Dù sao việc này liên quan đến thể diện Duẫn Tịch, hắn cũng đã thu thuế một tháng, nếu tháng thứ hai không thu chẳng phải tự tát vào mặt mình hay sao?
Cho nên làm như vậy quá mức mất mặt, cho nên Duẫn Tịch đành phải phái người đi tới các tông môn thu ‘ thuế ’.
Bộ khoái cấp dưới hận nghiến răng nghiến lợi nhưng thực sự không có biện pháp, chỉ có thể làm ‘ ăn mày ’, đi tới " xin " các đại tông môn.
Lúc này tại Khánh Dương phủ, sau khi nhận được lệnh Duẫn Tịch, tổng bộ dầu Trương Trạch của Khánh Dương phủ bất đắc dĩ phái người đi thu thuế.
Kỳ thật Trương Trạch là người của Tô Tín, ban đầu Tô Tín bị ám sát tại Khánh Dương phủ, Trương Trạch còn tưởng rằng Tô Tín nhất định sẽ trách mình, nhưng không nghĩ tới Tô Tín còn không nhiều lời một câu.
Hơn nữa trước kia Tô Tín bảo hắn dùng thân phận Lục Phiến Môn giúp Phí gia thu mảnh đất, hơn nữa hứa hẹn Phí gia thu dược liệu trên mảnh đất đó luyện thành đan dược sẽ có một phần cho hắn.
Hắn biết rõ Tô Tín không đặt đan dược vào trong mắt, bản thân hắn không phải tâm phúc Tô Tín, kết quả Tô Tín mở miệng ném hạn ngạch đan dược cho hắn, Trương Trạch vô cùng cảm động Tô Tín hào phóng.
Cho dù trong lòng hắn hướng về Tô Tín, nhưng bất đắc dĩ người ở mái hiên không thể không cúi đầu, Tô Tín sinh tử không biết.
Hơn nữa tổng bộ Lục Phiến Môn cho rằng hắn đã chết, Duẫn Tịch độc tài quyền hành, ngay cả đám người Hoàng Bỉnh Thành là tâm phúc của Tô Tín cũng im lặng, hắn không có biện pháp nào khác nên chỉ có thể nước chảy bèo trôi.
Hắn phải hoàn thành nhiệm vụ mới được, Trương Trạch gọi bộ khoái dưới tay tới và nói:
- Thời điểm này phải đi tông môn thu thuế, như vậy đi, vì công bằng, mọi người sẽ rút thăm quyết định, mỗi tông môn đi hai người, chung quanh Khánh Dương phủ có chín thế lực nhị lưu và tam lưu cho nên cần mười tám người, các ngươi rút đi.
Trương Trạch bảo người mang cái thùng rút thăm tới, sắc mặt đám bộ khoái dưới trướng hắn tối tăm như phụ mẫu chết.
Bọn họ không có quên lần trước mình đi tới tông môn thu thuế và bị người ta đối đãi như thế nào, quả thực chẳng khác gì đuổi ăn mày.
Nếu như việc này xảy ra trong thời kỳ Kim Vũ Lâm cũng bỏ đi, tất cả mọi người có thói quen nhường nhịn.
Trong thời gian nửa năm Tô Tín chưởng quản Lục Phiến Môn suốt, hắn trọng chấn uy danh Lục Phiến Môn và mọi người cảm thấy uy phong không thôi, kết quả hiện tại giả đáng thương với người a, ai cam tâm tình nguyện?
Nhưng mệnh lệnh cấp trên như thế, bọn họ không thể không làm, đành phải kiên nhẫn rút thăm, sau đó mười tám gương mặt ỉu xìu đứng ra, người không rút trúng cảm thấy may mắn chính mình không cần mất mặt.
Nhưng không thể nói mười tám người đều không may, tối thiểu người rút thăm được Phí gia còn có thể kiếm được chỗ tốt.
Những bộ khoái này xem ra Phí gia là người Hồ nên có thể kiếm được một ít.
Lúc trước Tô Tín giúp bọn họ thu được mảnh đất kia, bọn họ cũng giao hao với Khánh Dương phủ Lục Phiến Môn.
Về sau có tin tức Tô Tín đã chết, hơn nữa Lục Phiến Môn Giang Nam đạo lại làm ra nhiều việc mất mặt như vậy nhưng thái độ Phí gia không thay đổi, bọn họ vẫn cung kính không thôi.
Lần trước khi bọn họ đi thu thuế các đại tông môn đều bị đối xử lạnh nhạt, cuối cùng lại giống như đuổi ăn mày, tùy tiện ném ra một cây thảo dược hoăc viên đan dược báo cáo kết quả.
Chỉ có Phí gia cho bộ khoái đãi ngộ tốt.
Lúc bọn họ nom nóp lo sợ đi Phí gia nhưng đạt được chiêu đãi tỉ mỉ, ngay cả hai cường giả Hóa Thần Cảnh Phí gia cũng nói với bọn họ vài câu, an bài yến hội tiễn bọn họ rời đi.
Hơn nữa bọn họ còn sợ hai bộ khoái chạy tới xấu hổ, trực tiếp cấp bọn họ một bao tài nguyên xem như lễ vật.
Những tài nguyên tu luyện kia đủ sánh ngang bổng lộc bọn họ tân tân khổ khổ hoàn thành nhiệm vụ trong ba tháng, kết quả hiện tại đi Phí gia một chuyến đã có thu hoạch.
Về phần nộp lên cho cấp trên càng đơn giản, tùy tiện nộp lên một chút theo lệ là đủ.
Cho nên những người khác hâm mộ hai bộ khoái rút được Phí gia, người ta không phải đi chịu khinh bỉ, mà là đi làm thượng khách.
So sánh với hai tên được đi Phí ga, hai tên bộ khoái Diêu An và Bàng Khiêm phải đi Thanh Bình Phái có mặt mũi như phụ mẫu chết, nguyên nhân là do Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ có thù oán với Thanh Bình Phái.
Lần trước Tô Tín lên tiếng bảo Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ dùng danh nghĩa tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo yêu cầu Thanh Bình Phái giao mảnh đất cho Phí gia, lúc ấy Thanh Bình Phái sợ uy thế Lục Phiến Môn Giang Nam đạo nên đã giao ra nhưng nội tâm vô cùng không cam lòng.
Lúc trước bọn họ biết rõ mảnh đất kia có tầm quan trọng với Phí gia thế nào, thời điểm đang chuẩn bị dùng công phu sư tử ngoạm làm thịt Phí gia một hồi, không nghĩ tới lại bị Lục Phiến Môn Giang Nam đạo can thiệp.
Bọn họ không nghĩ tới báo ứng tới nhanh như vậy, sau khi tin tức Tô Tín chết truyền đi, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo lại bị Duẫn Tịch làm rối loạn, Thanh Bình Phái cũng không sợ Lục Phiến Môn.
Cho nên người Lục Phiến Môn lần trước đi Thanh Bình Phái thu thuế, bọn họ đã bị đối phương nhục nhã một hồi, lúc này mới ném ra một viên đan dược xem như đuổi ăn mày.
Loại chuyện này truyền về Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ, bộ khoái trong Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ vô cùng phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì.
Tô Tín dẫn đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo là một đám sói đói, là nanh vuốt đáng sợ nhất.
Hiện tại đổi thành Duẫn Tịch dẫn đầu bọn họ lại biệt khuất thu nanh vuốt, làm cho Lục Phiến Môn Khánh Dương phủ thập phần không cam lòng nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lần này Diêu An cùng Bàng Khiêm đi tới Thanh Bình Phái, phiền muộn có thể, thậm chí Diêu An Đô còn làm tốt chuẩn bị sẽ bị nhục nhã, nhưng Bàng Khiêm lại không cam lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...