Tô Tín lúc này cười ôn hòa, nói khẽ: “Yến tiểu thư, ta tới chào từ biệt, chuyện thành Thương Sơn đã xong, ta cũng nên rời đi.”
Yến Khuynh Tuyết run rẩy hỏi: “Mạnh công tử, ngươi thực không thể lưu lại sao?”
Tô Tín thở dài một hơi: “Khuynh Tuyết.”
Một tiếng ‘ Khuynh Tuyết ’ làm cho Yến Khuynh Tuyết lập tức chấn động, trên mặt vui mừng lẫn sợ hãi.
Nhưng không nghĩ tới Tô Tín kế tiếp lại nói: “Ngươi cũng biết ta, nếu không có bức họa của sư tôn, ta căn bản không có khả năng ở lại thành Thương Sơn, tương cứu trong lúc hoạn nạn không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, nếu có duyên, ngày sau chúng ta sẽ còn tươn kiến.”
Yến Khuynh Tuyết nghiến chặc hàm răng, cuối cùng nàng hạ quyết tâm to lớn nói một câu: “ta sẽ đi cùng ngươi lưu lạc giang hồ.”
Tô Tín vươn tay nhặt lá rụn trên vai Yến Khuynh Tuyết, nói khẽ: “Đừng làm rộn, thành Thương Sơn không thể rời khỏi ngươi.
“Phụ thân ngươi giao thành Thương Sơn cho ngươi, Lương bá, Lục Ly, đám người Hồng Liệt Đào đang giao tương lai cho ngươi, nếu ngươi đi thì bọn họ làm thế nào?”
“Cả đời của ngươi sẽ mang theo rất nhiều thứ, tương lai thành Thương Sơn, tương lai võ giả trong thành đều đặt lên vai ngươi, cũng là trách nhiệm của ngươi. “
Tô Tín giao túi gấm vào trong tay Yến Khuynh Tuyết: “Ta đã đánh hạ căn cơ thành Thương Sơn cho ngươi, Đào Thiên và Lương bá lão luyện thành thục, Hồng Liệt Đào và Niếp Phương thiên phú không yếu, chỉ cần bọn họ có thể phát triển, nhất định sẽ trở thành phụ tác đắc lực của ngươi.”
“Mặc dù Liệt Tử Trọng trung thành nhưng chỉ có đám người Hồng Liệt Đào mới là thành viên hạch tâm.”
“Nếu ngươi gặp phải cửa ải khó khăn không thể vượt qua liền mở túi gấm, nhưng ta hi vọng ngươi đời này không cần dùng tới nó, Khuynh Tuyết, có duyên sẽ gặp lại.”
Sau khi nói xong Tô Tín quay người rời đi, áo trắng cầm kiếm tiêu sái như lúc tới.
Nước mắt Yến Khuynh Tuyết không ngừng chảy dài.
Đối với nàng mà nói, cuộc đời này có hai nam nhân quan trọng nhất, trừ phụ thân đã rời khỏi nàng mà đi, một còn lại chính là Mạnh công tử che gió che mưa cho nàng, một đường bảo hộ nàng.
Thậm chí đối với Yến Khuynh Tuyết, Tô Tín còn quan trọng hơn cả phụ thân, bởi vì thời khắc nàng bất lực nhất, người ra tay cứu nàng không phải Yến Hoàng Cửu, mà là Mạnh công tử.
Sau khi rời khỏi thành Thương Sơn, trong đầu Tô Tín có âm thanh hệ thống vang lên.
“Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: thay lòng đổi dạ.”
“Ban thưởng nhiệm vụ: 500 điểm giá trị phản phái, năm lần rút thưởng trung cấp.”
“Nhiệm vụ chó má, ta cũng không muốn lại gặp lần thứ hai.”
Tô Tín lắc đầu.
Kỳ thật Tô Tín rất ưa thích Yến Khuynh Tuyết, nhưng vẻn vẹn chỉ có ưa thích và thưởng thức, hoàn toàn không phải động tâm.
Hắn có ý định của mình, cho dù hắn nghe theo Yến Hoàng Cửu, hắn ở lại thành Thương Sơn làm thành chủ ẩn hình, Yến Khuynh Tuyết sẽ giao tất cả quyền lợi cho hắn nhưng thành Thương Sơn quá nhỏ nên không thể chứa nổi Tô Tín.
Lúc nãy hắn cho Yến Khuynh Tuyết túi gấm chính là phương thức liên hệ mật thám với mình tại Lục Phiến Môn, tương lai có thể không gặp lại, cũng như Tô Tín nói lúc trước, có duyên gặp lại.
Sau khi rời khỏi thành Thương Sơn, Tô Tín cũng tháo mặt nạ da người xuống, hắn vốn định đốt hủy nhưng Tô Tín lại thu nó vào trong không gian hệ thống.
Thân phận Mạnh Thanh Trạch đã thành sự thật, nói không chừng lúc nào đó sẽ dùng tới.
Hắn tháo phần che tay Niếp Phương chế tạo cho Du Long Kiếm xuống, Tô Tín lại thay võ sĩ phục màu đen, triệt để khôi phục tướng mạo ban đầu.
Chính vào lúc này Tô Tín cảm giác một tia không đúng, tay trái xuất kiếm, Du Long Kiếm phát ra âm thanh như long ngâm, trên thân kiếm xuát hiện huyết khí đậm đặc, kiếm đâm về sau lưng hắn.
Leng keng!
Âm thanh kim thiết vang lên, Thiết Vô Tình cầm Phượng Dực Bát Trảm Đao xuất hiện sau lưng Tô Tín, khẽ cười nói: “Tô Tín, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi, mới một năm ngươi đả thông mắt, tai, loại tốc độ này làm đám đệ tử đại phái Trung Nguyên phải xấu hổ a.”
Tô Tín thu kiếm vào vỏ, kinh ngạc nói: “Thiết đại nhân, tại sao ngươi ở nơi này?”
Thiết Vô Tình thu hồi Phượng Dực Bát Trảm Đao, nói: “Chuyện thành Thương Sơn bên trong Lục Phiến Môn cũng là nhiệm vụ không nhỏ, trong thành Thương Sơn có không ít mật thám Lục Phiến Môn, sau khi Yến Khuynh Tuyết leo lên vị trí thành chủ thì ta đã chờ ngươi tại nơi này.”
“Nhưng ta hiếu kỳ là ngươi có thể bỏ qua thành Thương Sơn và ôn nhu hương nhanh chóng rời đi như vậy. Ta nghe nói Yến Khuynh Tuyết có tình cảm và không muốn xa rời ngươi, chỉ cần ngươi tại thành Thương Sơn, thành Thương Sơn trên cơ bản chỉ có ngươi.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Thiết đại nhân đừng nói giỡn, nếu ta ở lại thành Thương Sơn, chỉ sợ đời này tiến cảnh của ta sẽ dừng bước tại chỗ.”
“Nói tốt lắm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...