“Không phải ta gan lớn, mà là Phương Đông Đình muốn giết ta, ta đương nhiên phải phản kích, cho dù heo dê súc sinh cũng không đứng bất động cho người ta giết.”
Vụng trộm thở dài một hơi, Tô Tín đã làm tốt chuẩn bị dùng tiêu hao phẩm chạy trốn khỏi chết.
Đối mặt Thần Cung Cảnh đỉnh phong Ngô Đạo Viễn, Tô Tín không có âm tư chống cự.
Hắn nhìn thấy thực lực Giang Lăng, thủ đoạn Tạ Chỉ Yến ra hết, Tạ Chỉ Yến phải vận dụng át chủ bài bảo vệ tính mạng mới có thể giết Giang Lăng.
Nhưng Ngô Đạo Viễn này thực lực mạnh hơn Giang Lăng nhiều lắm, đối chiến với hắn thuần túy là muốn chết.
Tô Tín chỉ hi vọng vận dụng tiêu hao phẩm có thể kéo dài tơời gian ngắn, chính mình trốn chạy để khỏi chết.
Ngô Đạo Viễn cười dài hai tiếng, nói: “Đúng thế! Đúng thế, cho dù heo dê súc sinh cũng không tùy ý mặc người ta chém giết.”
“Chúng ta làm việc xưa nay không hỏi quá trình, chỉ nhìn kết quả. Ta chỉ biết ngươi đã giết đệ tử Thanh Thành kiếm chúng ta, lại lừa gạt chúng ta.
Sắc măt Ngô Đạo Viễn biến thầm âm trầm: “Hiện tại ta cho ngươi cơ hội, ngươi tự sát đi, nếu như mang ngươi về Thanh Thành kiếm phái thẩm phán, ngươi không chế dễ dàng như vậy đâu.”
Hắn nói lời này không lừa gạt Tô Tín.
Tô Tín giết đệ tử Thanh Thành kiếm phái, Ngô Đạo Viễn chỉ cần giết hắn, thù này sẽ xóa bỏ.
Phương Đông Đình có thân nhân, đó chính là trưởng lão Phương Thụy.
Nếu như mang Tô Tín về đến Thanh Thành kiếm phái thẩm phán, có thể nghĩ Phương Thụy vì báo thù cho Phương Đông Đình sẽ làm ra chuyện gì.
Đoán chừng đến lúc đó Tô Tín sẽ sống không bằng chết.
“Thật có lỗi, ta nói, ta không phải heo dê, sẽ không mặc người chém giết!”
Tô Tín thở dài ra một hơi, tay trái cầm du long kiếm.
“Gian ngoan mất linh! Đã như thế ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Ngô Đạo Viễn rút thanh trường kiếm sau lưng ra, đó là một thanh trường kiếm màu đỏ thẫm quỷ dị, thân kiếm vậy mà quanh co khúc khuỷu.
Hắn đâm một kiếm, trong chốc lát sóng nhiệt ập tới, hỏa diễm cuồng bạo ngưng tụ trên thân kiếm, nó tỏa ra nhiệt độ cực nóng giống như có thể phần thiên trữ hải.
Trong mắt Tô Tín hỏa diễm ngưng tụ thành hình dáng một con chu tước, nó ngửa mặt lên trời ngâm nga, đôi mắt Tô Tín bị hào quang chói mắt chiếu thẳng vào không mở mắt ra được.
“Đây là thực lực Thần Cung Cảnh đỉnh phong sao?”
Giang Lăng có thể dùng chân khí phóng ra ngoài ba trượng, trong vòng ba trượng có thể trảm địch.
Nhưng Tô Tín có thể cảm giác được “Đạo” trên người Ngô Đạo Viễn.
Một kiếm ngưng tụ ra chu tước đã có ‘ đạo ’ hình thức ban đầu, hắn có thể làm chu tước thực thể hóa, lúc đâm ra có chân ý của chu tước, khi đó hắn có thể đạt tới Nguyên Thần Cảnh, trở thành võ đạo tông sư chân chính.
Đối mặt với một kiếm có ‘ đạo ’ hình thức ban đầu, Tô Tín lập tức muốn đi vào trong hệ thống hối đoái tiêu hao phẩm, nhưng ngay lúc này có thân ảnh từ trên trời giáng xuống, một đao chém vỡ chu tước đang tới gần Tô Tín.
Ngô Đạo Viễn cảm giác lực lượng cường đại ập tới, trong tay hắn cầm trường kếu đỏ rực kêu ‘ ông ông ’ như muốn nghiền nát.
Tô Tín mở to mắt.
Người ra tay chính là tổng bộ đầu đông thập nhị phường, Thiết Vô Tình!
Lúc này Thiết Vô Tình cầm một thanh loan đao hình dáng quái dị, trên mặt hắn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Tô Tín biết rõ thực lực Thiết Vô Tình rất mạnh, có lẽ có tu vi Tiên Thiên nhưng không biết đạt tới mức độ nào.
Tô Tín không nghĩ tới Thiết Vô Tình thậm chí có tu vi Thần Cung Cảnh, hơn nữa bộ dạng còn mạnh hơn Ngô Đạo Viễn rất nhiều.
“Ngươi là người phương nào? Vì sao phải ra tay giúp tiểu tử này. Người này giết đệ tử Thanh Thành kiếm phái, tội đáng tru.
Tròng mắt Ngô Đạo Viễn hơi híp, thực lực người thần bí không kém gì hắn, đề phòng có phức tạp, hắn trực tiếp nói ra thân phận và tội lỗi Tô Tín phạm phải, muốn người này biết khó mà lui.
Nhưng trên mặt Thiết Vô Tình vẫn treo nụ cười vui vẻ, hán nói:
“Ta là ai? Rất đơn giản, ta tới giết các ngươi.”
Vừa mới dứt lời, Thiết Vô Tình rút loan đao ra, loan đao của hắn ghé hai làm một..
Tạo hình loan đao của hắn vô cùng quái dị, hình dạng giống như cánh chim, đường cong rất lớn, hơn nữa chiều dài rất ngắn, chuôi đao còn có phần che tay quái dị, có thể ghép hai thanh đao làm một.
Nhìn thấy loan đao hình dạng quái dị, Ngô Đạo Viễn như nghĩ đến cái gì, Thiết Vô Tình lại không có cho hắn cơ hội, thân thể hắn biến mất và lao tới tấn công đám người Hầu Minh.
“Lớn mật!”
Ngô Đạo Viễn tức giận quát một tiếng nhưng cũng đã không kịp cứu viện, tốc độ thân pháp của Thiết Vô Tình thật sự quá nhanh.
Đám người Hầu Minh cũng không nghĩ tới người thần bí vừa rồi còn giằng co với sư thúc lại đột nhiên ra tay giết bọn họ.
Bọn họ vội vàng huy kiếm ngăn cản nhưng thân ảnh của Thiết Vô Tình giống như quỷ mị, chỉ thấy đao mang trong suốt xuất hiện, hai gã đệ tử Tiên Thiên Khí Hải Cảnh bị cắt yết hầu ngay tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...