Tên tổng bộ đầu châu phủ không phải bất tài, bản thân hắn cũng có được tu vi Thần Cung Cảnh đỉnh phong, chẳng qua hắn kém Duẫn Tịch là võ giả nửa bước Nguyên Thần Cảnh một bậc mà thôi.
Nhìn thấy Duẫn Tịch ra tay, hắn rút trường đao bên hông ra, lập tức vận dụng lực lượng hàn băng tấn công đối thủ.
Tổng bộ đầu châu phủ ra tay cũng là cường nhân phá núi lập trại, trong tay cũng có tuyệt kỹ ẩn giấu.
Hắn không ngờ Duẫn Tịch nói ra tay là ra tay nhưng cho dù phản kích vội vàng vẫn có uy lực không kém.
Nhưng trong mắt Duẫn Tịch xuất hiện một tia khinh thường, Trích Tinh Thủ giáng xuống, bao tay tơ tằm đánh thanh đao của đối phương vỡ vụn và sau đó móc trái tim hắn ra.
Trích Tinh Thủ cũng có thể hái tim.
Bao tay tơ tằm tuyết trắng của Duẫn Tịch còn nắm lấy trái tim đang đập nhưng bao tay của hắn không nhiễm một giọt máu nào, máu tươi chảy xuống theo đường vân tơ tằm.
Ném trái xuống đất, Duẫn Tịch dùng ánh mắt âm lãnh nhìn đám người.
“Các ngươi cho rằng Lục Phiến Môn là địa phương nào? Là nơi các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Kết cục không hiểu quy củ nháo sự là như hiện tại, đừng ép ta ra tay, nếu không hậu quả các ngươi sẽ giống tên ngu ngốc này.”
Tất cả mọi người rùng mình, sát tính của Duẫn Tịch không thua gì Tô Tín, cũng là loại người một lời không hợp liền động thủ.
Chỉ có điều Tô Tín giết người chỉ làm bọn họ kinh sợ mà thôi, đối với Duẫn Tịch, bọn họ trừ sợ ra còn có tức giận không nhỏ.
Võ giả Thần Cung Cảnh không phải heo chó, căn bản không phải chỉ dựa vào vũ lực là có thể chấn trụ.
Hôm nay Duẫn Tịch ra tay ác độc giết một người có thể hù bọn họ, không có người còn dám đưa ra ý kiến gì nhưng lại chôn hạt giống thù hận vào nội tâm bọn họ.
Duẫn Tịch nhìn đám người giải tán liền thỏa mãn, chiêu giết gà dọa khỉ lúc nào cũng đúng, đám gia hỏa này đi theo Tô Tín lăn lộn đã lâu nên không hiểu mình là ai.
Chỉ có điều Duẫn Tịch cảm thấy đáng tiếc là đám người Hoàng Bỉnh Thành không đến.
Nếu như bọn họ cũng dám đến nháo sự thì đám người Hoàng Bỉnh Thành mới là kẻ bị giết gà dọa khỉ.
Duẫn Tịch làm tất cả mọi chuyện, đám người Giang Hạc Lưu tại Giang Nam đạo cũng nhìn thấy nhưng hắn không nói gì.
Hơn nữa Giang Hạc Lưu xem ra thủ đoạn dùng cường lực trấn áp là bình thường.
Khi hắn ở trong Bạch Liên giáo, đối phó đệ tử không nghe lời đều trấn áp, sau đó dùng hoặc tâm đại pháp tẩy não, làm cho đám đệ tử sợ hãi và trung thực rất nhiều.
Thôi Phán Quan đứng trong bóng tối quan sát nhìn tất cả mọi việc, hắn đã ở nơi này vài ngày, hắn ghi nhớ tất cả sau đó quay về Địa phủ.
Trong Địa phủ hiện tại, Tô Tín đã mấy ngày không ra khỏi cửa một bước.
Tô Tín tu hành Hàn Băng Địa Ngục Chân Giải đã nhập môn sơ bộ nhưng bên trong ẩn chứa các loại vũ kỹ còn cần không ngừng thi triển mới có thể thuần thục.
Cho nên hiện tại Tô Tín mới biết được có hệ thống đã giảm bớt bao nhiêu công sức.
5% độ thuần thục không nhiều nhưng tiết kiệm thời gian Tô Tín nhập môn mấu chốt, từ đó hắn có thể tiến nhanh hơn kẻ khác.
Phải biết rằng một môn nội công chỉ có thể sử dụng khi nhập môn, hơn nữa ít thì dùng thời gian bảy, tám ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng, một môn còn dễ nói, công pháp nhiều sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Thân ảnh Thôi Phán Quan xuất hiện trước đại điện của Tô Tín, Tô Tín nghe động tĩnh liền mở mắt ra, Thôi Phán Quan nói:
“Ta mới từ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đi ra, ngươi yên tâm đi, thủ hạ của ngươi tạm thời không có đại sự gì.”
Nói xong Thôi Phán Quan cũng nói những gì nhìn thấy trong Lục Phiến Môn với Tô Tín.
Sau khi nghe xong, Tô Tín lập tức cười lạnh không thôi, Duẫn Tịch đang tìm chết.
Vị trí tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo không phải ai cũng có thể ngồi, cũng không phải ai cũng có tư cách ngồi.
Chắn không bằng sơ, hắn một mặt cường lực trấn áp làm nội tâm đám tổng bộ đầu xuất thân đạo phỉ oán hận không nhỏ, thậm chí cuối cùng làm cho Lục Phiến Môn làm phản từ bên trong.
Đối nội đều là như thế, cũng không biết Duẫn Tịch có thể bành trướng dã tâm đối ngoại hay không, nếu quả thật như vậy chờ thời điểm hắn quay về Lục Phiến Môn Giang Nam đạo sẽ nhìn thấy trò hay.
“Đúng rồi, lại miễn phí tặng ngươi một tin tức, gia hỏa Bạch Liên giáo đuổi giết ngươi lúc trước đang ở bên trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, tuy hắn hiện tại dịch dung thành một trong phó trang chủ Ngũ Nghĩa Trang Phần Hải Giao Long Đái Vạn Xuân, trở thành bộ đầu danh dự của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.”
Có lẽ Giang Hạc Lưu dịch dung lừa được người khác nhưng nhưng không thể lừa được Thôi Phán Quan đã phát hiện khí tức của hắn từ trước.
Lúc trước Tô Tín bóp nát lệnh bài phá vỡ không gian đi vào Địa phủ, vừa vặn Giang Hạc Lưu dùng Vô Sinh Chỉ tấn công Tô Tín, trong nháy mắt đó khí tức phá vỡ không gian đi vào Địa phủ và bị Thôi Phán Quan cảm giác được, hắn sẽ không nhớ lầm.
Nghe tin tức như thế, trong mắt Tô Tín bắn ra một tia hàn quang.
Lúc trước hắn hoài nghi sự việc quá trùng hợp, mật thám Lập Dương phủ bị điều đi, Giang Hạc Lưu và Nhạc Thanh Bình lại vừa vặn mai phục kích giết hắn, thì ra là có nội ứng.
Duẫn Tịch có quan hệ với dư nghiệt Ngô quốc, Tô Tín không nghĩ tứi điểm này bao giờ.
Dù sao Duẫn Tịch xuất thân dòng chính Lục Phiến Môn, trước kia từng được Thiết gia cố ý bồi dưỡng, nhìn thế nào cũng không có quan hệ với dư nghiệt Ngô quốc, không nghĩ tới hắn đã sớm là kẻ phản cốt.
Đoán chừng trong thời gian rất dài trước kia Duẫn Tịch đã có liên hệ với đám người Giang Hạc Lưu, chỉ có điều không biết Giang Hạc Lưu để mắt tới hắn làm gì, hiện tại vì phục giết Tô Tín cho nên sử dụng tới cây đinh vùi xuống không biết bao nhiêu năm qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...