Tinh anh trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại đã xuất hiện, muốn diệt Thanh Bình Phái vô cùng dễ dàng.
Hoàng Bỉnh Thành vỗ vỗ tay, vài tên bộ khoái Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ nâng hai quan tài về phía trước.
Hoàng Bỉnh Thành xốc nấp quan tài, hắn lẩm bẩm với thi thể:
- Hai vị huynh đệ chớ trách, quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi cũng vì muốn báo thù thay các ngươi mà thôi, các ngươi yên tâm đi, Thanh Bình Phái nhiều người như vậy, chúng ta sẽ bắt bọn chúng chôn cùng các ngươi.
Nội tâm người Thanh Bình Phái lạnh buốt, Hoàng Bỉnh Thành chỉ vào một thi thể và nói:
- Hiện tại các ngươi mở to mắt chó ra mà xem, nhìn xem vết thương trên thi thể có phải kiếm pháp Thanh Bình Phái gây ra hay không.
Triệu Nguyên đi lên quan sát, ánh mắt hắn rung động không thôi.
Đương nhiên hắn nhìn ra thi thể trúng kiếm pháp Thanh Bình Phái mà chết.
Triệu Nguyên lại nói:
- Kiếm pháp Thanh Bình Phái không tính là cao minh, nếu có người muốn bắt chước rất dễ dàng, tối thiểu có thể nhìn ra manh mối trên thi thể.
Hoàng Bỉnh Thành cười lạnh nói:
- Ban ngày bọn họ đến Thanh Bình Phái thu thuế, nghe nói không có thu thành công đã bị đám đệ tử của các ngươi vũ nhục và động thủ, chẳng phải đệ tử các ngươi ghi hận trong lòng cho nên chặn giết hay sao?
Duẫn Tịch lạnh lùng nói:
- Ai bảo ngươi đừng ra nói chuyện? Cút về đi!
Hoàng Bỉnh Thành lúc này không sợ hắn, trừ phi Duẫn Tịch muốn ép toàn bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo triệt để tạo phản, nếu không Duẫn Tịch không dám động tới hắn.
Chỉ vào thi thể trong quan tài, Hoàng Bỉnh Thành lạnh lùng nói:
- Duẫn đại nhân ngươi muốn bảo trụ quan chức của mình cũng không thành vấn đề, nhưng Hoàng Bỉnh Thành ta hôm nay không phải đến chơi, mà là đòi công đạo cho người đã chết.
- Đồng thời cũng muốn những người khác biết rõ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo chúng ta không dễ khi dễ như thế!
Hoàng Bỉnh Thành vừa ra nói xong, hắn được các bộ khoái ủng hộ, cảnh tượng mấy ngàng người đồng thanh hô to dọa Duẫn Tịch và Triệu Nguyên sợ hãi.
Hoàng Bỉnh Thành vung tay lên nói:
- Ta có nghe qua, hai vị huynh đệ này đi Thanh Bình Phái đã động thủ với các ngươi, các ngươi có dám gọi người ra đối chất hay không, hỏi bọn chúng có ra tay giết người hay không.
Ánh mắt Hoàng Bỉnh Thành không ngừng nhìn đệ tử Thanh Bình Phái, ánh mắt bọn họ đều nhìn thẳng vào Trần Hằng và Lưu Uyên đang sợ hãi.
- Hai vị nên đứng ra đi, có phải hai người Bàng Khiêm động thủ với các ngươi hay không?
Nhìn thấy Trần Hằng và Lưu Uyên kinh hoảng như vậy, Triệu Nguyên biết rõ việc này không xong.
Hắn cũng cảm giác có vấn đề, nếu như không phải bọn chúng làm thì tạo sao lại sợ như vậy?
Cho dù bọn họ làm cũng không thể thừa nhận trong tình huống hiện tại.
Cho nên Triệu Nguyên vừa định mở miệng bảo bọn họ chớ nói lung tung, hắn vừa mới hô tên Trần Hằng và Lưu Uyên, chợt nghe Lưu Uyên lớn tiếng nói:
- Chúng ta không có giết người! Hôm qua chúng ta chỉ đánh bọn chúng một trận, không có giết người!
Hắn vừa nói lời này toàn trường yên tĩnh, Triệu Nguyên hận không thể lập tức xông lên đập chết tên đệ tử này.
Duẫn Tịch cũng không phản đối, ngươi thừa nhận các ngươi nửa đường ra tay, còn có gì để nói?
Hoàng Bỉnh Thành lúc này mỉm cười nói:
- Triệu chưởng môn, ngươi cũng đã nhìn thấy kết quả, là đệ tử Thanh Bình Phái các ngươi thừa nhận, bọn chúng thật nửa đường cướp giết người Lục Phiến Môn chúng ta, hiện tại có gì để nói?
Lưu Uyên vội vàng nói:
- Chúng ta không có giết người! Chúng ta lại không phải người ngu, làm sao có thể giết người dưới chân núi chứ?
Hoàng Bỉnh Thành khoát tay nói:
- Cũng không nhất định, con người vào thời điểm tức giận có thể làm ra việc không có lý trí, nói không chừng các ngươi tức giận nên xúc động giết người, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy.
Lưu Uyên muốn nói gì đó nhưng Triệu Nguyên quát lớn:
- Ngươi câm miệng cho ta!
Xoay đầu lại, Triệu Nguyên nhìn Hoàng Bỉnh Thành, hắn lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào mới bỏ qua?
Hoàng Bỉnh Thành chỉ vào hai người Lưu Uyên cùng Trần Hằng, lạnh lùng nói:
- Người Lục Phiến Môn chúng ta không thể chết vô ích, hôm nay Thanh Bình Phái nhất định phải cho chúng ta câu trả lời, giao hai người này cho Lục Phiến Môn xử trí, nếu không hôm nay ta sẽ huyết tẩy Thanh Bình Phái đòi công đạo cho hai vị huynh đệ.
- Không có khả năng!
Triệu Nguyên trực tiếp cự tuyệt.
Nếu Thanh Bình Phái dễ dàng giao đệ tử mình ra như vậy, làm như thế sẽ tạo thành lục đục nội bộ.
Huống hồ Triệu Nguyên hắn cũng không tin Lục Phiến Môn dám diệt Thanh Bình Phái, Duẫn Tịch không phải Tô Tín, hắn không dám bỏ qua thế lực võ lâm Giang Nam đạo.
Thế lực võ lâm Giang Nam đạo cũng không cho phép sự việc đồ tông diệt môn xảy ra lần nữa, chỉ cần Lục Phiến Môn hôm nay dám động tay, toàn bộ Giang Nam đạo sẽ đại loạn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...