Vương Thế Phong bị Tô Tín phản bác không trả lời được, Tô Tín lại cầm bầu rượu và khoát tay nói: “Vương huynh, nếu ngươi không có chuyện gì thì ta phải đi rồi.”
Vương Thế Phong chỉ tươi cười chắp tay nói: “Vậy thì tốt,Tô huynh có duyên gặp lại.”
Nhìn bóng lưng Tô Tín rời đi, Vương Thế Phong có cảm giác Tô Tín không có hung tàn âm độc giống như giang hồ đồn đĩa, bởi vì phong cách hành sự cực đoan mà thôi
Tô Tín nói ra những lời vừa rồi không được Vương Thế Phong tán thành nhưng hắn không có lý do phản bác.
Tách ra khỏi Vương Thế Phong, Tô Tín quay lại đi tới chỗ hôm nay giết người nhưng trong lòng của hắn không có chút thống khoái nào.
Cơ duyên đột phá tốt như vậy bị hai tên hỗn đản kia phá hư, nếu Tô Tín thật tinh thông lăng trì thì hắn thật sư sẽ làm hai người kia sống không bằng chết, hắn nói những lời kia không phải nói đùa.
Thời điểm Tô Tín đã nằm ngủ, tại thanh lâu lớn nhất Giang Nam phủ hiện tại, ‘ Vũ Thám Hoa ’ Lý Trần Phong đang buồn bực uống rượu một mình, bên cạnh hắn là những vũ cơ thanh lâu xinh đẹp.
Mấy ngày nay Lý Trần Phong xem như hiểu cảm giác nhân tâm hiểm ác.
Hắn chẳng qua bị Tô Tín đánh bại một lần mà thôi nhưng liên tục có người nói hắn hữu danh vô thực, bài danh hai mươi ba Nhân Bảng bijd đánh rơi xuống nước.
Một ít võ giả tán tu còn không biết điều nhào tới khiêu chiến hắn, những người này cho rằng Lý Trần Phong hắn là bùn nặn, hắn đánh không lại Tô Tín còn không đánh lại đám phế vật này hay sao?
Lý Trần Phong còn biết bảo vệ thể diện Lý gia và thanh danh của mình, không có giống Tô Tín đánh chết đối phương, nếu không trên giang hồ lại truyền Lý Trần Phong thẹn quá hoá giận tàn sát võ giả khiêu chiến hắn, khi đó thanh danh hắn thối không ngửi nổi.
Nhưng đám con ruồi kia quá đáng ghét, đều muốn giẫm lên hắn thượng vị, Lý Trần Phong tức giận trọng thương một ngườ, nhưng cũng bị nói là khí lượng hẹp hòi.
Lúc ấy Lý Trần Phong hận không thể biến mình thành Tô Tín, trực tiếp không quan tâm đại khai sát giới mới tốt, may mắn hắn vẫn còn lý trí nên nhịn xuống, cho nên buổi tối hôm nay mới buồn bực uống rượu, nhưng kỳ thật trong lòng của hắn đã hận Tô Tín thấu xương.
Dù sao hắn cho rằng đều là Tô Tín tạo thành, nếu không có Tô Tín đạp hắn xuống một vị trí Nhân Bảng cũng không biến thành như hiện tại.
Mặc dù nói loại ý nghĩ này thập phần cực đoan nhưng Lý Trần Phong không thể lấn át suy nghĩ như vậy, hắn đang tìm lý do bao biện cho mình.
Thời điểm hắn đang nghiến răng nghiến lợi một mình, đột nhiên có giọng nói vang lên: “Lý huynh ngươi uống rượu giải sầu tại nơi này sao? Việc này không giống tính cách của ngươi ah.”
Lý Trần Phong ngẫng đầu, trước mặt hắn là đạo nhân chừng ba mươi, dung mạo tuấn lãng phiêu dật.
“Hồ huynh? Tại sao ngươi ở nơi này?”
Lý Trần Phong kinh ngạc hỏi.
Đạo nhân này có danh khí rất lớn, hắn đã gặp lúc trước.
Đạo nhân này tên là Hồ Kính Ngôn, danh hiệu ‘ Ảnh Lưu Đạo Kiếm ’, hắn là đệ tử Thanh Thành kiếm phái, chính là cường giả bài danh mười tám Nhân Bảng thế hệ trước.
Đừng nhìn Hồ Kính Ngôn tướng mạo mới ba mươi nhưng kỳ thật hắn đã gần bốn mươi, về sau bởi vì tuổi quá lớn cho nên rời khỏi Nhân Bảng.
Mấy năm gần đây Hồ Kính Ngôn đều tu luyện trong Thanh Thành kiếm phái, rất ít nhìn thấy bộ dạng hắn trên giang hồ, Lý Trần Phong có thể quen hắn tại Lũng Tây Hồ gia trước khi gia nhập Thanh Thành kiếm phái.
Thực lực Hồ gia không bằng Lý gia, chỉ có một võ giả Hóa Thần Cảnh, là gia tộc nhị lưu, nhưng quan hệ giữa Hồ gia và Lý gia không tệ, cho nên khi còn bé thường xuyên luận bàn với nhau.
Hồ Kính Ngôn cũng không khách khí, trực têếp ngồi trước mặt Lý Trần Phong, cầm lấy bầu rượu rót cho mình một chén sau đó uống cạn, hắn nói: “Ta vốn bế quan tại Thanh Thành kiếm phái, ngươi cũng biết, Thanh Thành kiếm phái chúng ta thế hệ này không có đệ tử nổi bật nhưng vẫn có thư mời tham gia Giang Nam hội, cho nên chưởng môn đành phải gọi ta tham gia Giang Nam hội.”
Lý Trần Phong gật gật đầu, sắc mặt hắn tối tăm khi nghĩ về Tô Tín.
Thanh Thành kiếm phái thế hệ này không có nhân vật kiệt xuất nổi bật nhưng tốt xấu gì cũng có một Phương Đông Đình đã từng tiến vào Nhân Bảng.
Hơn hai năm trước Phương Đông Đình cũng đã bị Tô Tín giết, lần này Hồ Kính Ngôn bị phái xuống núi cũng có quan hệ với việc Tô Tín, điểm này làm Lý Trần Phong thập phần khó chịu.
Nhìn thấy Lý Trần Phong như vậy, Hồ Kính Ngôn nói: “Lý huynh, ngày xưa ngươi chính là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi tại Lũng Tây, lại có thể động võ tranh hùng với con cháu quan lại Đại Chu vương triều, cuối cùng thất bại nhưng cũng có chức Vũ Thám Hoa, nhưng ngươi hiện tại không hề có ý chí chiến đấu ah.”
“Có chuyện gì cứ nói với vi huynh, không nên giấu ở trong lòng, nếu không sẽ nghẹn khó chịu lắm.”
Lý Trần Phong quen biết Hồ Kính Ngôn thuở nhỏ, khi còn bé Hồ Kính Ngôn lớn tuổi nhất, thậm chí còn mang theo hắn đi chơi, cho nên Lý Trần Phong cũng không có gạt hắn, trực nói chuyện của mình cho Hồ Kính Ngôn nghe.
Nhưng Hồ Kính Ngôn nghe xong lại lắc lắc đầu nói: “Lý huynh ah Lý huynh, lần này ngươi quá lỗ mãng.
“Cuộc chiến Nhân Bảng không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, động một cái sẽ động òoàn thân, người thua cút xuống cho kẻ khác thượng vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...