Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Hầu Minh muốn bầy thây Tô Tín thành vạn đoạn, đáng tiếc suy nghĩ này không thể thực hiện được.

Đợi đến lúc Hầu Minh dẫn Ngô Đạo Viễn hùng hổ đi tới Phi Ưng Bang thì biết tin tức Tô Tín đã rời đi vào hôm qua.

Hầu Minh bắt lấy tên bang chủng thủ vệ và hét lên: “Tô Tín đã đi đâu?”

Tên bang chúng kia sợ hãi sắp khóc: “Ta thật không biết bang chủ đi đâu, ngày hôm qua trong bang tuyên bố Tô bang tặng vị trí cho Lý bang chủ, hắn suôt đêm cưỡi khoái mã ra khỏi thành.”

Ngô Đạo Viễn đứng sau lưng Hầu Minh và lạnh lùng nói: “Tô Tín đã dám tính toán chúng ta, chắc chắn sẽ không ngây ngốc ở chỗ này chờ chúng ta tới tìm hắn.”

Hầu Minh oán hận ném tên bang chúng qua một bên, tinh thần của hắn chấn động, nói: “Đúng rồi, Phi Ưng Bang là Tô Tín một tay thành lập, cho dù hắn chạy trốn khỏi hết, hắn cũng dàn xếp thỏa đáng truyền vị trí cho kẻ khá, hiện tại bang chủ là thân tín trước kia của hắn, hắn nhất định sẽ biết rõ Tô Tín đi đâu.”

Trong mắt Ngô Đạo Viễn bắn ra một tia sát cơ, nói: “Vậy thì tốt, tìm tên bang chủ hiện tại hỏi một câu, nếu như hắn không biết điều, chúng ta sẽ đồ sát Phi Ưng Bang!”

Tuy Thanh Thành kiếm phái bọn họ là danh môn chính phái nhưng trong lịch sử làm không ít việc đồ tông diệt môn.


Huống hồ đối phương chỉ là tiểu bang phái mà thôi, thanh danh bản thân bất chính, sau khi diệt đại khái sẽ nói bọn họ làm ác một phương, là bang phái bất lương, sẽ không có ai đứng ra nói chuyện vì bọn họ.

Một đám người xông thẳng vào đường khẩu Phi Ưng Bang, nhưng mặc dù bang chúng Phi Ưng Bang muốn chặn đường nhưng đều bị một kiếm của Hầu Minh chém bay, mắt thấy không sống nổi nửa, những người còn lại lập tức câm như hến, không dám nói nữa một câu.

Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi đã sớm nghe tin tức, vội vàng chạy ra đường khẩu.

Hầu Minh nhìn thấy hai người này, hắn lạnh lùng nói: “Nói, Tô Tín đi nơi nào! Đừng cho rằng ta không biết hai người các ngươi đều là tâm phúc của Tô Tín, khẳng định biết rõ hắn đi nơi nào! Nếu như không nói, hôm nay ta sẽ đồ sát Phi Ưng Bang.”

Hoàng Bỉnh Thành khổ sở nói: “Ta thật không biết lão đại đi đâu ah, mấy vị là quý nhân Thanh Thành kiếm phái, lão đại đắc tội các ngươi, nhất định sẽ trốn càng xa càng tốt, cho dù chúng ta là tâm phúc của hắn, hắn cũng không nói chuyện này cho chúng ta biết.”

Hầu Minh lạnh lùng nói: “Thời điểm này còn muốn ngoan cố, tìm chết.”

Hắn vừa dứt lời liền chém một kiếm về phía Hoàng Bỉnh Thành, trên mũi kiếm còn có cương khí màu xanh tỏa sáng giống như cương phong, cách ba bước vẫn có thể cảm nhận được hàn ý trong đó.

Nhìn thấy Hầu Minh nói động thủ là động thủ, Lý Phôi lập tức rút trường kiếm bên hông ra, hắn hắn giống như quỷ mị, trong nháy mắt đã tới sau lưng Hầu Minh, thi triển bảy mười hai lộ Tịch Tà kiếm pháp, chiêu chiêu cay độc quỷ dị.

Hầu Minh cũng bị tốc độ quỷ dị của Lý Phôi dọa kêu to một tiếng.

Hắn chưa nhìn thấy tốc độ thân pháp như thế này, ngay cả võ giả Tiên Thiên cũng không có bao nhiêu người có tốc độ như Tô Tín.

Hầu Minh lại không bối rối.

Tốcđoộ Lý Phôi nhanh hơn nữa cũng chỉ là võ giả Hậu Thiên trung kỳ mà thôi, không có lực lượng thì nhanh hơn nữa có thể làm gì?

Trường kiếm trong tay của hắn xẹt qua đường công quỷ dị, trong nháy mắt thay đổi phương hướng, vô số liệt phong kiếm cương bộc phát đáng sợ, công kích không có khe hở, Lý Phôi trốn cũng không trốn được, hắn bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng chảy máu tươi.


Hầu Minh cười lạnh nói: “Hạt gạo mà dám so với ánh trăng, quả thực là muốn chết!”

Cho dù như thế nhưng Hầu Minh cũng kinh ngạc thực lực Lý Phôi còn mạnh hơn võ giả Hậu Thiên trung kỳ không ít.

Nếu đổi thành võ giả Hậu Thiên trung kỳ khác đã sớm chết dưới kiếm của hắn.

Đang lúc Hầu Minh muốn bổ sung Lý Phôi một kiếm, lúc này có giọng nói lạnh nhạt vang lên.

“Hầu Minh, Thanh Thành kiếm phái các ngươi có ân oán với Tô Tín thì ta mặc kệ, ngươi không thể động người Phi Ưng Bang.”

Tạ Chỉ Yến chậm rãi đi vào đường khẩu, lúc này trong mắt Hoàng Bỉnh Thành, vị Tạ nữ hiệp chẳng khác gì thiên nữ, xuất hiện quá kịp thời.

Sắc mặt Hầu Minh lúc này vô cùng khó coi, Tạ Chỉ Yến không có nhìn hắn nhiều, lúc này gật đầu chào Ngô Đạo Viễn: “Ngô tiền bối ngài khỏe.”

Sắc mặt Ngô Đạo Viễn m trầm nói: “Ta cũng không dám giả trang tiền bối trước mặt thiên nữ Dịch Kiếm Môn, ngươi ngăn cản chúng ta là có ý gì? Phi Ưng Bang Tô Tín dám giết đệ tử Dịch Kiếm Môn, chẳng lẽ ngươi muốn vì một tiểu bang phái muốn đối địch với Thanh Thành kiếm phái hay sao?”

Tạ Chỉ Yến lạnh nhạt nói: “Giết Phương Đông Đình là Tô Tín, ngươi i tìm hắn báo thì thì ta không xen vào. Nhưng Phi Ưng Bang đã từng giúp ta, cho nên ngươi không thể động nó.”


Ngô Đạo Viễn giận quá hóa cười, nói: “Hảo hảo hảo! Không hổ là đích truyền Dịch Kiếm Môn, đệ tử huyền tâm kiếm chủ Mạnh Kinh Tiên, quả nhiên có đảm lượng.”

“Nếu lời này của ngươi do sư phụ ngươi nói thì ta không nói hai lời lập tức xoay người rời đi, nếu đổi thành ngươi nói, ta chỉ muốn hỏi ngươi dựa vào cái gì?”

Thanh Thành kiếm phái vốn có quan hệ không tốt với Dịch Kiếm Môn, mặc dù Tạ Chỉ Yến là đệ tử chưởng môn Dịch Kiếm Môn nhưng hắn không có e ngại.

Vào lúc này bên ngoài có giọng nói vọng vào.

“Chỉ bằng nàng là đệ tử Dịch Kiếm Môn, ngươi có ý kiến?”

Một nam tử trung niên thân thể cao lớn, sau lưng cõng một thanh cự kiếm, gương mặt râu ria xồm xàm đi tới, hắn bước đi mỗi bước đều làm hào khí trong đường khẩu nặng hơn một phần.

Đợi đến lúc hắn đi đến bên cạnh Tạ Chỉ Yến thì Ngô Đạo Viễn khá tốt, đám đệ tử Tiên Thiên Khí Hải Cảnh như Hầu Minh suýt nữa bị khí thế cường đại ép quỳ rạp xuống đất.

Nhìn thấy nam tử trung niên, Tạ Chỉ Yến lập tức tươi cười ngọt ngào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui