Chờ giết được Tô Tín, ta và Nhạc Thanh Bình tự nhiên sẽ biến thành Đái Vạn Xuân và Phương Khiếu Vân gia nhập Lục Phiến Môn.
Chúng ta sẽ giúp thế lực Lục Phiến Môn lớn mạnh, người Ngô quốc sống sót chúng ta cũng có thể gia nhập Lục Phiến Môn.
“Bởi vì cái gọi là dưới chân đèn sẽ tối, Đại Chu vương triều sẽ không nghĩ tới, bọn chúng không ngờ dư nghiệt Ngô quốc đang bị mình đuổi bắt lại ở dưới mí mắt của mình.”
“Nhưng làm như thế cấp trên sẽ hoài nghi ta.”
Duẫn Tịch nhỏ giọng nói.
Dựa theo lời Giang Hạc Lưu thật sự có thể vô thanh vô tức giết Tô Tín, nhưng cao tầng Lục Phiến Môn không phải người ngu, trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như thế?
Ngươi bên này vừa mới điều mật thám Lục Phiến Môn đi, bên kia đã có dư nghiệt Ngô quốc đến ám sát Tô Tín, nếu nói trong đó không có chuyện ma quỷ thì không ai tin tưởng.
Giang Hạc Lưu hừ nhẹ một tiếng nói:
“Ngươi cũng nói chỉ là hoài nghi mà thôi, cũng không đủ chứng cớ, cao tầng Lục Phiến Môn sẽ không làm gì ngươi cả.”
“Đừng quên, ngươi bây giờ chính là đệ tử tứ đại thần bộ Lưu Phượng Vũ, xảy ra chuyện hắn sẽ bỏ mặc sao?”
“Huống chi ngươi đoạt được vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo là có thể dựa vào quan hệ ngồi vững vàng, sau đó triệt để nhét Giang Nam đạo vào phạm vi thế lực của mình.”
Duẫn Tịch còn muốn nói cái gì đó nhưng Giang Hạc Lưu đã vung tay nói:
“Được rồi, ngươi không cần nhiều lời, nếu việc này thành công ngươi chính là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, uy thế còn vượt qua cả Tô Tín.”
“Dùng thực lực Thần Cung Cảnh trở thành tổng bộ đầu, hơn nữa sau lưng ngươi có sư phụ Lưu Phượng Vũ dẫn dắt, tiền đồ của ngươi trong Lục Phiến Môn bất khả hạn lượng, ngươi nên nắm chắc cơ hội như vậy.”
Nghe Giang Hạc Lưu nói như thế Duẫn Tịch gật đầu đồng ý.
Bởi vì tất cả có Giang Hạc Lưu an bài, Duẫn Tịch thành thật ở lại trong căn nhà Tô Tín an bài cho hắn, làm như hắn thật buông tha tranh quyền đoạt lợi với Tô Tín.
Tô Tín có phần khó hiểu, Duẫn Tịch cũng không giống người dễ dàng buông tay.
Hiện tại hắn thành thật như thế, Tô Tín muốn gây phiền toái cho hắn cũng không được, liền tiếp theo cứ bảo Lý Phôi cùng Lưu Hạo trông chừng hắn, chính mình tiến vào bế quan tu luyện.
Tô Tín lúc này đây bế quan chưa tới nửa tháng, hắn liền bị Hoàng Bỉnh Thành gọi ra ngoài.
“Lão đại, mật thám Giang Nam đạo phát tin tức nói phát hiện hành tung dư nghiệt Ngô quốc.”
Hoàng Bỉnh Thành mang theo tin tức đến tìm Tô Tín.
Tô Tín kinh ngạc nói:
“Những mật thám kia truyền tin tức tới chỗ ta làm gì? Diệt trừ dư nghiệt Ngô quốc trừ Nhạc Thanh Bình, thấp nhất đều có thực lực Hóa Thần Cảnh, loại chuyện này trực tiếp tìm Cổ Đông Lai là được rồi, tìm ta làm gì?”
Hoàng Bỉnh Thành giải thích:
“Lão đại ngươi hiểu lầm, không phải dư nghiệt Ngô quốc thực lực Hóa Thần Cảnh như Giang Hạc Lưu, mà là người Nhân Nghĩ Trang.”
“Những người này không biết lúc trước vô tội bị đầu độc hay bị dư nghiệt Ngô quốc hoặc là Bạch Liên giáo ảnh hưởng, dù sao Nhân Nghĩa Trang trước kia liên lụy quá nhiều người giang hồ, cho nên mật thám Lục Phiến Môn điều tra một phen.”
Mấy người kia bị mật thám Lục Phiến Môn tới dò xét tin tức liền bỏ chạy, xem ra trong nội tâm bọn chúng đều có quỷ.
“Có lẽ bọn chúng có năm bảy người, đều có được thực lực Thần Cung Cảnh, cho nên những mật thám mới báo cho chúng ta biết.”
“Những dư nghiệt Ngô quốc ở đâu?”
Tô Tín hỏi.
Hoàng Bỉnh Thành nói:
“Theo tin tức của bọn họ thì bọn chúng nấp tại Lập Dương phủ, hiện tại còn chưa biết mình bại lộ.”
Tô Tín gật gật đầu, nói:
“Vậy ngươi bảo Lục Tục và đám người Triệu Nhất Minh mang theo người đi cùng ta.”
Tô Tín không động tới Lý Phôi và Lưu Hạo, Duẫn Tịch trung thực làm nội tâm Tô Tín sinh ra cảm giác bất an, cho nên hắn tiếp tục lưu hai người Lý Phôi tại Giang Nam phủ nhìn chằm chằm vào Duẫn Tịch.
Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, cho dù mật thám truyền tin tức đối phương có bảy tên Thần Cung Cảnh nhưng Tô Tín lại mang hơn hai mươi thủ hạ Thần Cung Cảnh tới nơi, là những người hắn bồi dưỡng trong thời gian qua.
Thời điểm Tô Tín ra khỏi Giang Nam phủ không lâu, trong mắt Duẫn Tịch sinh ra một tia dị sắc, hắn móc ống trúc nhỏ trong ngực ra ngoài, ngay sau đó có một con trùng màu xanh vô thanh vô tức bay ra ngoài.
Con trùng bay không tới mấy phút, cửa phòng bị đẩy ra, trước mắt có khí tức người sống nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng.
Một tên võ giả mặc áo đen với bộ dạng bình thường xuất hiện, hắn chắp tay nói với Duẫn Tịch:
“Giang Nam phủ tập sự mật thám Trần Tầm tham kiến đại nhân.”
Phàm là tập sự mật thám, võ công của bọn họ sẽ không cao, khinh công, liễm tức thuật, dịch dung thuật thậm chí ảo thuật của bọn họ nhất định vô cùng xuất sắc.
Trần Tầm thân là tập sự mật thám tại Giang Nam phủ, hắn có thể vào ban ngày vượt qua dò xét của Lý Phôi và Lưu Hạo tiến vào trong phòng Duẫn Tịch, từ đó thủ đoạn của hắn có thể nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...