Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Tô Tín nói: “Cường giả dưới trướng Yến tiểu thư quá ít, võ giả Tiên Thiên chỉ có ta và ngươi là không đủ dùng, cho nên ta ý định đi mời chào thêm vài người, tiếp theo ta chuẩn bị đi tìm ‘ Đoạn Đao thủ ’ Niếp Phương.”

Đào Thiên trầm giọng nói: “Ta có kết giao với Niếp Phương, binh khí trong võ quán của ta đều đặt hàng trong cửa hàng binh khí của Niếp Phương.”

“Tuy tay nghề của hắn không bằng những luyện khí đại sư chế tạo binh khí hoàng cấp nhưng binh khí qua tay hắn đều là tinh phẩm khi so với những loại khác.”

Tô Tín gật đầu, nếu như vậy phương diện luyện khí của Niếp Phương còn không tệ, còn kém một bước có thể xưng là đại sư.

Binh khí chia làm bốn đẳng cấp thiên địa huyền hoàng nhưng binh khí có phẩm cấp như thế rất hiếm thấy, trong giang hồ đã ít càng ít.

Binh khí có phẩm cấp đều là luyện khí đại sư luyện ra, hơn nữa sẽ có tên của binh khí, chúng có đủ loại kỳ dị giống như Du Long Kiếm trong tay Tô Tín, đây là binh khí hoàng cấp.

Có thể chế tạo ra một thanh binh khí hoàng cấp, người chế tạo ra binh khí có tư cách đặt tên cho binh khí của mình, cũng trở thành luyện khí đại sư.

Tuy Niếp Phương không phải luyện khí đại sư nhưng tay nghề của hắn rất têếp cận, thiếu một kiện binh khí đánh ra uy danh mà thôi.


“Đào quán chủ, tính tình Niếp Phương như thế nào? Có khả năng bị ta mời chào hay không?”

Tô Tín hỏi.

Đào Thiên suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói: “Rất khó, Niếp Phương người này nói khách khí là chất phác, nói không khách khí là cứng đầu, hắn không có hứng thú với chiến đấu, hắn chỉ cảm thấy hứng thú với luyện khí mà thôi.”

“Cho dù gia nhập phong vân lôi, hắn cũng vì đạt được tiền tài từ phong vân lôi.”

“Hắn có danh hiệu ‘ Đoạn Đao Thủ ’ càng thú vị, hắn tu luyện một môn võ công luyện tay, dùng nội công hỏa hệ tạo ra đôi tay vô kiên bất tồi, lúc luyện tới đại thành có thể dung kim luyện thiết cho nên bị luyện thành thiết thủ.”

“Hắn tham gia phong vân lôi dùng võ công này nhiều nhất, hắn sẽ mau chóng đánh nát binh khí trong tay đối thủ, sau đó nhanh chóng chấm dứt chiến đấu.”

“Đến cuối cùng hắn nói với nhân gia có thể nhờ hắn luyện lại binh khí, giảm giá 80%, cam đoan sẽ không gãy như thế nữa.”

Nghe được Đào Thiên nói như vậy, Tô Tín lập tức cảm thấy cổ quái.

Dựa theo lời hắn nói, Niếp Phương này là người thú vị, đánh gãy binh khí của người ta còn làm sinh ý, thật sự làm người ta dở khóc dở cười.

“Nếu như vậy ngươi dẫn ta đi gặp hắn đi.”

Tô Tín nói.

“Mạnh công tử xin chờ một chút, ta dàn xếp đệ tử võ quán đã.”

Đào Thiên nói.

Hắn bỗng nhiên gia nhập dưới trướng Yến Khuynh Tuyết, hắn tạm thời không thể quản lý Đông Lâm võ quán, hắn cũng cần phải giải thích với đám đệ tử mới được, dù sao người ta tới võ quán học võ công mà.


Đợi đến lúc Đào Thiên bảo đám đệ tử rời đi, hắn đi phía trước dẫn đường, đi vào cửa hàng binh khi của Niếp Phương.

Niếp Phương mở cửa hàng binh khí rất đơn sơ, thậm chí cũng không thể gọi cửa hàng binh khí, còn không bằng gọi là tiệm rèn thì đúng hơn.

Mặt tiền cửa hàng dài hơn mười trượng không có tên, cửa lớn mở rộng, bảy, tám bếp lò thợ rèn nằm bên trái, trên mặt đất bày các loại khoáng thạch lộn xộn, trên tường bên phải treo đầy đủ các loại binh khí.

Nếu như đổi các loại binh khí này các loại nông cụ thì nó biến thành cửa hàng thợ rèn.

Lúc này trong cửa hàng có một người chừng ba mươi, thân hình cao lớn đang vung vẩy thiết chùy chế tạo kiếm phôi, hắn ở trần, từng khối cơ bắp nổi lên vô cùng uy mãnh.

Bên cạnh hắn có hai tên thợ rèn học đồ đang thổi gió, bổ sung nguyên liệu, một tên học đồ khác ở bên cạnh chiêu đãi khách nhân.

Đừng nhìn tiệm rèn của Niếp Phương vẻ ngoài không được tốt lắm nhưng khách nhân ra vào không dứt, gần như không có lúc nào không có khách.

Hơn nữa giá cả binh khí của Niếp Phương cũng không rẻ, thanh kiếm bằng thép tinh bình thường giá vạn lượng, hơn nữa đều không trả giá, ngươi thích mua thì mua.

Nhiếp phương có thể nói là luyện khí sư nổi danh nhất thành Thương Sơn, binh khí chính là cái mạng thứ hai của võ giả.


Niếp Phương chế tạo ra đồ vật có danh tiếng không cần phải bàn, những võ giả này có nghèo hơn nữa cũng phải tích lũy mua binh khí, sẽ không ai keo kiệt ở phương diện này.

Đứng quan sát trước cửa hàng cả buổi, Tô Tín kinh ngạc nói: “Sinh ý cửa hàng của Niếp Phương tốt như vậy, tại sao hắn không chuẩn bị mặt tiền cửa hàng tốt hơn một chút? Chẳng phải như vậy càng kiếm lời nhiều hơn...”

Đào Thiên cười khổ nói: “Mạnh công tử có chỗ không biết, tốc độ kiếm tiền của Niếp Phương không chậm nhưng hắn dùng tiền còn nhanh hơn.”

“Từ xưa tới nay luyện khí sư và luyện đan sư tiêu tiền nhiều nhất, luyện đan sư còn có thể tốt hơn một chút, một ít đan dược có thể dựa vào đan phương luyện ra, sẽ ít khi có thất bại.”

“Nhưng luyện khí sư không giống, muốn chế tạo ra một thanh binh khí không phẩm cấp dễ dàng, mỗi một thanh binh khí có phẩm cấp đều là độc nhất vô nhị.”

“Cho dù luyện khí đại sư có thể luyện ra một thanh, nhưng nếu ngươi bảo hắn chiếu vào thanh thứ nhất luyện thêm thanh thứ hai, như vậy thanh thứ hai sẽ sinh ra biến hóa, không có khả năng giống như đan dược, chỉ cần chiếu vào đan phương luyện chế dược hiệu liền giống như đúc.”

“Cho nên Niếp Phương kiếm lời đều sử dụng vào mua khoáng thạch để luyện ra một thanh binh khí có phẩm cấp chân chính, đáng tiếc hắn vẫn không thành công, hơn nữa hắn ngày bình thường còn mua sắm không ít tài nguyên tu luyện, cũng không thừa nổi bao nhiêu tiền lại cửa hiệu mặt tiền.”

“Dù sao thanh danh Niếp Phương đã nổi danh khắp thành Thương Sơn, người người đều biết, cũng không cần làm ra nhiều thứ bài biện như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui