Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Nam Hằng vừa nói ra lời này, mọi người ở đây đều sửng sốt.

Đám người Tôn Bất Hại thì còn đỡ chút, bọn họ chỉ ngạc nhiên với tên Nam Hằng không biết tốt xấu này.

Dù sao tuy bình thường bọn họ đều nghiên cứu mấy đồ vật kỳ lạ, nhưng Tô Tín có oai danh lớn như thế ở trên giang hồ, luôn có tin tức truyền đến, đương nhiên bọn họ cũng từng nghe nói qua, Nam Hằng lại dám nói như thế với Tô Tín, hắn cũng có tư cách này ư? 

Nhưng đám người Phương Cửu Nguyên và Lục Phiến Môn lại ngạc nhiên trước sự can đảm của Nam Hằng.

Dám nói chuyện như thế với Tô Tín, người này là lão già sống thọ muốn ăn thạch tính, chán sống rồi ư?

Tô Tín có thân phận và thực lực thế nào, ngươi là thứ gì mà cũng dám nói với Tô Tín lời như vậy? 

Vẻ mặt của Tề Long bên này lại càng thay đổi, đây chính là chủ nhân nhục nhã bầy tôi tớ chết, trước đây hắn không hiểu quy củ thì thôi, bây giờ hắn lại dám nói ẩu nói tả với Tô đại nhân, chuyện này không thể tha thứ.

Nhưng mà không đợi Tề Long tức giận, Tô Tín đã mang vẻ mặt lạnh lùng, vung tay lên, lập tức tất cả mọi người ở đây đều dừng ngựa lại, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Nam Hằng, lập tức khiến Nam Hằng có loại cảm giác như tim đập nhanh.

Nhưng hắn vẫn giả vờ bình tĩnh nói. 

- Làm gì!? Tô đại nhân, chẳng qua ta chỉ khuyên ngươi vài câu, ngươi có ý gì?

- Xuống ngựa.

Tô Tín ra lệnh một tiếng, những người của Lục Phiến Môn, dù cho là người của Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền thì cũng đều ngoan ngoãn xuống ngựa. 

Ai cũng thấy bây giờ Tô Tín thật sự tức giận, bọn họ cũng không dám làm tên xui xẻo động vào Tô Tín lúc này.

Mà ba người Tôn Bất Hại cũng ngoan ngoãn xuống ngựa.

Tuy ba người Tôn Bất Hại cũng đều là nhân vật thành danh trên giang hồ, nhưng thứ bọn họ am hiểu lại không phải võ công, bọn họ cũng biết đám người bên mình có chênh lệch thế nào với Tô Tín. 


Nam Hằng có tầm nhìn hạn hẹp, hắn ta chỉ có thể nhìn thấy thân phận của Tô Tín trong triều đình, thế nhưng hắn ta lại không nhìn thấy địa vị và danh vọng của  Tô Tín ở trên giang hồ.

Coi như không có triều đình, vậy Tô Tín cũng là gia chủ Tô gia, cường giả trên Địa Bảng, đã từng chém giết những cường giả cảnh giới Dương Thần to lớn trên giang hồ.

Mà Nam Hằng ngươi có là thứ gì? Nếu Cơ Hạo Điển không hạ lệnh, thậm chí hắn ta không có tư cách nói chuyện với mọi người ở đây. 

Nhìn thấy tất cả mọi người đều xuống ngựa, Nam Hằng cũng xấu hổ cười, vội vã xuống ngựa, xấu hổ cười nói với Tô Tín đang đi về phía hắn.

- Tô đại nhân, thật ra ta không có ý đó, ta chỉ là...

Nhưng hắn còn chưa có nói xong, hắn bỗng cảm thấy một luồng sức mạnh vô hình bóp cổ hắn lại, cứng rắn nâng hắn lên, hơn nữa càng bóp càng chặt, khiến hắn cảm thấy một sự hít thở không thông đáng sợ! 

Trước chân khí mạnh mẽ của Tô Tín, chút tu vi đáng thương của hắn không đủ để nhìn, thậm chí chân khí toàn thân hắn đều bị sức mạnh mạnh mẽ này áp chế, bây giờ hắn thật sự giống như một người thường, chỉ có thể lạnh run trước sức mạnh mạnh mẽ!

Mọi người ở đây cũng đều không ngờ tới, Tô Tín chỉ vì một lời không hợp là ra tay.

Nhưng mà đám người Phương Cửu Nguyên đã quen, đôi khi Tô Tín làm việc bình tĩnh lạnh lùng đến dọa người, thế nhưng có khi hắn cũng điên cuồng đáng sợ. 

Ngươi đã trêu chọc Tô Tín, vậy phải chuẩn bị rằng Tô Tín sẽ phát điên, tuy cái tỷ lệ này không lớn nhưng chắc chắn không nhỏ.

Cho nên khi nhìn thấy bộ dạng này của Tô Tín, mọi người ở đây đều không nói gì thêm, nhưng chính vì vậy, trong mắt Nam Hằng mới để lộ vẻ đáng sợ vô tận.

Hắn là võ giả cảnh giới Hóa Thần, còn có rất nhiều năm để sống cho tốt, thậm chí bây giờ hắn còn được Cơ Hạo Điển tán thưởng, đang chuẩn bị bay thẳng lên trời, cho nên hắn không muốn chết, cũng không cam lòng chết ở chỗ này! 

Bây giờ Nam Hằng vô cùng hối hận, nếu như cho hắn thêm một cơ hội, chắc chắn không đi khiêu khích Tô Tín, mà sẽ cụp đuôi hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Đúng lúc này, lúc này giọng nói lạnh lùng của Tô Tín truyền đến.


- Làm người phải hiểu được cái gì mới là quy củ, càng phải nhận rõ bản thân, ngươi coi mình là chó cũng không sao cả, nhưng đừng nên coi người khác cũng là chó. 

- Ngươi vô cùng may mắn, được bệ hạ coi trọng, nếu không bây giờ ta sẽ giết ngươi.

Nam Hằng thở phào một cái, quả nhiên Tô Tín còn kiêng kỵ bệ hạ nên không dám động tới hắn, vậy thì tốt, hắn chỉ sợ Tô Tín này phát điên, không hề kiêng kỵ mà giết chết hắn, vậy lúc ấy hắn mới thật sự oan uổng.

Nhưng mà không đợi Nam Hằng thở phào, Tô Tín đã nói tiếp. 

- Nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha, ngay cả cấp bậc trên dưới ngươi cũng không hiểu, ngày hôm nay ta phải cho ngươi học một bài học, nếu không cứ như con mèo con chó nào cũng dám đến chỗ ta sủa, vậy chẳng phải người trên giang hồ sẽ cho là Tô Tín ta dễ bắt nạt?

Lời vừa dứt, Tô Tín thu hồi chân khí vô hình bóp lấy cổ Nam Hằng, khiến hắn ta lập tức ngã xuống đất.

Nhưng lúc này Tô Tín lại cong tay bắn một cái, một luồng chỉ kình bắn vào chân trái Nam Hằng, chân trái của hắn bỗng tuôn ra một đống máu, bên ngoài không có vết thương, nhưng tất cả kinh mạch trong chân trái của Nam Hằng đều đã vỡ vụn! 

Mọi người ở đây bỗng giật giật chân mày, sau khi kinh ngạc trước sự khống chế chân khí mạnh mẽ của Tô Tín, bọn họ thầm nghĩ trong lòng sợ là chân trái của Nam Hằng đã tàn phế.

Kinh mạch của một chân đứt đoạn, loại vết thương này có thể trị hết nhưng lại phải tốn cái giá cực lớn mới được, rõ ràng Nam Hằng không lấy ra được cái giá ấy.

Mà lúc này Nam Hằng đã nằm trên mặt đất bắt đầu gào hét thảm thiết, vô cùng đối lập với khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của Tô Tín. 

Tô Tín chắp tay với Tôn Bất Hại nói.

- Tôn đại sư, làm phiền ngươi xử lý cho hắn một chút, tránh để cho hắn làm lỡ thời gian.

Tôn Bất Hại gật đầu nói. 


- Cứ giao cho ta.

Nói xong, Tôn Bất Hại trực tiếp ra tay, trong hai tay áo của hắn có hai con rết màu đỏ vàng dài bằng bàn tay bò ra, trực tiếp leo lên trên chân Nam Hằng.

Trong nháy mắt, một chân của Nam Hằng trở nên vô cùng đen, tiếp đó cả chân hắn như nhỏ đi một vòng, lúc này hai con rết đỏ vàng lại biến thành màu đỏ máu tà dị, người xem có cảm giác không rét mà run. 

Nam Hằng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, càng gào lên thảm thiết.

Oai danh của ‘Độc Thủ Dược Vương’ có người nào mà không biết? Số người Tôn Bất Hại giết còn nhiều hơn số người hắn cứu.

Nhưng hắn ta vừa gào lên hai tiếng, ngạc nhiên phát hiện chân trái bị Tô Tín đánh vỡ nát kinh mạch không có cảm giác đau nữa, chỉ thấy hơi có chút không khỏe mà thôi. 

Tôn Bất Hại ngoắc tay, hai con rết hút đủ máu tươi trở lại vào trong tay áo của hắn, Tôn Bất Hại nói thẳng.

- Không thành vấn đề rồi, ít nhất không ảnh hưởng tới việc đi lại của hắn.

Mọi người ở đây cũng có thể cảm giác được, sau khi bị con rết màu đỏ vàng hút máu, tuy tất cả kinh mạch trong một chân của Nam Hằng đã đứt gãy như trước, nhưng nơi đứt gãy đông lại, mặc dù không cách nào vận hành chân khí, nhưng ít nhất việc đi lại của hắn ta không thành vấn đề. 

Mọi người nghĩ thầm trong lòng, Tôn Bất Hại không hổ danh là ‘Độc Thủ Dược Vương’, ngay cả phương pháp cứu người cũng tà dị như thế.

Tô Tín nhìn Nam Hằng lạnh nhạt nói.

- Có thể đi thì đứng lên, nếu ngươi không muốn đi thì cũng có thể xoay người trở về thành Thịnh Kinh, yên tâm, ta không ngăn cản. 

Nghe lời bình thản của Tô Tín khiến cho Nam Hằng run một cái.

Hắn dám bảo đảm, nếu hắn ta thật sự dám xoay người trở về thành Thịnh Kinh thật, Tô Tín sẽ lập tức phái người giết hắn ta, ngược lại bây giờ đám người Tôn Bất Hại đều ở đây, Tô Tín cũng không dám làm chuyện quá dứt khoát.

Cho nên Nam Hằng cũng chỉ đành yên lặng lên ngựa, che dấu vẻ thù hằn trong mắt. 

Tuy hắn là Trận Pháp Sư, dù trước đây chân hắn không tàn phế thì hắn cũng không hể ra tay với ai trong vài chục năm nay.

Nhưng vấn đề là không có ai muốn bản thân mình biến thành một người què, dù là người thường thì cũng vậy, chớ nói chi hắn là võ giả cảnh giới Hóa Thần, đại sư trận pháp.


Cho nên lúc này Nam Hằng vô cùng căm hận Tô Tín, nhưng hắn cũng không có can đảm tiếp tục khiêu khích Tô Tín, hắn rất sợ Tô Tín giết hắn tại chỗ. 

Không có Nam Hằng quấy rầy ở bên, đám người Tô Tín đi tới Dược Vương Cốc vô cùng thuận lợi.

Tên của Dược Vương Cốc giống như bề ngoài của nó, nơi bọn họ đang ở là một khe núi xinh đẹp giữa trời đất, nguyên khí trời đất nồng nặc một cách khác thường, ngay cả hoa cỏ cây cối bình thường cũng phồn hoa tươi tốt lạ thường.

Có người nói trong Dược Vương Cốc này còn có mấy mảnh ruộng thuốc cực phẩm, một vài thảo dược quý báu của Dược Vương Cốc đều được sản xuất từ nơi đó. 

Dọc theo đường đi, Tô Tín đụng phải rất nhiều người trong giang hồ, hơn nữa không ít người trong đó còn là các đệ tử của phái lớn ở Đại Chu.

Nguyên nhân bọn họ tới Dược Vương Cốc rất đơn giản, hoặc là tới Dược Vương Cốc trị thương, hoặc là tới Dược Vương Cốc chọn mua đan dược.

Dược Vương Cốc nhà lớn nghiệp lớn, bọn họ cũng không cần lo đan dược không có nguồn tiêu thụ, cho nên đương nhiên cũng không có các loại dịch vụ đưa hàng tới cửa gì, muốn mua đan dược thì đều phải tự mình đến Dược Vương Cốc mới được, hơn nữa còn phải một tay giao tiền một tay giao hàng, thỉnh thoảng còn phải chịu sự thay đổi giá cả đan dược của Dược Vương Cốc. 

Nhưng cho dù như thế, đan dược do Dược Vương Cốc sản xuất cũng được người ta tranh giành, đặc biệt đan dược cao cấp lại còn là một viên khó cầu.

Dọc theo con đường này, những người trong võ lâm khác cũng đang nhìn đám Tô Tín, trong mắt dồn dập lộ vẻ kỳ lạ.

Với danh tiếng của Tô Tín ở trên giang thì đương nhiên không khó  để nhận ra, Phương Cửu Nguyên và Liễu Vô Tiền cũng như vậy, lần này có ba Tứ Đại Thần Bộ tới, triều đình muốn làm gì? Chọn mua đan dược quy mô lớn ư? 

Nhưng dù triều đình muốn chọn mua rất nhiều đan dược, sợ trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng phái ba người cấp bậc là Tứ Đại Thần Bộ tới, không thấy chuyện này có hơi xa xỉ ư?

Mà đợi đến khi mọi người thấy vị đồ đệ bị vứt bỏ của Dược Vương Cốc, ‘Độc Thủ Dược Vương’ Tôn Bất Hại đứng thứ ba Bảng cũng ở trong đó, mọi người bỗng  mờ mịt, không rõ đây là tình huống gì.

Đương nhiên bọn họn biết ân oán giữa Tôn Bất Hại và Dược Vương Cốc, lúc trước Tôn Bất Hại có tài năng kinh người, chính là người nối nghiệp mà nhóm tiền bối Dược Vương Cốc chỉ định. 

Kết quả chẳng ai ngờ tới Tôn Bất Hại lại âm thầm nghiên cứu độc vật, đó chính là đã phạm vào điều tối kỵ của Dược Vương Cốc.

Thật ra lúc trước Dược Vương Cốc giam cầm Tôn Bất Hại là muốn sửa sai, dù sao Tôn Bất Hại có thiên phú quá mạnh mẽ trên con đường luyện đan, mạnh đến mức các tiền bối Dược Vương Cốc không nỡ bỏ hắn.

Nhưng chẳng ai nghĩ tới Tôn Bất Hại lại có thể sử dụng thảo dược bình thường rồi phối ra độc dược, cuối cùng dùng độc giết chết hơn mười đệ tử Dược Vương Cốc trông coi hắn, phản bội Dược Vương Cốc, trực tiếp làm mấy người nắm quyền Dược Vương Cốc lúc trước tức giận tới mức phun máu tại chỗ, cuối cùng hoàn toàn thất vọng, truyền vị trí người thừa kế lại cho sư huynh của Tôn Bất Hại, bây giờ Cốc chủ của Dược Vương Cốc là ‘Hồi Thiên Thủ’ Diệp Tiên Mao. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui