Thiết Chiến có việc gấp cho triệu kiến nên bên này Tô Tín thông báo trực tiếp với người bên Địa Phủ rồi đi trước về đến thành Thịnh Kinh.
Mà chờ đến Tô Tín vào thành rồi cũng không phát hiện ra có nơi nào xảy ra vấn đề gì, Lục Phiến Môn cũng không yêu cầu người ở trong thành phải giới nghiêm, tất cả mọi thứ vẫn bình thường như mọi khi.
Tô Tín quay về tới tổng bộ Lục Phiến Môn liền đi hỏi Hoàng Bỉnh Thành cùng Tề Long Nhất xem có chuyện gì, nhưng đến ngay cả hai người họ cũng không biết rõ được nguyên nhân là gì, chỉ co Hoàng Bỉnh Thành nhỏ giọng nói:
- Đại nhân, dạo gần đây có chuyện duy nhất có chút bất thường chính là triều đình đã đưa một nhóm người vào trong hoàng cung, mà ngay cả mấy người bên chúng ta cũng không rõ được gốc gác xuất thân từ nơi nào, thế nên bên Lục Phiến Môn đã ém nhẹm việc này lại.
Hoàng Bỉnh Thành với Tề Long Nhất đều là người thân cận đi theo bên người của Tô Tín, đặc biệt là Tề Long Nhất còn là tổng bộ đầu trong thành Thịnh Kinh, xem như là bên cấp cao trong Lục Phiến Môn, ai ngờ đến ngay cả hắn cũng không biết được gốc gác của những người này, có thể hiểu rõ là bên triều đình có ý muốn giấu giếm.
Tô Tín cũng không dừng lại hỏi rõ thêm nhiều mà đi thẳng tới phòng của Thiết Chiến.
- Thiết đại nhân, bên phía triều đình đã xảy ra chuyện gì?
Tô Tín bước vào trong hỏi.
Thiết Chiến hiện cũng không giải quyết công việc mà ngồi tại sau bàn bóp đầu đỡ đau nhức.
Thấy Tô Tín đã tới hắn mới thả lỏng chốc lát:
- Đúng là có chuyện lớn, thế nhưng cũng không biết được đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.
Tô Tín đi qua ngồi đối diện với Thiết Chiến, hỏi:
- Không biết là chuyện tốt hay xấu?
Thiết Chiến gật đầu nói:
- Mấy viên đá phiến trắng ngọc mà ngươi tìm được lúc trước đã bị khám phá ra bí mật ẩn sâu bên trong dưới sự hợp tác của mấy người trong Mật tông cùng với các tông sư pháp trận thuộc triều đình, và đúng là loại đá đó có thể giúp cho nguyên thần của võ giả đạt được sự trường tồn. Thế nhưng những điều kiện đạt được lại khá khó khăn, còn bệ hạ nếu muốn dùng thứ có trong phiến đá bạch ngọc để kéo dài tuổi thọ thì sợ là khó mà có thể thực hiện được.
Tô Tín kinh ngạc nhìn hắn, tuy là trên mặt lộ ra sự ngạc nhiên nhưng thực tế thì hắn cũng như đã có dự liệu từ trước.
Bí mật nằm trong phiến đá bạch ngọc hắn đã biết được từ lâu, tuy nói là trường sinh nhưng thực ra cũng chỉ là một loại pháp môn khác để tu luyện nguyên thần mà thôi.
Chẳng qua nếu muốn tu luyện được nguyên thần thì chính bản thân phải có được nền tảng vững chắc, nếu nguyên thần lực mà không đủ mạnh vậy thì hoàn toàn không có tư cách tu luyện được môn pháp trên mảnh đá phiến trắng ngà kia.
Nhìn khắp toàn bộ giang hồ hiện giờ, có đủ khả năng phù hợp điều kiện tu luyện trên mảnh đá trừ các bậc cường giả cảnh giới Chân võ, mà những người thuộc cảnh giới Dương Thần cũng là số lượng hiếm hoi trên đầu ngón tay
Hơn nữa Chuyển Luân Vương cũng đã nói, nhứng thứ khắc trên mảnh đá bạch ngọc này vốn chỉ là như một bản thiếu hụt, cho dù miễn cưỡng tu luyện thì cũng chỉ tu ra mấy bộ xác khô như bên trong Cửu Trọng Kiếm các, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Mà ngay sau khi biết được bí mật ẩn trong mảnh đá bạch ngọc này thì hắn biết ngay việc Cơ Hạo Điển muốn dựa vào mấy thứ này để kéo dài tuổi thọ là việc không có khả năng xảy ra.
Tô Tín nhíu mày nói:
- Hả? Nói vậy là bệ hạ dự định buông tay à?
Thiết Chiến cau mày nói:
- Nếu bệ hạ dự tính dừng tay lại thì đó là một chuyện tốt, nhưng vấn đề ở đây là cơ hội này là cơ hội cuối cùng của bệ hạ, hắn lại không muốn dừng tay.
Mấy ngày hôm trước một người trận pháp sư cấp Hóa Thần trong Cung Phụng đường thuộc Hoàng Gia đã hiến kế cho bệ hạ, hắn nói có người có thể đắp nặn nguyên thân giúp bệ hạ, hỗ trợ hắn đạt được nguyên thần cũng từ đây có thể tu luyện môn pháp trên mảnh đá bạch ngọc.
Cho nên trong khoảng thời gian này bệ hạ vội vàng mà kêu gọi mấy người bọn họ vào cung, đồng thời còn yêu cầu những cường giả trong Lục Phiến môn cùng với quân đội tiến vào cùng bàn bạc sự việc.
Tô Tín nghĩ đến Hoàng Bỉnh Thành nói với hắn trước đó, Cơ Hạo Điển triệu tập vài người kỳ lạ vào kinh, xem ra mấy người đó là nhóm này.
Tô Tín nhấm nháp chén trà trong tay rồi nói:
- Việc này đúng thật là khá phiền tức.
Thiết Chiến cũng gật đầu đồng tình:
- Quả thật là một chuyện rắc rối, nếu như bệ hạ tu tập thành công bí pháp nguyên thần thì việc này là cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì với người dân Đại Chu cả.
Tô Tín cũng coi như là người trong nhà họ Thiết, nên Thiết Chiến không có giấu diếm hắn bất cứ điều gì, nghĩ gì nói nấy.
Thực ra không chỉ riêng mỗi Thiết Chiến, ngay cả những vị cường giả khác sinh sống trong Đại Chu cũng có suy nghĩ gần giống như thế.
Bọn họ trung thành với chính Đại Chu này mà không phải với Cơ Hạo Điển kia.
Đại Chu quật khởi dưới tay Cơ Hạo Điển nhà ngươi, chứng tỏ ngươi có năng lực thì ta quyết trung với ngươi.
Tuy chỉ nhìn bề ngoài Cơ Hạo Điển vốn chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng mấy vị cường giả Đại Chu kia lại không có một ai có ý tưởng đoạt ngôi soán vị cả, lại không ai âm thầm lén lút cấu kết với nhau giở trờ quấy phá, nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì nếu làm vậy chỉ có nước đẩy Đại Chu vào bờ vực đổ vỡ mà thôi.
Đại Chu có cường giả Chân Võ cảnh, nhưng không phải chỉ có một người, đã thế những người này lại có thực lực gần như sấp xỉ với nhau, bất cứ ai tới quản lý Đại Chu đều sẽ khiến cho kẻ còn lại không chịu phục.
Huống chi nếu thật sự đến Chân Võ cảnh thì chẳng có ai trong số ấy người họ rảnh rỗi thời gian đi tranh quyền đoạt lợi để quản lý mấy việc lông gà vỏ tỏi như thế, cũng giống như Thiếu Lâm tự cùng với Tạo Hóa môn vậy, trên danh nghĩa quản lý với phương trượng là một vị Chân Võ cảnh nhưng thực tế ra thì người thực hiện quản lý lại là một người khác.
Mà Đại Chu hiện giờ cũng là như thế, Lục Phiến môn, quân đội, Cung Phụng đường Hoàng Gia, các thế lực cường giả mảnh nhất hoàng tộc họ Cơ cùng bắt tay tạo thành một liên minh - Đại Chu, Cơ Hạo Điển chính là minh chủ liên minh, có thể điều tiết mâu thuẫn thế lực giữa các nơi, duy trì Đại Chu kéo dài sự cường thịnh qua nhiều năm.
Có thể nói chỉ cần Cơ Hạo Điển thể hiện đầy đủ năng lực mà một vị hoàng đế cần phải có thì các cường giả trải khắp Đại Chu cũng vẫn mãi sẽ luôn trung thành với hắn.
Mà Đại Chu hiện giờ đã không còn là Đại Tấn trước kia, tất cả những kẻ mạnh này đều là thần dân được Đại Tấn bôig dưỡng từ nhỏ, cho nên sẽ ngu trung với hoàng đế Đại Tấn, mà tên hôn quân Đại Tấn dù có muốn làm gì thì họ cũng chỉ biết chấp hành mệnh lệnh.
Mà Đại Chu bây giờ chỉ là một thể được thống nhất từ lợi ích chung của tập thể, chính vì do Cơ Hạo Điển có năng lực nên hắn mới có thể ngồi vững trên bên ngai vàng của hoàng đế.
Nếu như hắn ngu ngốc quá mức, mấy kẻ cường giả ngoài kia trên mảnh đất Đại Chu này cũng không ngại đổi lấy một vị hoàng đế khác, đặc biệt hoàng tộc họ Cơ, tuy bọn họ không có đủ tư cách kế thừa hoàng đế, nhưng trong việc thay đổi ngôi vị hoàng đế thì vẫn có tiếng nói riêng quyết định.
Theo lý mà nói nếu Cơ Hạo Điển tiếp tục giữ vững lấy ngôi vị hoàng đế thì đó là điều có lợi với những thế lực trong mảnh đất Đại Chu, nhưng xét thực tế thì không phải vậy, nếu Cơ Hạo Điển làm như vậy thì trong vòng không tới một trăm năm Đại Chu sẽ bắt đầu rối loạn.
Mà cũng đừng quên mất một chuyện là Cơ Hạo Điển có rất nhiều con cái nối dõi, nếu hắn vẫn cứ mãi bám chân đứng vững tại vị trí hoàng đế đến một trăm năm thì mấy người con của hắn phải làm thế nào? Có chờ đến gần chết già cũng chưa chắc chờ được đến lúc ngồi lên ngôi vị, cả đám bọn họ cam lòng được sao?
Trừ phi Cơ Hạo Điển ra tay độc ác tàn sát diệt sạch hết những đứa con nối dõi của hắn, chẳng qua nếu cứ như thế thì mấy môn phái giang hồ như Bạch Liên giáo lại khá là vui lòng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Triều đình rối trong loạn ngoài cũng là thời điểm mà bọn hắn ra tay, đến lúc đó bọn hắn có thể cứu được một hoặc vài vị hoàng tử, cũng đồng thời phân tách Đại Chu ra nhiều mảnh.
Đối với người trong giang hồ mà nói thì một triều đình bị phân chia làm nhiều mảnh mới là cái khiến cho bọn hắn cảm thấy an toàn hơn nhiều so với một triều đình vững mạnh.
Cũng do đó mà những năm gần đây Đại Chu đều luôn tránh bị vấp phải những điểm này, mấy lần trước Cơ Hạo Điển cũng đã phế đi mấy vài vị Thái tử, nhưng cũng cho phép những vị hoàng tử Đại Chu khác tiến vào kinh thành tranh giành vị trí Thái tử, như vậy cũng coi như là để phòng ngừa mấy người hoàng tử này vì tuyệt vọng chờ đợi mà bắt đầu gây rối.
Đây là thường thức, kỳ thật khi nhìn lại các vị hoàng đế trong lịch sử Trung Nguyên mấy đời giữ vững vương vị thì sẽ biết được, trên cơ bản là không có bao nhiêu người sống lâu.
Cho dù có chút tu luyện võ đạo nhưng chỉ chăm chăm dựa vào đan dược mà tích cóp năng lực thì cũng không có khả năng tích lên đến cảnh giới Hóa Thần được, huống chi khi chính ngươi đang bắt đầu chuyên tâm võ đạo không màng tới chuyện quốc gia đại sự, thì lúc đó sẽ không ít vương thân hoàng thất thậm chí là con nối dõi cũng sẽ âm thầm rục rịch giở trò sau lưng ngươi.
Ngươi không phải là thích tu luyện võ đạo à? Vậy tốt thôi, thoái vị nhường cho ta, còn ngươi thì cứ việc an tâm mà tu luyện đi.
Những chuyện như thế này cũng thường xảy ra trong lịch sử, mà Cơ Hạo Điển lại làm quá cực đoan, khi Đại Chu vẫn còn là một nước nam man nhỏ bé hắn đã tiêu diệt sạch những vị huynh đệ có đủ tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế không còn một mống, nhưng nếu bây giờ hắn tưởng chiếm lấy ngôi vị hoàng đế cả đời thì cũng đừng trách những đứa con của hắn nổi lên những ý tưởng kia.
Tô Tín khó hiểu nói:
- Chẳng lẽ những thế lực khác trong triểu đình không có ai tới quan tâm à? Bệ hạ làm việc tùy hứng như thế thì không phải là chuyện tốt gì đối với Đại Chu.
Thiết Chiến lắc đầu nói:
- Còn chưa tới phút chót cho nên sẽ không có ai đứng ra nói đâu, bệ hạ dù sao cũng là bệ hạ, bây giờ thần dân mà đứng ra can ngăn thì cũng không đủ ổn thỏa, đừng nghĩ rằng giữa các thế lực Đại Chu sẽ không có mâu thuẫn.
Lục Phiến môn chúng ta khá gần gũi với bên quân đội, mà Cung Phụng đường Hoàng Gia lại có quan hệ khá thân thiết với hoàng tộc họ Cơ.
Mà trong các thế lực này cũng gần giống vậy, bên trong hoàng tộc họ Cơ cũng có rất nhiều người muốn đứng về phe của bệ hạ, bọn họ tuy là nhánh nhỏ nhưng cũng thuộc về họ Cơ, mà chúng ta từ đầu đến cuối chỉ là người ngoài.
Đi bước nào hay bước nấy, bệ hạ không ngu dốt, hắn hẳn cũng biết được là thế gian hiện giờ trừ bỏ những vị Nhân Hoàng thời xa xưa ra, thì hoàn toàn không có khả năng có lần thứ hai xuất hiện một vị đế vương có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế kéo dài trên mấy trăm năm. Hắn muốn trường sinh cũng được thôi, nhưng đến lúc đó thì hắn cũng phải nhường ngôi vị cho người khác, lấy nền tảng hiện tại của Đại Chu thì không thể chấp nhận được rối loạn xảy ra lần thứ hai.
Nghe thấy Thiết Chiến nói thế Tô Tín cũng không khỏi thầm lắc đầu, đối với hiểu biết của hắn về vị bệ hạ này thì nếu muốn hắn ta chủ động nhường ngôi là một việc khó còn hơn cả lên trời.
Sự thèm khát quyền thế của ông ta vượt qua tất cả những gì mọi người có thể tưởng tượng được, lúc trước Thái vương cùng Thái tử cũng là con của ông ta nhưng có là sao? Tất cả bọn họ không phải đều bị ông ta phế một cách dễ dàng à.
Tuy nói là hổ dữ không ăn thịt con nhưng vị bệ hạ này có thể làm ra những việc táng tận lương tâm chỉ vì bảo vệ lấy quyền thế chính mình mà giết hại toàn bộ con cái của hắn, thì Tô Tín hoàn toàn tin tưởng vào điểm này.
Lúc này Thiết Chiến đứng dậy:
- Được rồi, trước tiên không bàn về việc này, dù sao lúc này bệ hạ có thể tu luyện được bí pháp trên mảnh đá bạch ngọc hay không thì đó vẫn còn là điều bí ẩn, dù gì thì chính ta cũng chưa từng nghe nói tới trên giang hồ có loại công pháp dị bảo gì có thể cường hóa tinh thần lực của người bình thường đến trình độ ngang bằng cới cường giả cảnh giới Dương Thần. Chuẩn bị nhích người đi cùng thôi, giữa trưa nay bệ hạ muốn triệu kiến chúng ta, ta đi thông báo trước một tiếng cho Liễu Vô Địch với Phương Cửu Nguyên đây.
Tô Tín gật đầu rồi quay người rời đi ngay luôn, trong đầu lại vẫn còn suy nghĩ về việc này.
Thế nhưng cũng không để Tô Tín mất công suy nghĩ quá nhiề, Thiết Chiến cũng đã gọi Liễu Vô Địch cùng Phương Cửu Nguyên đồng hành vào cung chờ đợi.
Đợi đến lúc mọi người bước tới đại điện mới thấy người quân đội đã ngồi nơi đây chờ từ trước, vẫn như trước có thần uy Đại tướng quan Lâm Tông Việt đồng thời còn có Đại tổng quản ba quân Long Hổ, Dũng Sĩ, Phi Hùng.
Tô Tín chờ chừng mười lăm phút, Đại Thế tối thượng sư mang theo hai vị võ giả Dung Thần cảnh cùng đi tới, nhìn thấy mọi người cùng có mặt liền chắp tay thành hình chữ thập cúi chào, im lặng không lên tiếng đứng một bên.
Cuối cùng đi theo Cơ Hạo Điển đến chính là một vị võ giả Dương Thần cảnh thuộc dòng họ Cơ của hoàng tộc đồng thời còn có mối liên hệ sâu xa với bên Cung Phụng đường, nhìn vẻ ngoài của hắn làm Tô Tín có cảm giác mơ hồ quen mắt, hẳn là một vị võ giả thành danh nào đó trên giang hồ, thế nhưng Tô Tín vẫn có chút mơ hồ, không nhớ rõ là ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...