Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Tiêu Hoàng lắc lắc đầu nói:

“Có lẽ bởi vì không cam lòng, ta chỉ động thủ lần này, cho dù thắng hay thua ta sẽ thu tay, ta đã cảm giác cơ hội đột phá Nguyên Thần Cảnh, sau việc này ta sẽ bế quan trùng kích Nguyên Thần.”

Tiêu thất gia nhìn Tiêu Hoàng một hồi lâu, lúc này mới nói:

“Tương lai Tiêu gia do ngươi chưởng quản, cho nên ta hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ, ngươi làm bất cứ chuyện gì cũng ảnh hưởng tới Tiêu gia, dù chuyện này nhỏ như thế, người bình thường suy nghĩ một lần thì chúng ta phải suy nghĩ bảy tám lần.”

“Tiêu gia chúng ta không giống những tông môn kia, bọn họ thua được mà Tiêu gia chúng ta thua không nổi, cho nên khi đi một bước sẽ phải cân nhắc hậu quả rất nhiều.”

“Ngươi vẫn không cách nào khắc chế suy nghĩ trong nội tâm của ngươi, ngươi bảo ta làm sao yên tâm giao Tiêu gia cho ngươi?”

Tiêu Hoàng trầm mặc nửa ngày, hắn thi lễ với Tiêu thất gia:

“Đa tạ thất thúc đề điểm, Tiêu Hoàng thụ giáo.”

Có lẽ người khác không biết, phụ thân Tiêu Hoàng là An Hầu Tiêu Vô Lượng còn không khủng bố bằng vị thất thúc trước mặt hắn.


.........

Ba ngày sau, đệ tử Kiếm Thần Sơn, bài danh mười hai Nhân Bảng ‘ Vô Song Kiếm ’ Lâm Khiếu ước chiến Tô Tín, tin tức này truyền khắp Giang Nam đạo, thậm chí trong thời gian ngắn tất cả thế lực võ lâm Giang Nam đạo đều biết.

Võ giả Nhân Bảng đánh nhau là bình thường, đáng tiếc hai năm gần đây ít có võ giả ước chiến với nhau.

Kiếm công tửHà Hưu thường xuyên ước chiến Đạo Si Lâm Trường Hà, đáng tiếc hắn căn bản không thắng một lần, hơn nữa hắn đã ước chiến nhiều lần.

Cho nên bọn họ ước chiến không có người xem, bởi vì bọn họ đã xem chán, huống hồ bọn họ đã sớm biết rõ kết cục chiến đấu cho nên không có hứng xem.

Lâm Khiếu đánh với Tô Tín không giống, một là bài danh mười hai Nhân Bảng, một là bài danh mười lăm Nhân Bảng, huống hồ là bài danh cao ước chiến bài danh thấp mới thú vị.

Cũng có một ít người đang suy đoán Tô Tín đắc tội Lâm Khiếu ở điểm nào, nếu không hắn bài danh cao hơn đi ước chiến với Tô Tín làm gì?

Nhưng người suy nghĩ như vậy chỉ là những võ giả tán tu không có kiến thức mà thôi.

Vô Song Kiếm Lâm Khiếu là thế hệ trẻ giang hồ có thanh danh tốt, hắn sẽ không đi làm chuyện chèn ép người khác như vậy.

Huống chi Kiếm Thần Sơn xa tận Liêu Đông, Tô Tín chỉ xuất hiện tại Tương Nam cùng Giang Nam, một đông một nam, hai người căn bản là không hề xuất hiện cùng nhau thì kết thù thế nào?

Cho nên có khả năng duy nhất là kiếm đạo của Tô Tín được Lâm Khiếu tán thành, lúc này mới dẫn tới Lâm Khiếu ước chiến Tô Tín.

Dù sao Lâm Khiếu có tính cách si mê kiếm đạo, việc này người trên giang hồ đều biết, hắn ước chiến với người nào, người đó chắc chắn có tu vi kiếm đạo không kém gì Lâm Khiếu.

Hiện tại mỗi người đang chờ đợi, chờ Tô Tín có tiếp chiến thiếp của Lâm Khiếu hay không.

Trong ở Giang Nam đạo, tất cả thủ hạ của Tô Tín đều phản đối trận chiến này, đặc biệt là Ôn Minh Ngự, sau khi nhận được tin tức hắn từ Ôn gia chạy đi tìm Tô Tín, ngàn vạn không muốn Tô Tín tiếp khiêu chiến.


Ôn Minh Ngự nói lời thấm thía:

“Tô đại nhân, chúng ta đã là minh hữu, ta khuyên ngươi một câu, ngươi tốt nhất nên cự tuyệt ước chiến lần này, nếu không sẽ tạo thành đả kích lớn với uy vọng của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.”

Tô Tín vẫn thản nhiên hỏi thăm:

“Vì sao?”

Ôn Minh Ngự trầm giọng nói:

“Bởi vì thân phận của ngươi hiện tại! Võ giả Nhân Bảng ước chiến rất bình thường, tự nhiên có thể tùy ý, thân phận của ngươi lại không được.”

“Võ giả Nhân Bảng Tô Tín có thể thua nhưng tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo lại không thể thua!”

“Ngươi bây giờ đã xác lập hình tượng vô hình tại Giang Nam đạo, tiểu tông môn sợ ngươi, tông môn nhị lưu sợ ngươi, cho dù là ba đại tông môn nhất lưu cũng tạm thời ẩn nhẫn.”

“Thời điểm này Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đại biểu thế lực cường đại nhất Giang Nam đạo, cũng không ai xem Tô Tín ngươi là tiểu bối giang hồ.”

“Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có thể bình khởi bình tọa với võ giả Nguyên Thần Cảnh.”


“Nếu ngươi thua lần ước chiến này sẽ đánh vỡ hình tượng vô địch của ngươi, mọi người sẽ không lại chú ý tới thân phận tổng bộ đầu Giang Nam đạo, ngươi chỉ là võ giả tiểu bối, là Nhân Bảng Tô Tín.”

Loại lý do này mặc dù có chút không nói đạo lý nhưng sự thật là vậy, Nhân Bảng Tô Tín thua một lần không có gì, nhưng tổng bộ đầu Giang Nam đạo Tô Tín lại không thể thua.

Đám người Hoàng Bỉnh Thành cũng gật gật đầu, thập phần đồng ý lời của Ôn Minh Ngự.

Lần này Lâm Khiếu ước chiến không có gì tốt với Tô Tín.

Thắng Lâm Khiếu chỉ tiến lên ba vị trí Nhân Bảng mà thôi, cũng không phải top mười Nhân Bảng, ngươi vẫn nằm trong top hai mươi nên không có ý nghĩa quá lớn.

Thắng chỉ là dệt hoa trên gấm, nếu như thua đúng như Ôn Minh Ngự nói, uy danh vô địch của Tô Tín tại Giang Nam đạo sẽ bị phá vỡ, cũng ảnh hưởng toàn cục, sẽ dẫn tới rất nhiều phiền tái không cần thiết lên kế hoạch của bọn họ.

Cho nên vì suy nghĩ ổn thỏa, Tô Tín tốt nhất không nên tiếp khiêu chiến, tùy tiện dùng lý do qua loa tắc trách là được.

Về phần có người nói Tô Tín e sợ chiến thì không cần quản, dù sao cũng không có tỷ thí, e sợ chiến cũng không phải bại, rất nhiều tông môn Giang Nam đạo nhìn Tô Tín không vừa mắt nên nhất định sẽ có người nói như vậy, đến lúc đó cho bọn họ chút giáo huấn là yên chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui