Hai người lên phong vân lôi liền muốn ra tay giáp công Hồng Liệt Đào nhưng Tô Tín làm sao có thể cho phép bọn họ được như nguyện.
Hắn sử dụng Kinh Thần chỉ, lúc này chỉ kình bay ra như bôn lôi, phát ra từng tiếng tiếng rít, trực tiếp nổ nát binh khí trong tay một người, đánh hắn lui về phía sau vài bước.
Một người khác bất đắc dĩ do không kịp chuẩn bị trúng chỉ kình của Tô Tín bức lui hơn mười bước, không dám tiến lên lần nữa.
Trong đó có một đạo chỉ kình bay tới trước mặt Yến Thư Hằng, chỉ kình bắn thủng gạch xanh trước mặt hắn sâu không thấy đáy, trong phạm vi vài bước đều là vết rạn.
Trên trán Yến Thư Hằng đổ mồ hôi lạnh, tuy hắn biết rõ Tô Tín không có khả năng giết hắn trước mặt mọi người nhưng hắn vẫn kinh hãi không nhỏ.
Hắn vẫn không phải võ giả Tiên Thiên, lúc đối mặt võ giả Tiên Thiên hắn liền có cảm giác vô lực, hắn không thích cảm giác này.
Tô Tín đi lên lôi đài, lạnh lùng nói: “Như thế nào, sửa quy củ phong vân lôi rồi sao? Đơn đấu không được liền quần đấu?”
Tên võ giả Tiên Thiên bị Tô Tín đánh nát binh khí quát lên: “Mạc Trầm Đào đã bại, Hồng Liệt Đào vẫn hùng hổ lấy tính mạng của hắn, hắn ra tay ngoan độc như thế không cho phép chúng ta cứu người?”
Tô Tín cười lạnh nói: “Chê cười! Đây là phong vân lôi, cũng không phải luận bàn tỷ thí, có người nào quy định không được giết người trên phong vân lôi hay không?”
“Tài nghệ không bằng người bị người bị đánh chết trên lôi đài cũng đáng đời, nếu sợ chết thì về nhà bú sữa mẹ đi, ra giang hồ lăn lộn làm gì?”
“Ngươi! Tên võ giả kia bị Tô Tín phản bác đỏ mặt, hắn không biết nên trả lời thế nào?”
Tô Tín nhìn sang đám người Yến Trọng Hằng đang rục rịch, lúc này nói: “Các ngươi không tuân thủ quy củ, Mạnh mỗ sẽ tiếp tất cả, xa luân chiến cũng không sợ, chết sống có số, lên lôi đài bỏ mệnh cũng không nên trách ta tâm ngoan thủ lạt!”
Thủ hạ của đám người Yến Trọng Hằng lúc này không nói câu nào.
Người trước mắt là cường giả Nhân Bảng, hắn có thể lấy một dịch ba với đám người Trương Nghiễm a.
Bọn họ cũng nhìn thấy hình ảnh Mạnh Thanh Trạch ra tay, một kích có thể bức hai tên võ giả Tiên Thiên lui lại, thực lực cùng giai vô địch.
Xa luân chiến, bên bọn họ có hơn mười võ giả Tiên Thiên, bọn họ đúng là có lực lượng đánh một trận nhưng vấn đề hiện tại Mạnh Thanh Trạch đã tức giận, nếu lên lôi đài chính là đấu sinh tử, ai dám lên chịu chết chứ?
Bởi vì có câu nói: đạo hữu chết bần đạo không chết, nếu bảo bọn họ lên đánh một trận, bọn họ cũng không ngại lên đại chiến tiêu hao thực lực của cường giả Nhân Bảng, nhưng chiến đấu sinh tử không thể tính như vậy.
Yến Thư Hằng lạnh lùng nói: “Lui ra! Ván này xem như các ngươi thắng, các ngươi lựa chọn thương lộ đi.”
Đúng như lời Tô Tín nói lúc nãy, Yến Thư Hằng cũng không muốn nói nhảm với bọn họ làm gì.
Thời gian một năm, thương lộ của bọn họ có thể đi hai lần, hiện tại ngươi sống ta chết với thủ hạ của Yến Khuynh Tuyết không phải là lựa chọn khôn ngoan.
Hiện tại ngay cả người trong cuộc như Yến Thư Hằng cũng không có ý định tiếp tục náo loạn nữa, những người khác tự nhiên cũng không có ý kiến gì, ngoan ngoãn cho phép Yến Khuynh Tuyết lựa chọn.
“Ta lựa chọn thương lộ Tương Nam.”
Yến Khuynh Tuyết nói khẽ.
Đám người Yến Trọng Hằng lúc này sững sờ.
Thương lộ Tương Nam không phải nói không tốt, mà là quá mức bình thường.
Thương lộ đi thông Tương Nam cách thành Thương Sơn quá gần, cho dù có thương đội khổng lồ cũng cần thời gian ba bốn tháng mới đến nơi.
Nếu như tốc độ nhanh có thể một năm đi ba lần.
Chính bởi vì như thế làm cho đặc sản Tương Nam không có tiền lời cao trong thành Thương Sơn, dù sao hàng năm cũng có thương đội Trung Nguyên xâm nhập thành Thương Sơn, lại đi tới Nam Man Thường Ninh phủ thu mua đặc sản.
Chỉ có một thương đội năng lực không được tốt lắm, sợ xâm nhập Nam Man gặp phải cường đạo cướp đường nên mới lưu lại thành Thương Sơn mua sắm giao dịch những vật này.
Trong mười ba thương lộ, lợi nhuận cao nhất đương nhiên là thương lộ đi thông Trung Nguyên, tùy tiện chọn một nơi cũng có tiền lời cao hơn thương lộ Tương Nam gấp vài lần.
Như vậy tính toán ra, cho dù ngươi đi Tương Nam bốn lần cũng không bằng một lần đi Trung Nguyên.
Đám người Yến Trọng Hằng cảm thấy khó hiểu, có lẽ bản thân Yến Khuynh Tuyết cũng biết nhưng vì sao nàng lựa chọn thương lộ đi Tương Nam? Chẳng lẽ trong đó có âm mưu gì hay sao?
Mọi người tạm thời không nghĩ ra điểm đáng ngờ trong đó liền thống khoái chia cắt thương lộ mà không nói thêm lời nào.
Trên đường quay về, Hồng Liệt Đào nói với Yến Khuynh Tuyết: “Yến tiểu thư, chuyện hôm nay thật có lỗi.
Mặc dù hắn lỗ mảng nhưng không phải người ngu.
Nếu như hắn hôm nay đánh chết Mạc Trầm Đào ngay trước mặt mọi người sẽ dẫn tới Thương Lan cốc Mạc gia đến gây phiền toái cho hắn, do đó sẽ liên quan tới Yến Khuynh Tuyết, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...