Đối với võ giả xuất thân Nhân Bảng trước hai mươi, Tô Tín cẩn thận phân tích một phen, cuối cùng hắn lắc đầu cho ra kết luận.
Với cầm kiếm ngũ phái là thế lực giang hồ uy tín lâu năm, cho dù cao thủ hàng đầu hay đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất đều không chê vào đâu được.
Ví dụ thế lực khác như tà đạo bát môn hoặc là thiên hạ thất bang... Đại bộ phận nội tình nông cạn, chỉ có Thất Hùng Hội cùng Xuyên Trung Đường Môn là có người tiến vào top hai mươi Nhân Bảng.
Tô Tín lắc đầu, không có lại đi chú ý Nhân Bảng, hắn bảo tiểu nhị bưng rượu thịt lên.
Nếu Thiên Phong lâu là tửu quán, như vậy sẽ có người tới đây ăn cơm.
Nếu Thiên Phong lâu không có mấy thứ gì ngon mang ra cũng không hấp dẫn nhiều võ giả như vậy, cuối cùng thậm chí biến thành tửu quán lớn nhất Giang Nam phủ.
Ví dụ như Thiên Phong lâu có món ăn chiêu bài là cá trích bạc.
Cá trích nhiều gai nhưng đầu bếp Thiên Phong chính là cao thủ dùng đao, có thể lấy tất cả gai của cá ra mà không ảnh hưởng tới chỉnh thể con cá, chỉ lưu lại vết đao mỏng cắt vào thịt, lại cho vào canh loãng đun sôi, đợi đến lúc mang lên bàn vẫn có hình dạng cá trích.
Món ăn này chỉ có số lượng một trăm, Tô Tín tới sớm, nếu không hắn cũng không ăn được món này.
Trong Thiên Phong lâu trừ võ giả bản địa Giang Nam ra, còn có bánh thịt dê, thịt ngựa Mạc Bắc nướng... Có hơn trăm món ăn đặc sắc.
Tô Tín lên lầu tùy ý ngồi vào một bàn, hiện tại đồ ăn vừa bưng lên, hắn vừa mới hưởng dụng một phen liền nhìn thấy có võ gia cầm kiếm trực tiếp đi tới chỗ Tô Tín.
“Tô công tử, tại hạ Tĩnh Châu Lưu Thiên Nguyên, muốn lãnh giáo Tô công tử một phen.”
Tên võ giả này trực tiếp ôm quyền nói.
Tô Tín đặt đũa xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người này: “Ngươi xác định ngươi nói lời này với ta?”
Thực lực Lưu Thiên Nguyên chỉ mới đột phá Linh Khiếu Cảnh, đoán chừng hắn chỉ mới đả thông nhãn khiếu, còn dám tới khiêu chiến hắn?
Một tên tiểu bối không có danh tiếng muốn tới khiêu chiến võ giả Nhân Bảng như hắn, còn lãnh giáo, dạy hắn thế nào?
Hết lần này tới lần khác Lưu Thiên Nguyên còn gật đầu nói: “Đương nhiên là nói với Tô công tử ngươi.”
Người chung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng tập mãi thành thói quen, cũng không có vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên bọn họ không phải mới nhìn thấy chuyện này lần đầu.
Tô Tín lúc mới bắt đầu tới đây còn không hiểu những việc như thế, sau khi nhìn vẻ mặt đám người chung quanh, Tô Tín lúc này mới biết gia hỏa này đánh chủ ý gì.
Kỳ thật Lưu Thiên Nguyên suy nghĩ rất đơn giản, hắn chỉ muốn mượn danh khí Tô Tín thượng vị mà thôi.
Người trong giang hồ chỉ cầu hai chữ danh lợi, có thực lực tự nhiên không cần nhiều lời, nhưng không có thực lực sẽ đùa nghịch một ít thủ đoạn nhỏ, đặc biệt là võ giả tán tu hoặc xuất thân thế lực nhỏ.
Những võ giả trước mắt không ngu, dùng thực lực của hắn muốn khiêu chiến Tô Tín là chuyện không có phần thắng.
Hắn giao thủ với Tô Tín có bại cũng có thể dùng việc này nói khoác, ví dụ như hắn đã giao thủ với cường giả Nhân Bảng Tô Tín mấy trăm chiêu, đánh thiên hôn địa ám các loại, dù sao Tô Tín cũng không có khả năng phản bác hắn, tự nhiên hắn cũng có thể nổi danh.
Loại chuyện này phát sinh không ít, hàng năm Giang Nam hội có rất nhiều võ giả làm như vậy, đối tượng đều là những võ giả nổi danh Nhân Bảng hoặc có danh tiếng lớn.
Nhưng bọn họ sẽ lựa chọn đối tượng, võ giả như Tiểu An Hầu Tiêu Hoàng là những người bọn họ không dám động, nếu không Tiêu gia sẽ trực tiếp ra tay đuổi đám con ruồi này đi.
Võ giả độc hành như Tô Tín chính là mục tiêu khiêu chiến tốt nhất.
Tô Tín đã đoán được ý đồ của hắn, cũng không kiên nhẫn nói nhảm nhiều với đối phương.
Tô Tín trực tiếp lạnh lùng nói: “Cút, đừng quấy rầy ta ăn cơm.”
Đối với những kẻ muốn mượn danh tiếng hắn thượng vị, đương nhiên Tô Tín sẽ không cho hắn như nguyện.
Lưu Thiên Nguyên biến sắc: “Tô công tử, tại hạ thành tâm muốn thỉnh giáo ngươi, chẳng lẽ ngươi đối đãi với đồng đạo giang hồ như thế? Hay là ngươi sợ không dám tỷ thí?”
Nghe được Lưu Thiên Nguyên nói như thế, Tô Tín giận quá hóa cười.
Thủ đoạn của người đúng là không ít, đều là nói những lời đường hoàng, thỉnh giáo không thành liền bắt đầu khích tướng, Tô Tín không ng chiến thì đoán chừng hôm sau trên giang hồ nói rằng Tô Tín sợ hắn không dám ứng chiến các loại...
Để đũa xuống, Tô Tín đứng lên nói: “Vậy thì tốt, ngươi đã đã muốn chiến thì ta thành toàn ngươi, hi vọng ngươi không hối hận mới tốt.”
Lưu Thiên Nguyên lập tức vui mừng, hắn rút kiếm bên hông ra và nói: “Vậy thì mời Tô công tử chỉ giáo.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...