Đại sư huynh Thanh Bình ngăn cản Trần Hằng và Lưu Uyên không được đuổi theo hai người Bàng Khiêm, hai người đành phải ngoan ngoãn quay về tông môn.
Chờ sau khi đại sư huynh Thanh Bình Phái rời đi, hai người bọn họ càng suy nghĩ càng cảm thấy uất ức không cam lòng.
Chỉ là hai tên tay sai triều đình lại dám nói năng lỗ mảng và động thủ trước sơn môn Thanh Bình Phái, cho dù không thể giết bọn họ, cũng muốn đánh bọn họ một trận nên thân mới được.
Cho nên chờ bọn họ quay trở lại gian phòng của mình, bỗng nhiên Trần Hằng lại nói với Lưu Uyên.
- Lưu sư đệ, hiện tại chúng ta đi theo đường nhỏ xuống dưới núi chặn đứng hai tên hỗn đản kia, nhất định phải giáo huấn bọn chúng một trận cho biết sợ lợi hại của chúng ta.
Lưu Uyên sợ hãi kêu to một tiếng:
- Sư huynh ngươi có bị điên hay không? Nếu đại sư huynh hoặc sư phụ biết rõ nhất định sẽ trách phạt chúng ta.
Trần Hằng nhìn hắn và nói:
- Ngươi sợ cái gì? Chúng ta cũng không phải muốn giết bọn chúng, chỉ muốn đánh bọn chúng một trận mà thôi, sau khi làm xog sẽ quay trở lại, yên tâm đi, đại sư huynh và sư phụ sẽ không phát hiện.
Lưu Uyên cũng có phần không cam lòng khi buông tha hai tên bộ khoái, cho nên sau khi hai người thương nghị với nhau, trực tiếp đi theo đường nhỏ xuống núi chặn đường hai người Diêu An và Bàng Khiêm.
Lúc này Bàng Khiêm và Diêu An đang đi chậm xuống chân núi, bọn họ cảm giác ngườiThanh Bình Phái không đuổi theo liền thở dài nhẹ nhõm.
Diêu An cau mày nói:
- Bàng huynh, ngươi lần này hại ta thật thảm, chúng ta vừa động thủ, tin tức sẽ truyền vào trong tai Duẫn Tịch, hắn nhất định sẽ trừng phạt chúng ta tội thất trách.
Bàng Khiêm hừ lạnh nói:
- Sợ hắn làm gì! Cùng lắm lão tử cởi quan phục quay về làm đạo phỉ lần nữa.
- Diêu huynh, thật sự không được thì ngươi theo ta làm đạo phỉ đi, về sau cũng không cần nén giận buồn bực trong Lục Phiến Môn.
Nghe được Bàng Khiêm nói như vậy, Diêu An vô cùng do dự.
Hắn gia nhập Lục Phiến Môn nửa đời người, đã quen sinh hoạt trong Lục Phiến Môn, hắn làm sao có thể chịu được sinh hoạt đạo phỉ ăn bữa nay lo bữa mai? Huống hồ tài nguyên còn kém xa làm bộ khoái Lục Phiến Môn.
Cho nên Diêu An chỉ hàm hồ vài câu sau đó không nói lời nào, lúc này sau lưng bọn họ có hai tiếng nói càn rỡ vang lên:
- Ha ha ha! Hai người các ngươi rất biết chạy nha, tại sao hiện tại không chạy cho ta xem?
Bàng Khiêm và Diêu An nhìn sang, đó là hai người Trần Hằng đã đuổi theo.
Thanh Bình Phái có khinh công ‘ Thanh Bình Độ Thủy ’ rất nổi danh, hơn nữa hai người bọn họ đi theo đường nhỏ, chỉ dùng thời gian một phút là đuổi kịp hai người.
Trần Hằng cười lạnh vài tiếng sau đó hắn rút kiếm tấn công hai người.
Hiện tại đối mặt với trận chiến, hai người Bàng Khiêm lâm vào thế yếu, sau mười mấy chiêu liền bị hai người Thanh Bình Phái áp chê triệt để, ngay cả binh khí cũng bị đánh bay, bị hai người Trần Hằng đè xuống đất đánh thê thảm.
Trần Hằng hừ một tiếng:
- Lần sau nhớ kỹ, không phải người nào cũng có tư cách trêu chọc, lại đến Thanh Bình Phái phải làm ra bộ dạng đáng thương.
Sau khi nói xong Trần Hằng và Lưu Uyên xoay người rời đi, dù sao rời đi thời gian dài như thế sẽ bị tông môn phát hiện dễ dàng.
Bàng Khiêm che ngực ho khan một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Hai người Trần Hằng và Lưu Uyên không có hạ tử thủ nhưng ra tay độc ác, hai người hiện tại bị nội thương không nhẹ, không tu dưỡng mấy tháng không thể khôi phục như cũ.
Bàng Khiêm giận dữ hét:
- Thanh Bình Phái! Về sau lão tử không chết không thôi với các ngươi.
Diêu An bị thương không nhẹ hơn hắn, vừa định nói cái gì đó nhưng bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực, Bàng Khiêm vừa quay đầu nhìn sang, một bóng kiếm lóe sáng, trường kiếm đâm xuyên qua ngực hắn.
Nhìn thấy người nọ dùng trường kiếm đâm xuyên qua ngực của mình, Bàng Khiêm mở to mắt, trong ánh mắt còn mang theo thần thái không dám tin, hắn ngã xuống đất tuyệt khí bỏ mạng.
Tô Tín rút trường kiếm bằng théo tinh ra khỏi ngực Bàng Khiêm, hắn thản nhiên nói:
- Dùng mạng các ngươi đổi lấy huy hoàng của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo lần nữa, rất đáng có phải không?
Cầm trường kiếm, Tô Tín lưu lại vài vết kiếm thương trên người Bàng Khiêm cùng Diêu An, Trần Hằng và Lưu Uyên rời đi nhất định sẽ bị phát hiện, Tô Tín đã sử dụng Thanh Bình Kiếm pháp của Thanh Bình Phái!
Sau khi bố trí xong hiện trường, Tô Tín lập tức rời khỏi nơi đây.
Mật thám Lục Phiến Môn đều giám sát động tĩnh chung quanh Thanh Bình Phái, bọn họ sẽ không chú ý tới chân núi, Tô Tín đoán Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ sẽ phát hiện thi thể hai người.
Chờ sau khi sắc trời tối đen, những người bị phái đi thu thuế đã trở về, hiện tại chỉ còn thiếu hai người Diêu An cùng Bàng Khiêm, nội tâm Trương Trạch cảm thấy bất an.
Dù sao Thanh Bình Phái có thù hận lớn nhất với Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ, Trương Trạch suy nghĩ có phải hai người bọn họ đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Sau đó Trương Trạch lắc đầu, hắn chối bỏ suy nghĩ vừa rồi.
Thanh Bình Phái không phải người ngu, hiện tại Lục Phiến Môn không dám động thủ với những tông môn võ lâm, tông môn võ lâm cũng không dám hạ độc thủ với Lục Phiến Môn.
Lục Phiến Môn không dám dễ dàng diejt môn là vì Duẫn Tịch ngu ngốc bức bách các thế lực võ lâm liên thủ với nhau, Lục Phiến Môn không chịu nổi áp lực lớn cho nên thỏa hiệp, cũng không dám đồ tông diệt môn như lúc Tô Tín còn tại vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...