Trước khi đến Thanh Bình Phái, Bàng Khiêm vừa đi vừa hậm hực nói:
- Khốn nạn! Lần này đi Thanh Bình Phái nhất định sẽ bị nhục nhã một phen, lão tử đã khi nào chịu nhục nhã như vậy?
Trong hai người này Bàng Khiêm xuất thân đạo phỉ, thời điểm cởn trong sơn trại hắn là tâm phúc của thủ lĩnh.
Về sau hắn trở thành bộ khoái Giang Nam đạo cũng là lúc Tô Tín chưởng quản Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, hán gia nhập Lục Phiến Môn trong thời gian phong quang nhất, kết quả bây giờ bị người ta nhục nhã, hắn không chịu được đãi ngộ như thế.
Diêu An khuyên nhủ:
- Việc nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn, dù sao một tháng cũng có một lần, tháng sau cũng không nhất định đến phiên chúng ta.
Diêu An không giống Bàng Khiêm, hắn chính là lão nhân Lục Phiến Môn ngày xưa, trải qua thời kỳ Kim Vũ Lâm, cũng là lúc uy danh Lục Phiến Môn Giang Nam đạo xuống thaoas nhất, khi đó có thể nói còn nhục nhã hơn hiện tại nhiều.
Cho nên Diêu An cảm thấy làm việc này rất buồn nôn nhưng tối thiểu vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của hắn.
Trên đường đi đến nơi đây, Diêu An không ngừng khuyên nhủ Bàng Khiêm, Bàng Khiêm vẫn không cam lòng.
Thậm chí nếu không phải ham bổng lộc và ban thưởng phong phú từ Lục Phiến Môn thì hắn đã sớm cởi quan phục không làm.
Thanh Bình Phái cách Khánh Dương phủ không xa, hai người đi chừng nửa ngày là đến nơi.
Leo lên sơn môn Thanh Bình Phái, bốn tên đệ tử thủ vệ nhìn thấy hai người mặc quan phục Lục Phiến Môn, ánh mắt bọn họ mang theo thần thái xem thường.
Trong đó có một tên đệ tử hừ lạnh và nói:
- Ăn mày lại đến rồi, chúng ta trực tiếp ném hai cục xương đuổi bọn chúng đi nhé, các ngươi cảm thấy thế nào?
Nghe xong lời này, Bàng Khiêm tức giận muốn ra tay, bắt đầu từ lúc nào những tên đệ tử thủ vệ sơn môn lại có tư cách xem thường bọn họ?
Diêu An bên cạnh nhìn thấy tình hình không tốt liền giữ chặc Bành Khiêm, hắn chắp tay nói:
- Khánh Dương phủ Lục Phiến Môn cầu kiến chưởng môn Thanh Bình Phái, các vị cũng nên giao thuế hàng tháng.
Tên đệ tử thủ vệ xem thường hắn:
- Chỉ bằng vào các ngươi cũng muốn gặp chưởng môn Thanh Bình Phái? Ngươi bị ngu sao? Ngươi cảm thấy mình đủ tư cách sao?
Đôi mắt Bàng Khiêm như phun ra lửa, lúc trước tổng bộ đầu Khánh Dương phủ để ý tới mảnh đất thuộc về Thanh Bình Phái, tổng bộ đầu Khánh Dương phủ còn không tự mình đến gặp mặt, hắn chỉ phân phó Bàng Khiêm và vài tên bộ khoái cảnh giới Tiên Thiên tiện thể nhắn lại với Thanh Bình Phái.
Khi đó chưởng môn Hóa Thần Cảnh của Thanh Bình Phái còn phải tự mình đi ra nghênh đón, cho dù bọn họ chỉ là bộ khoái cảnh giới Tiên Thiên nhưng chưởng môn Thanh Bình Phái cũng khách khí rất nhiều, kết quả hiện tại tốt rồi, ngay cả tên đệ tử thủ vệ cảnh giới Hậu Thiên cũng có thể xem thường bọn họ.
Diêu An xấu hổ, hắn cười nói:
- Quý chưởng môn không có thời gian cũng được, có thể cho chúng ta gặp đệ tử đích truyền được hay không?
Thái độ đối phương ác liệt với bọn họ, nội tâm Diêu cũng có tức giận nhưng đúng như lời hắn nói, việc nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn.
Lần trước Duẫn Tịch trêu chọc tông môn võ lâm quá ác, cho nên những tông môn võ lâm liên hợp với nhau bức bách Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, Duẫn Tịch sợ hãi cho nên lùi bước.
Ngươi đã lui bước cho nên người ta được đà lấn tới, cho nên Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại không còn chút uy tín nào.
Hơn nữa Duẫn Tịch lại sợ kích thích những tông môn Giang Nam đạo những cho nên liên tục ra lệnh không cho phép bộ khoái Lục Phiến Môn sinh ra xung đột với tông môn võ lâm, bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nại..
Cửa sơn mon bị đẩy ra, hai đệ tử cảnh giới Tiên Thiên Thanh Bình Phái đi tới, trên gương mặt bọn họ còn mang theo thần thái kiêu ngạo.
Vài tên đệ tử thủ vệ cung kính nói:
- Bái kiến Trần Hằng sư huynh, Lưu Uyên sư huynh.
Hai đệ tử đích truyền Thanh Bình Phái gật đầu, bọn họ quay đầu nhìn sang hai người Diêu An và Bàng Khiêm.
Trần hằng cười lạnh nói:
- Ôi, đây không phải hai vị đại nhân Lục Phiến Môn hay sao, như thế nào, lại đến Thanh Bình Phái làm ăn mày sao?
Diêu An áp chế lửa giận trong lòng, hắn nói:
- Tại hạ đến đây thu thuế.
Lưu Uyên cười nhạo, nói:
- Ăn mày muốn cơm, còn thu thuế má, không ngờ bộ khoái Lục Phiến Môn Giang Nam đạo các ngươi đều dựa vào đan dược cấp thấp tu luyện?
Hiển nhiên hai người bọn họ cố ý, ngươi một câu ta một câu châm chọc khiêu khích Diêu An và Bàng Khiêm, thiếu chút nữa chọc hai người tức giận nổ phổi.
Nếu như không phải sợ nhiệm vụ không hoàn thành sẽ bị phạt, Diêu An thật sự muốn quay người rời đi, hắn đã nhịn đủ rồi.
Lần trước đến đây thu thuế có người đã không thèm đi, bọn họ tự xuất ra một viên đan dược cấp thấp và nộp lên.
Nhưng hành động của bọn họ đã bị mật thám Giang Nam đạo phát giác và báo cáo lên Duẫn Tịch, tên bộ khoái gian lận đã bị Duẫn Tịch trọng phạt một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...