Sức hấp dẫn của mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương không một ai có thể ngăn lại, cho dù là Trần Vạn Tam cho tới nay vẫn luôn trưng ra bộ mặt lạnh nhạt hờ hững cũng đã đột nhiên thay đổi.
Lúc này tiếng cười của Tả Vô Cương càng thêm tùy tiện, tựa như những lời hắn đã nói trước đó, mặc dù hắn thua, nhưng Anh Hùng Hội cũng không thắng, bởi vì thi thể của Mạc Thanh Hồi nhất định sẽ bị tổn hại.
Nhâm Bình Sinh không nói gì, nhưng bàn tay cầm kiếm của hắn cũng đã khẽ run, đáng tiếc là bây giờ hắn đã không thể xuất kiếm được nữa rồi.
Kim Đao trong tay Trần Độ phát ra tiếng đao vang dội, trong mắt đám người Trần Vạn Tam cũng đã lộ ra vẻ cảnh giác.
Nhưng mà cuối cùng Trần Độ vẫn không ra tay, bởi vì hắn biết, cho dù là chính mình ở trong trạng thái tốt nhất thì vẫn sẽ không thể địch nổi ba người Trần Vạn Tam.
Hai tấm lệnh bài hội chủ của Anh Hùng Hội ở ngay trước mặt, trong nháy mắt tất cả mọi người của cả ba phái đều hành động.
Tốc độ của Trần Vạn Tam và Viên Vô Lượng là nhanh nhất, bọn họ cướp được một tấm lệnh bài cho mình liền lao thẳng về phía sâu nhất trong lăng mộ.
Tương Thiên Phóng không lấy được gì thầm mắng một tiếng.
Thì ra là hắn vẫn còn đang oán giận tại sao Hàn Thiên Sơn phái hắn tới đây, nhưng hiện tại hắn lại trách móc rằng tại sao lúc Hàn Thiên Sơn phái hắn cho nhiều võ giả đi theo một chút? Bây giờ chỉ bằng chút người này, nếu muốn cạnh tranh với Trần Vạn Tam và Viên Vô Lượng thì cũng không tránh khỏi kết cục quá thê thảm.
Nhưng ngay cả như vậy, Tương Thiên Phóng vẫn cứ khẽ cắn răng đuổi theo đám người Trần Vạn Tam.
Về phần những võ giả tán tu mà Anh Hùng Hội mời tới kia, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt xin lỗi với Nhâm Bình Sinh, sau đó trực tiếp vọt vào nơi sâu nhất trong cung điện theo đám người Trần Vạn Tam.
Đúng là Anh Hùng Hội có ân tình với bọn họ, nhưng đây chính là mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương mà cường giả Chân Vũ Cảnh lưu lại, đấy chính là thé có thể khiến cho bọn họ có được cơ duyên thăng cấp đến Chân Vũ Cảnh.
Mặc dù với thực lực của những võ giả tán tu này mà nói thì khả năng bọn họ có thể thăng cấp đến Chân Vũ Cảnh có lẽ là quá xa, nhưng Dương Thần Cảnh thì lại rất có thể.
Bọn họ có thể thăng cấp đến Dương Thần, thậm chí là Chân Vũ, những người này lựa chọn quên đi ân tình của Anh Hùng Hội, chỉ có rất ít người phát ra tiếng thở dài, chắp tay với Nhâm Bình Sinh, sau đó trực tiếp đi khỏi.
Những người này hoặc là biết thực lực mình không đủ, không muốn đi tham gia vào cái vụ náo nhiệt này, hoặc là lương tâm thật sự cảm thấy băn khoăn, chỉ có điều là người như vậy chiếm số lượng rất nhỏ.
Nhâm Bình Sinh nhìn Trần Độ thở dài một tiếng rồi nói:
- Đi đi, ngươi cũng mang người đi vào đi, nhớ kỹ, ngươi không thể tranh lại bọn hắn, nhưng chỉ cần ngươi phá hủy một trong hai tấm lệnh bài là được, thà rằng để thi thể của tổ tiên an nghỉ ở nơi này cũng tuyệt đối không thể để cho bọn họ sỉ nhục.
Trần Độ thấy Tả Vô Cương vẫn cứ đứng đó cười như điên, ánh mắt lộ ra luồng sát khí lạnh lẽo, nói:
- Ta phải giết hắn trước!
Tả Vô Cương tỏ vẻ khinh thường tiếp lời:
- Chỉ bằng đám gà đất chó kiểng các ngươi này sao?
Bây giờ cả Anh Hùng Hội cũng chỉ có một mình Trần Độ là có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn, nhưng một tên Trần Độ thì vân không đủ.
Về phần những võ giả Dung Thần Cảnh khác ý à, hoặc là thực lực quá yếu, hoặc là trước đó đều đã bị thương, căn bản là không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp gì đối với hắn.
Nhâm Bình Sinh trầm giọng nói:
- Đi phá hủy lệnh bài trước rồi hãy nói.
Trần Độ khẽ cắn răng nói với Đồng Tác Giang ở bên cạnh:
- Tất cả các ngươi đều tiến vào phá hủy lệnh bài kia đi, ta ở lại đây bảo vệ hội chủ!
Hiện tại Tả Vô Cương đang ở đây, hắn ta vẫn còn thừa một chút lực chiến đấu, mà Nhâm Bình Sinh đã mất hết chiến lực, thế nên Trần Độ không yên lòng để Nhâm Bình Sinh một mình ở chỗ này.
Chỉ cần có hắn ở, Tả Vô Cương liền sẽ không thể làm gì được Nhâm Bình Sinh.
Mặc dù phá huỷ lệnh bài quan trọng hơn, nhưng đối với Trần Độ mà nói, tính mạng của Nhâm Bình Sinh, cái người giống như cha huynh của hắn này còn quan trọng hơn.
Đám người Đồng Tác Giang do dự trong chốc lát, thế rồi vẫn dẫn người trực tiếp tiến vào chỗ sâu nhất trọng đại điện, tại đây liền chỉ còn lại có Nhâm Bình Sinh, Trần Độ và cả Tả Vô Cương đầy mặt tươi cười.
Nhâm Bình Sinh thở dài một tiếng, hắn cũng không còn bảo Trần Độ rời đi, quen biết nhiều năm như vậy, Trần Độ nghĩ ý gì hắn đều hiểu, cho dù là chính mình có đuổi hắn đi thì hắn cũng sẽ không đi.
Trên mặt Tả Vô Cương đã hiện lên một tia sát ý, chẳng qua khi mắt thấy Trần Độ vẫn ở chỗ này, hắn vẫn không thể giết được Nhâm Bình Sinh.
Bây giờ hắn đã mất hết toàn bộ lá bài tẩy, đặc biệt là lúc trước Nhâm Bình Sinh tự phá hủy Nguyên Thần, thậm chí còn giết chết một phần Nguyên Thần đã luyện hóa thành sâu độc, điều này cũng làm cho nguyên thần của hắn gặp phải một chút thương tổn không cách nào có thể bù đắp.
Lực lượng còn lại của Tả Vô Cương bây giờ nếu so với Trần Độ thì vẫn mạnh hơn, nhưng mà đừng nghĩ đến chuyện lướt qua Trần Độ để giết Nhâm Bình Sinh.
Vậy nên Tả Vô Cương liền muốn trực tiếp rời đi, trước tiên phải dưỡng lành vết thương cái đã.
Mặc dù trước mắt Thần Đạo Minh đã không còn nữa, nhưng hắn vẫn còn sống, miễn là còn sống, thì sẽ vẫn có cơ hội.
Thế rồi lúc này bỗng có động tĩnh truyền đến từ tòa đại điện thứ hai, hai cái bóng dáng liền động, chia ra đứng ở bên phía Tả Vô Cương và bên phía Nhâm Bình Sinh, chính là Tô Tín và Vương Ngọc giả trang thành Sở Giang Vương.
Lúc mà đám người Trần Vạn Tam cướp được lệnh bài vọt vào trong tòa đại điện thứ hai, Tô Tín và Vương Ngọc cũng đã nhanh chóng ẩn nấp, giấu mình ở trong một đống tượng người.
Những bức tượng người đó đều âm tà đến cực điểm, oán khí xông đến tạn trời, song Tô Tín và Vương Ngọc tu luyện công pháp của Địa phủ, cũng có loại hơi thở này, vậy nên khi bọn hắn cố ý ẩn nấp, cộng thêm trong lúc bọn người Trần Vạn Tam gấp gáp chạy đến tòa đại điện cuối cùng đã phá vỡ cấm chế kia, thế nên bọn họ căn bản là không hề phát hiện ra Tô Tín và Vương Ngọc âm thầm ẩn núp.
Đợi đến lúc bọn họ đi đến trước cửa tòa đại điện cuối cùng, bắt đầu tranh đoạt chém giết, đám người Tô Tín mới trở về đến nơi này.
Tả Vô Cương thấy người đứng bên cạnh mình chính là Sở Giang Vương của Địa phủ, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền quát lên:
- Sở Giang Vương! Lúc trước ngươi đã đồng ý liên thủ cùng ta để đối phó với Anh Hùng Hội, nhưng sao vừa đánh nhau ngươi liền trực tiếp biến mất không thấy tăm hơi, còn nữa, tại sao ngươi lại đi ra từ trong đó? Muốn âm mưu lẻn vào tìm thi thể của Mạc Thanh Hồi, kết quả lại phát hiện ra mình không thể mở cấm chế ra được ư?
Vương Ngọc lạnh lùng cười ra tiếng, nói:
- Tả minh chủ, ngươi cũng không nên oan uổng người tốt, ngươi không xem thử người đối diện là ai, đây chính là một trong Tứ Đại Thần Bộ của Lục Phiến Môn - Tô Tín, nếu không phải là có ta ngăn hắn, sợ rằng ngươi đã thảm hại hơn thế.
Tả Vô Cương cũng thấy được Tô Tín ở đối diện, trái lại trong lòng không hề tức giận.
Sở Giang Vương nói không sai, cũng may hắn lôi kéo Sở Giang Vương tới nơinày, nếu không, chỉ sợ hôm nay ngay cả tính mệnh hắn cũng giữ không được.
Mặc dù kể từ khi Tả Vô Cương tu luyện tới Dương Thần Cảnh, sau khi võ công đại thành mới bước vào giang hồ, thời gian chưa được mấy năm, nhưng cũng chính ở ở trong khoảng thời gian vài năm này danh tiếng của Tô Tín trên giang hồ mới lan truyền rộng khắp.
Vị này đã từng đánh chết võ giả Dương Thần Cảnh, hiện tại bản thân đã bị trọng thương, nếu như không có Sở Giang Vương ngăn cản, Trần Độ không giết được chính mình, nhưng tên Tô Tín này có thể giết mình hay không thì chẳng thể nào nói trước được.
Mà lúc này ánh mắt của Trần Độ khi nhìn về phía Tô Tín cũng mang theo vẻ phức tạp, không còn sự chán ghét như lúc trước.
Nói thật, lúc trước Trần Độ vẫn luôn đề cao cảnh giác với Tô Tín.
Hắn vẫn luôn lo lắng rằng tên Tô Tín này đang âm thầm giở trò quỷ gì đó, suy cho cùng Tô Tín cũng không phải là chưa từng làm chuyện như thế, có một số thế lực đã bị Tô Tín tính kế để rồi rơi vào tình trạng khá là thê thảm.
Chỉ có điều là lần này Tô Tín lại thật sự không hề động tay động chân, dọc đường đi hắn đều rất thành thật, thậm chí chính mình phái Đồng Tác Giang tới giám thị Tô Tín, song ngoại trừ việc hai bên xảy ra một số xung đột nhỏ vì cách cư xử thì cũng không phát sinh thêm những chuyện gì khác...
Trái lại những kẻ đồng minh mà hắn mời tới kia, những kẻ từng thiếu hạ ân tình của Anh Hùng Hội bọn họ lại phản bội Anh Hùng Hội bọn họ ở thời khắc mấu chốt, hung hăng thọc Anh Hùng Hội bọn hắn một đao.
Tình huống xảy ra nhanh đến mức Trần Độ trở tay không kịp, người người đều nói giang hồ hiểm ác, Trần Độ cũng đã chứng kiến nhiều chuyện đáng ghê tởm, nhưng lúc loại chuyện này thật sự phát sinh ở trên người mình, hắn cũng vẫn không cách nào quên được.
Tả Vô Cương liếc mắt nhìn Tô Tín ở đối diện một cái, mặc dù hắn thấy Sở Giang Vương giống như cũng không bị thương tích gì, nhưng vấn đề là đối diện còn có vị Tô Tín của Tứ Đại Thần Bộ kia đang ở, hiển nhiên là không thể thực hiện được biện pháp cường công.
Thé nên Tả Vô Cương trực tiếp nói với Tô Tín:
- Tô đại nhân, các ngươi đi ra từ bên trong hẳn là cũng biết tình hình trong đó ra sao, bây giờ kia hai tấm lệnh bài đều ở Trần Vạn Tam còn có Viên Vô Lượng trong tay, chẳng lẽ ngươi không muốn đi kiếm một chén canh sao?
Danh tiếng cuẩ Tô Tín ra sao hắn đã từng nghe nói qua, dĩ nhiên là cũng nghe được tin đồn về năng lực chiến đấu mạnh mẽ của Tô Tín, về những chuyện khác của Tô Tín được truyền bá rộng rãi, nhất là tính tình của Tô Tín.
Điển hình vô lợi không dậy sớm nổi, tính tình tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn sắc bén.
Mặc dù Tả Vô Cương không biết tại sao Tô Tín sẽ đi cùng với đám người Anh Hùng Hội, nhưng hắn vẫn biết với tính cách của Tô Tín, một khi đã biết được tin tức kia, chắc chắn là hắn sẽ đi tới cuối cung điện để tranh đoạt lệnh bài kia với đám người Trần Vạn Tam, chỉ cần điều được hắn đi, để Sở Giang Vương ra tay đối phó với Trần Độ, chính mình sẽ có thể giết chết Nhâm Bình Sinh rồi.
Tô Tín nghe vậy thì khóe miệng lộ ra một nụ cười, cất tiếng nói:
- Ồ? Phải không?
Tả Vô Cương cười đáp:
- Dĩ nhiên...
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Vương Ngọc phía sau hắn bỗng nhiên lại ra tay, đánh ra một chưởng, vô tận tử khí tràn ngập, uy năng của Đoạn Tội Luân Hồi Bí Điển được bộc phát hoàn toàn, một chưởng kia đánh vào giữa lưng Tả Vô Cương, trong khảnh khắc trước mắt Tả Vô Cương xuất hiện ảo cảnh.
Mặc dù Tả Vô Cương thân là võ giả Dương Thần Cảnh, hắn cứng rắn dùng ý chí mạnh mẽ của mình để tránh thoát khỏi ảo cảnh kia trói buộc, nhưng mà dù sao thân thể của hắn cũng bị trọng thương, cuối cùng trong nháy mắt kia ảo cảnh lại động đến tâm ma, khiến cho thân thể hắn vốn đã bị trọng thương bạo động chân khí, trong giây lát liền phun ra một ngụm máu tươi!
- Sở Giang Vương!
Tả Vô Cương quay đầu lại quát một tiếng, trong mắt tràn đầy sự căm hận, chỉ là hắn nhìn thấy được ánh mắt đùa cợt kia của Vương Ngọc, trông có vẻ xa lạ vô cùng.
Cho tới bây giờ hắn mới chợt nhận ra, rằng dường như bản thân vẫn không hề hay biết gì về vị Sở Giang Vương này, chỉ có lúc chính mình can ngăn từng giao đấu với hắn một chiêu, cũng là khi đó hắn mới nhớ kỹ khí tức trên người Sở Giang Vương.
Mà người mới vừa đánh lén mình ở phía sau này, tuyệt đối không phải là vị Sở Giang Vương của Địa phủ đồng ý liên thủ với hắn lúc ban đầu kia!
Chẳng qua nếu hắn không phải là Sở Giang Vương, vậy thì hắn là ai?
Không đợi Tả Vô Cương kip suy nghĩ nhiều, phía sau hắn bỗng có một đạo kiếm ý kinh người bộc phát ra.
Kiếm ý kinh thiên bao phủ lấy Tả Vô Cương, trường kiếm đỏ sẫm như máu trong tay Tô Tín đâm tới, vượt qua thời gian và không gian, kiếm ý khôn cùng trực tiếp khóa chặt không gian này, một luồng ảo ảnh mơ hồ từ trên thân kiếm hiện lên, mang theo uy lực diệt tiên giết thần chém tới phía Tả Vô Cương!
- Ầm!
Một tia chân khí cuối cùng trên người Tả Vô Cương ào ào bùng phát, lúc này mới khiến cho hắn có thể miễn cưỡng quay đầu lại dưới sự phong tỏa của kiếm vực, nhưng khi hắn nhìn tới lại chỉ thấy một chiếc trường kiếm đỏ sẫm như máu và một đôi mắt quen thuộc nhưng lại tràn đầy sát khí!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...