Thời điểm đối chiến với người khác, Tô Tín từ trước đến nay không thích hạ thủ lưu tình, từ khi hắn bước vào giang hồ tới nay toàn đấu sinh tử với người khác, hắn cũng không biết hạ thủ lưu tình là gì.
Hiện tại lấy một địch sáu càng phải như vậy, huống hồ không biết thực lực Tô Tín tăng quá nhanh hay thực lực của những người này không đủ, Tô Tín có cảm giác sức chiến đấu của bọn họ còn không bằng đám người Chúc Trạch Phương.
Chỉ kình Kinh Thần chỉ điểm ra ngoài như cuồng phong bạo vũ, một gã võ giả chịu đựng không nổi nên bị trúng một chỉ vào ngực, hắn phun ra một ngụm máu tươi và bay ra ngoài.
Giang Hạc Lưu biến sắc, hắn vội vàng gọi một tên hạ nhân và nói nhỏ vào tai của hắn.
Võ giả trong đại sảnh lập tức còn lại năm người, bọn họ cách bị thua không xa, thời điểm này mọi người không nói mất mặt hay không mất mặt, nếu như bọn họ thua trong tay Tô Tín, như vậy mặt mũi những thế lực võ lâm có mặt trong Nhân Nghĩa Trang cũng không còn.
Nhiều tiền bối võ lâm có mặt ở đây đây, kết quả lại nhìn một tên hậu bối giang hồ đại sát tứ phương không kiêng nể gì, về sau truyền đi người khác sẽ nói bọn họ thế nào? Bọn họ sẽ nói người trong Nhân Nghĩa Trang đều là phế vật!
Nhưng bọn họ muốn lên lại không lên được.
Vốn Thiết Dao Hoa nhìn thấy Tô Tín bị nhiều người vây công còn muốn ra tay hỗ trợ, sau đó nàng lại ngạc nhiên phát hiện rất nhiều người nơi đây không có khả năng vây công một mình Tô Tín.
Đại sảnh chỉ lớn như thế mà thôi, cho dù vây công thế nào cũng chỉ có sáu bảy người ra tay, nhiều người thương nữa sẽ ngộ thương người nhà.
Kết quả một đống người ở bên ngoài nhìn Tô TÍn sính uy nhưng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi không thể làm gì.
Lưu Kiêu và Trầm Tấn đứng phía sau không có ra tay, Lưu Kiêu nói nhỏ với Trầm Tấn: “Tại sao ngươi không ra tay? Tuy thực lực Tô Tín đứng thứ hai mươi hai Nhân Bảng nhưng ta có cảm giác hắn không dưới ngươi.”
“Hiện tại ngươi không ra tay đối phó hắn, ngày sau trên Giang Nam hội khó bảo toàn hắn không khiêu chiến ngươi, đến lúc đó vị trí mười tám Nhân Bảng của ngươi khó giữ ah.”
Trầm Tấn thản nhiên nói: “Ngươi cũng không cần châm ngòi, cho dù hắn ra tay trên Giang Nam hội đánh bại ta, đó cũng là ta tài nghệ không bằng người mà thôi, hiện tại ta sẽ không ra tay.”
Xuất thân tán tu, Trầm Tấn cẩn thận hơn Tô Tín rất nhiều.
Hắn chưa bao giờ đi đánh nhau với người khác mà không có lý do, hắn phi thường giữ gìn thanh danh bản thân, cẩn trọng đi tới ngày hôm nay, lúc này hắn mới có được danh hào ‘ Đao Kiếm Song Tuyệt ’ Trầm Tấn.
Hắn đứng thứ mười tám Nhân Bảng, Tô Tín đứng vị trí hai mươi hai Nhân Bảng, hắn động thủ thắng hay thua đều có thanh danh không tốt.
Huống hồ sau lưng Tô Tín còn có Lục Phiến Môn, hôm nay hắn ra tay đối phó Tô Tín, trên danh nghĩa là trợ giúp Nhân Nghĩa Trang, tương lai Lục Phiến Môn trả thù, Nhân Nghĩa Trang tự nhiên không cần sợ nhưng tiểu tán tu như hắn không thể không sợ.
Lưu Kiêu khinh thường bĩu môi, lúc này Tô Tín càng giết không kiêng nể gì.
Hắn chọn thời điểm hôm nay rất tốt, bình thường Nhân Nghĩa Trang chắc chắn sẽ có một tên võ giả Nguyên Thần Cảnh tới làm khách, nhưng hôm nay lại trùng hợp không có người nào, chỉ bằng những võ giả Thần Cung Cảnh nơi đây còn không thể trị được Tô Tín.
Nhưng ngay lúc này ngoài cửa có tiếng hét lớn vang lên.
“Dừng tay! Dừng tay cho ta!”
Tiếng rống như lôi âm, âm thanh vang lên như sấm sét, uy năng lại không kém gì Thiếu Lâm Sư Tử Hống.
Mọi người vô ý thức dừng tay nhưng Tô Tín không có bận tâm như vậy, Du Long Kiếm trong tay chém xuống không chút do dự.
Ngươi bảo ta dừng tay thì ta phải dừng ai, ai biết ngươi là cái rễ hành gì?
Người nọ lại bị hắn chọc giận, một thanh đại hổ kim đao mang theo khí tức nóng bỏng ập tới giống như ngôi sao băng.
Mũi kiếm Tô Tín đảo ngược, huyết hà ngập trời lập tức đánh thẳng vào đại hổ kim đao, lực chấn động cường đại bạo phát, mấy tên võ giả Thần Cung Cảnh liên tục lui về phía sau, thậm chí ngay cả bọn họ cũng bị chấn động ảnh hưởng.
Võ giả đột nhiên xuất hiện là một trung niên dáng người tục tằng, khí thế quanh người giống như dung nham bạo phát, hắn cũng là võ giả Thần Cung Cảnh nhưng có thể đánh với Tô Tín không lâm vào hạ phong..
Tô Tín nói thầm trong lòng, võ giả Thần Cung Cảnh này rất không tầm thường, hắn dĩ nhiên đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, sơ bộ cảm ứng lực lượng thiên địa, là nửa bước Nguyên Thần Cảnh.
Võ giả tu luyện tới Thần Cung Cảnh đỉnh phong, nếu không trùng hợp tiến vào cảnh giới đốn ngộ liền có thể đạt tới thiên nhân hợp nhất, sơ bộ lĩnh ngộ nguyên lực thiên địa.
Cho dù không cách nào luyện hóa nguyên thần nhưng bản thân lại có thể tương tác với lực lượng thiên địa, lúc ra tay nguyên lực trong thiên địa bị dẫn động nên uy lực tăng lên rất lớn.
Đương nhiên võ giả đạt tới Thần Cung Cảnh viên mãn hơn nữa nước chảy thành sông cũng có thể luyện hóa nguyên thần tấn chức Hóa Thần Cảnh, nếu đạt tới thiên nhân hợp nhất trước, cảm ngộ tu vận luật của thiên địa, lúc tấn chức Nguyên Thần Cảnh sẽ mạnh hơn nữa, hơn nữa võ giả như vậy ngày sau có trăm phần trăm đột phá Nguyên Thần Cảnh.
Tô Tín còn không có chính thức đạt tới Thần Cung Cảnh, hắn hiện tại chỉ xem như nửa bước Thần Cung mà thôi, hắn dựa vào vũ kỹ cường đại và lực chiến đấu cực mạnh ngăn cản người này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...