Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

“Tô Tín! Ngươi dám giết đệ tử đích truyền Lạc Vũ sơn trang, chẳng lẽ ngươi thật muốn vạch mặt với Lạc Vũ sơn trang hay sao?”

Hai mắt Quý Vô Không đỏ thẫm, hắn làm người trầm ổn nhưng hiện tại đã giận thật sự.

Tô Tín thu kiếm, cười lạnh nói:

“Vạch mặt? Không không không, ta chỉ vạch mặt với ngươi mà thôi, ngươi khích bác Liên Nguyệt Hải ám sát ta, hiện tại ta tặng đại lễ cho ngươi, không thể sao?”

“Huống hồ ngươi thật cho rằng ta không biết tình hình Lạc Vũ sơn trang hay sao?”

“Lạc Vũ sơn trang các ngươi tổn thất là do ngươi gây ra, Quý Lâm chết cũng là ngươi gây ra.”

“Ngươi có thời gian nói nhảm với ta tại nơi này, còn không bằng nên suy nghĩ nên giải thích với võ giả Hóa Thần Cảnh trong Lạc Vũ sơn trang như thế nào đi.”

Hiện tại Tô Tín không có thực lực dọn dẹp ba thế lực nhất lưu Giang Nam đạo, Cửu Huyền Kiếm Tông và Công Dương thị lựa chọn ít xuất hiện và ẩn nhẫn, Lạc Vũ sơn trang nhảy ra gây chuyện, đương nhiên Tô Tín phải nghiên cứu tình hình Lạc Vũ sơn trang, nhìn xem môn phái này có lỗ thủng gì hay không.

Kết quả xem xong tình báo về nó, Tô Tín lại nhìn ra không ít tin tức.

Lão trang chủ Lạc Vũ sơn trang Quý Hải Sơn thọ nguyên đã không nhiều lắm, vì vị trí trang chủ của hắn, mấy võ giả Hóa Thần Cảnh trong Lạc Vũ sơn trang không ngừng cạnh tranh lẫn nhau.


Nếu như lúc này Lạc Vũ sơn trang có thể xuất hiện võ giả Dung Thần Cảnh sẽ không xảy ra tình huống như vậy, thực lực có thể trấn áp tất cả.

Lão trang chủ lại có thiên hướng về Quý Vô Không, hành vi của hắn dẫn tới các võ giả Hóa Thần Cảnh còn lại bất mãn.

Thời khắc mấu chốt tranh vị trí trang chủ, đại đa số người lựa chọn không cầu công lao chỉ cầu không thất bại, Quý Vô Không quá mức cấp tiến, cấp tiến cần trả giá lớn, hắn sẽ bị các võ giả Hóa Thần Cảnh khác bỏ đá xuống giếng.

Đoán chừng tình cảnh Quý Vô Không hiện tại rất không tốt, trừ phụ thân Quý Lâm ra, những người khác cực kỳ nguyện ý nhìn thấy.

Sắc mặt Quý Vô Không âm lãnh nhìn Tô Tín, hắn mang theo thi thể Quý Lâm xoay người rời đi.

Tô Tín nhìn sự việc rất chuẩn, hiện tại xảy ra việc lần này, kẻ địch lớn nhất của hắn không phải là Tô Tín, mà là nội bộ Lạc Vũ sơn trang.

Đương nhiên võ giả vây xem không biết việc này, bọn họ chỉ nhìn thấy Tô Tín giết thiên kiêu Quý Lâm của Lạc Vũ sơn trang trước mặt Quý Vô Không, kết quả Quý Vô Không không dám phóng cái rắm liền rời đi, hành vi như vậy đại biểu hắn sợ.

Võ giả tán tu và tiểu thế lực càng sợ hãi Tô Tín tăng thêm một bậc.

Hoàng Bỉnh Thành đi tới hỏi Tô Tín:

“Lão đại, còn tiếp tục niêm phong hay không?”

Tô Tín lắc lắc đầu nói:

“Không cần, đoán chừng không qua vài ngày tin tức này truyền khắp Giang Nam đạo, khi đó chúng ta không phái người trông coi cũng không ai mua đan dược của Lạc Vũ sơn trang.”

Chuyện kế tiếp đúng như Tô Tín suy nghĩ, sau sự việc lần này nghe nói Quý Vô Không bị Lạc Vũ sơn trang chấp hành gia pháp, hơn nữa giam giữ mấy năm không được ra ngoài.

Lạc Vũ sơn trang cũng không có lựa chọn vạch mặt với Tô Tín.

Hiện tại uy thế Lục Phiến Môn tại Giang Nam đạo đã vững chắc, trang chủ Quý Hải Sơn của Lạc Vũ sơn trang có thể ra tay đánh chết Tô Tín, nhưng giết Tô Tín làm được cái gì?

Uy thế đã kiến lập thì không dễ đánh phá như vậy.


Huống hồ giết Tô Tín chẳng khác gì đánh vào mặt triều đình, Lạc Vũ sơn trang không phải Tiêu gia, còn chưa có tư cách trở mặt với triều đình, bọn họ chỉ có thể lựa chọn ẩn nhẫn mà thôi.

Tất cả Xích Phong Các của Lạc Vũ sơn trang tại Giang Nam đạo đều đóng cửa trong một ngày, đương nhiên cũng không có nghĩa Lạc Vũ sơn trang không bán Xích Linh Đan.

Lạc Vũ sơn trang giao hảo không ít tông môn nhị lưu, cùng lắm âm thầm bán Xích Linh Đan cho bọn họ, chỉ có điều giá tiền sẽ thấp hơn rất nhiều, Lạc Vũ sơn trang tổn thất khách hàng tán tu và tiểu thế lực mà thôi.

Trong Tiêu gia hiện tại, Tiêu Hoàng đang đứng bên bờ hồ nuôi cá chép xinh đẹp, hắn lại nghe hạ nhân bẩm báo chuyện xảy ra trong Giang Nam đạo.

Sau khi nghe tin tức Lạc Vũ sơn trang thì hắn cười đầy khinh thường.

Đánh rắn không chết bị rắn cắn chết, Quý Vô Không làm người cấp tiến nhưng hắn không phóng khoáng.

Nếu đã hạ quyết tâm đối phó Tô Tín, ba bộ Thiên Khu kiếm khôi còn quá ít.

Huống hồ cho dù hắn có thể dùng ba bộ Thiên Khu kiếm khôi giết Tô Tín, chờ đợi Lạc Vũ sơn trang chính là tai họa ngập đầu.

Bởi vì Kim Vũ Lâm, những thế lực kia đã quên mật thám Lục Phiến Môn là tồn tại khủng bố cỡ nào.

Quý Vô Không cho Liên Nguyệt Hải ba bộ Thiên Khu kiếm khôi, ngay cả Tiêu Hoàng bằng vào tình báo Tiêu gia tại Giang Nam đạ cũng có thể tra ra được.

Mật thám Giang Nam đạo lần này chính là tinh anh từ các nơi khác điều tới, cho dù không có mạng lưới tình báo thâm canh cố đế như Tiêu gia nhưng thừa sức tra rõ việc này.

“Công tử, Kiếm Thần Sơn Lâm Khiếu Lâm công tử tới chơi.”


Một hạ nhân bẩm báo.

“Mời Lâm công tử đến phòng khách.”

Tiêu Hoàng phân phó một câu.

Kiếm Thần Sơn là một trong cầm kiếm ngũ phái, ngày xưa cường thế nhất đã đứng đầu cầm kiếm ngũ phái, đáng tiếc võ giả Kiếm Thần Sơn chấp niệm với kiếm quá sâu, nếu xuất hiện nhân vật kinh tài tuyệt diễm còn khá tốt, mà trái lại Kiếm Thần Sơn đã yên lặng hơn trước rất nhiều.

Kiếm Thần Sơn thế hệ hiện tại đang ở trạng thái không nói không lạnh, luận chất lượng không sánh bằng Dịch Kiếm Môn, luận số lượng còn không bằng Thanh Thành kiếm phái.

Tiêu Hoàng đi vào phòng tiếp khách liền nhìn thấy thanh niên cõng kiếm đứng chắp tay giữa phòng, Lâm Khiếu có gương mặt góc cạnh nhưng không mất đi hào hùng.

Võ giả Kiếm Thần Sơn chấp niệm với kiếm sâu nhất, thậm chí đạt tới trạng thái kiếm không rời tay.

Với địa vị của Lâm Khiếu sẽ có túi giới tử, hắn chưa bao giờ thu kiếm vào trong túi giới tử, bởi vì hắn xem ra làm như vậy là vũ nhục với kiếm.

Nhìn thấy Tiêu Hoàng đến đây, Lâm Khiếu mở miệng nói:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui