Sau khi Côn Luân Bí Cảnh kết thúc, Thịnh Kinh thành rất bình an, điểm ấy những bộ khoái thủ hạ Tô Tín có quyền lên tiếng nhất.
Trước kia, hoàng tử, công hầu và đám thủ hạ của bọn họ công phạt lẫn nhau, Thịnh Kinh thành loạn thành bầy, bọn họ không muốn quản, nhưng lại không thể mặc kệ, nhưng bọn họ có quản cũng không làm được gì, còn có thể dính một thân rác rưởi.
Sau khi Tô Tín ra oai phủ đầu với Thái vương Cơ Ngôn Thành, Thịnh Kinh thành mới xem như an ổn một ít, cuối cùng khi Cơ Hạo Điển tức giận, trực tiếp cướp đoạt thế lực trong tay các hoàng tử, đám công hầu Đại Chu cũng hoảng sợ không dám thở mạnh, không dám gây sự trong Thịnh Kinh thành.
Chỉ có điều khi những phiên tăng kia làm mưa làm gió trong Thịnh Kinh thành, bọncác bộ khoái tuần tra Thịnh Kinh thành cũng khẩn trương.
Tề Long mang người đi dò xét tới trưa, hắn không phát hiện dị thường gì, trên đường còn gặp một ít phiên tăng Mật Tông, cũng không có phát sinh xung đột gì.
Những phiên tăng Mật Tông có thói quen bá đạo, bị những người Tây Cương xem như thần phật, nhưng nơi này lại là Thịnh Kinh thành, chắc hẳn bọn họ cũng bị sư trưởng tông môn phân phó, cho nên bọn họ cũng thu liễm một ít.
Cho nên lần trước phiên tăng Mật Tông xung đột với Lục Phiến Môn, nhưng các phiên tăng Mật Tông cũng không ngu ngốc tới mức vừa đụng mặt đã tiến lên khiêu khích.
Buổi sáng trôi qua, Tề Long trực tiếp dẫn theo vài tên thủ hạ tâm phúc đi Xuyên Hương Lâu chuẩn bị ăn cơm trưa.
Xuyên Hương Lâu là quán rượu mới xây dựng trong Thịnh Kinh thành, chuyên môn làm một ít đồ ăn phong vị Ba Thục, hương vị và danh tiếng cũng không tệ, rất hợp khẩu vị của Tề Long, cho nên mỗi lần Tề Long đều tới đây ăn cơm.
Xuyên Hương Lâu cũng không phải đơn giản như vậy, sau lưng của hắn là Thục vương Cơ Ngôn Tú.
Lục Phiến Môn chưởng quản tình báo thiên hạ, Tề Long cũng tìm hiểu bối cảnh của Xuyên Hương Lâu.
Từ lần trước, sau khi trải qua biến cố Côn Luân Bí Cảnh, Cơ Ngôn Tú xem như có tư cách tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cho nên hắn vô cùng quan tâm sự vụ trong Thịnh Kinh thành.
Xuyên Hương Lâu trên danh nghĩa là quán rượu, nhưng kỳ thật cũng là ánh mắt của Cơ Ngôn Tú, chuyên môn phụ trách truyền tình báo trong Thịnh Kinh thành ra ngoài.
Những chuyện này cũng bị Lục Phiến Môn biết, nhưng không có người nào đi quản.
Cơ Ngôn Tú chính là người hoàng thất Đại Chu, chỉ cần bọn họ không làm ra chuyện uy hiếp Đại Chu cùng Lục Phiến Môn, vậy thì không có người nào đi quản bọn họ.
Hơn nữa Cơ Ngôn Tú cũng biết điểm này, cho nên bọn họ cũng không tận lực giấu diếm Lục Phiến Môn.
Tề Long bước vào Xuyên Hương Lâu, chưởng quầy lập tức chào đón, cười nói:
- Tề đại nhân, ngài đã vài ngày không tới đây, cái bàn này vẫn giữ lại cho ngài, đồ ăn dựa theo quy củ cũ chứ?
Tề Long gật đầu nói:
- Quy củ cũ, cho mấy huynh đệ của ta một bàn thức ăn ngon.
Chưởng quầy vội vàng nói:
- Tề đại nhân ngài chờ một chút, lập tức có ngay.
Cho dù chưởng quầy hay tiểu nhị trong Xuyên Hương Lâu đều là người của Thục vương Cơ Ngôn Tú.
Bọn họ cũng biết quan hệ giữa Cơ Ngôn Tú và Tô Tín, Tề Long lại là tâm phúc của Tô đại nhân, vừa mới tấn chức Hóa Thần đã được ủy nhiệm phụ trách sự vụ Thịnh Kinh thành, ai cũng có thể nhìn ra Tô đại nhân đang tài bồi Tề Long.
Chính bởi vì như thế này, chưởng quầy mới lấy lòng Tề Long như vậy, nếu như là những công hầu Đại Chu tới đây, hắn cũng không khách khí như thế.
Tề Long đi tới góc hẻo lánh của đại sảnh, hắn khẽ dựa vào cửa sổ.
Có lẽ bởi vì thời gian làm truy phong tuần bổ tương đối dài, cho nên Tề Long có thói quen, cho dù ngồi ăn cơm cũng chọn vị trí có thể nhìn chung quanh, tai nghe tám phương.
Cho nên Tề Long mới không chọn vào phòng riêng, mà là lựa chọn ngồi ở cửa sổ trong đại sảnh.
Rượu và thức ăn được đưa lên, Tề Long bắt đầu ăn, lúc này ngoài cửa có một trung niên khí thế bất phàm đi vào.
Trung niên kia nhìn thấy Tề Long trong đại sảnh, hắn dừng lại chào hỏi:
- Thì ra là Tề đại nhân, thật trùng hợp, Tề đại nhân cũng nghe nói mùi vị của Xuyên Hương Lâu không tệ sao? Thật đúng lúc, bữa cơm này ta mời.
Tề Long nhú chắp tay nói:
- Long Hoa hầu khách khí, ta là khách quen của Xuyên Hương Lâu, nếu như Long Hoa hầu không chê thì ngồi xuống cùng ăn.
Người trung niên này chính là người quen biết cũ của Tô Tín, là Long Hoa hầu Trần Thiên Chi của Đại Chu.
Lúc trước Trần Thiên Chi bị Tô Tín nói động, không chỉ trợ giúp Tô Tín hãm hại Thái vương Cơ Ngôn Thành, về sau còn đầu nhập vào Sở Vương Cơ Ngôn Hạo, hơn nữa còn đâm Cơ Ngôn Thành một đao trong Côn Luân Bí Cảnh.
Chỉ có điều đáng tiếc, cuối cùng tất cả mọi người đều bị Nhân Hoàng bệ hạ đùa giỡn, Long Hoa hầu đầu nhập vào Cơ Ngôn Hạo cũng không tìm được cái gì, hắn ngược lại có liên quan vào việc tranh giành vị trí thái tử mà bị Cơ Hạo Điển chán ghét, trong thời gian đó, hắn sống không tốt lắm.
Bây giờ nghe Tề Long mời, Trần Thiên Chi hơi do dự sau đó gật đầu:
- Như vậy tại hạ từ chối thì bất kính.
Kỳ thật hắn không có nhiều giao tình với Tề Long, thậm chí Tề Long mấy tháng trước chỉ là tiểu bối cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, thậm chí Trần Thiên Chi còn chưa từng nghe qua tên của hắn.
Chỉ có điều về sau Tề Long tấn thăng Hóa Thần cảnh, hơn nữa còn được Tô Tín cắt cử phụ trách sự vụ Lục Phiến Môn Thịnh Kinh thành, từ đó Tề Long mới tiến vào trong mắt phần đông công hầu Thịnh Kinh thành.
Dù sao Tề Long hiện tại phụ trách sự vụ tổng bộ đầu Thịnh Kinh thành, chỉ có điều bởi vì hắn không đủ công lao và tư lịch, cho nên mới không có chính thức trở thành tổng bộ đầu Thịnh Kinh thành.
Cho dù như vậy, mọi người cũng biết rõ, Tề Long nhất định là thân tín được Tô Tín chuẩn bị bồi dưỡng, đáng giá kết giao.
Vừa rồi Trần Thiên Chi thật sự tới đây dùng cơm, nhưng hắn nhìn thấy nhân vật có phân lượng như Tề Long lại ngồi trong đại sảnh, cho nên hắn mới vội vàng tiến lên chào hỏi.
Bây giờ nghe Tề Long mở miệng mời, Trần Thiên Chi cũng muốn giao hảo với tâm phúc của Tô Tín, cho nên cũng không khách khí với Tề Long.
Trần Thiên Chi vừa ngồi, Tề Long bảo tiểu nhị mang thêm bát đũa tới, tự mình rót chén rượu cho Trần Thiên Chi.
Nhìn Tề Long trước mắt, trong lòng Trần Thiên Chi cũng cảm khái ngàn vạn.
Nhớ ngày đó Tô Tín mới vào Thịnh Kinh thành, có thể nói bốn phía đều là địch nhân, còn bị ném lên vị trí tổng bộ đầu Thịnh Kinh thành, việc này chẳng khác gì đưa Tô Tín lên lò nướng.
Kết quả mới qua vài năm, Lưu Phượng Vũ đối nghịch với Tô Tín lúc trước đã chết, Tô Tín lại thế thân vào vị trí của hắn.
Cơ Ngôn Thành kết đại thù với Tô Tín còn không bằng cả vương gia nhàn tản, triệt để không có tư cách tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mỗi ngày đều ở trong Thái vương phủ uống rượu giải sầu.
Trái lại Tô Tín hiện tại đã danh chấn giang hồ, lần này hắn dẫn theo nhiều cường giả Đại Chu tiêu diệt Thanh Thành kiếm phái, từ đó cũng đặt vững địa vị của hắn trong Đại Chu, có thể nói hắn nắm giữ quyền thế ngập trời.
Trần Thiên Chi thở dài một hơi, Tô Tín ngày xưa còn có thể bình khởi bình tọa bàn điều kiện với hắn, hiện tại đến phiên hắn nịnh nọt thủ hạ của Tô Tín.
Tề Long uống một hớp rượu nói:
- Tại sao ta có cảm giác Hầu hầu không vui.
Trần Thiên Chi cười khổ nói:
- Còn không phải bởi vì chuyện thái tử lúc trước, những công hầu tham dự tranh đoạt vị trí thái tử ngày xưa không sống yên ổn.
- Ngày xưa những công hầu Đại Chu như chúng ta, cho dù không có chiến công cũng được triều đình cấp bổng lộc, trong đó có không ít tài nguyên tu luyện.
- Kết quả hiện tại tốt rồi, những bổng lộc kia thì có nhưng tài nguyên tu luyện giảm mạnh chín thành.
- Hơn nữa cho dù ta muốn dựa vào chiến công tìm tài nguyên cũng không được.
- Lần này Tô đại nhân mang theo người Đại Chu đi diệt Thanh Thành kiếm phái, Long Hoa hầu nhất mạch ta xưa kia có chút quan hệ với Thiên Long vũ quân, cho nên ta chuẩn bị đi hỏi thăm một chút, kết quả lại bị người trực tiếp cự tuyệt.
- Cứ theo đà này, Long Hoa hầu nhất mạch của ta không kiên trì được bao lâu.
Nghe Trần Thiên Chi tố khổ, Tề Long âm thầm cười lạnh.
Hắn có quan điểm về đám công hầu Đại Chu giống Tô Tín, nội tâm rất xem thường, những người này chỉ là kẻ ăn no chờ chết mà thôi.
Tề Long trước kia đảm đương truy phong tuần bổ còn hâm mộ những công hầu Đại Chu này, có thực lực có công huân, ngày bình thường không làm gì cũng có bổng lộc của Đại Chu.
Nhưng hiện tại Tề Long không có cảm xúc hâm mộ gì đó, ngược lại biến thành khinh thường.
Võ giả phải dũng mãnh cấp tiến, những công hầu Đại Chu này sống bằng công huân ngày xưa, tánh mạng bản thân cũng nằm trong tay Đại Chu, đã sớm không có nhuệ khí như trước.
Cho nên những cường giả trong quân đội không quan tâm tới đám người Long Hoa hầu, bọn họ gần đây chỉ phụ trách chinh chiến vì Đại Chu đổi lấy lợi ích của mình, bọn họ mới không muốn đụng vào những chuyện rối loạn kia.
Tề Long cười ha hả, nói:
- Hầu gia không cần lo lắng, bệ hạ đã không tiếp tục trừng phạt các ngươi, mặt khác những trừng phạt nhỏ sẽ không kéo dài, nói không chừng chờ thêm một ít thời gian, ngay cả bệ hạ cũng quên đi việc này.
Tề Long và Trần Thiên Chi đang tán gẫu với nhau, lúc này ở cửa ra vào có năm tên phiên tăng đi vào, hai người đầu lĩnh có tu vi Hóa Thần cảnh.
Hai tên phiên tăng Hóa Thần cảnh đều để trần cánh tay, cơ bắp trên tay như kim loại đúc thành, chúng còn tỏa ra màu đồng lóng lánh.
Kỳ thật cách xa nhau rất xa, Tề Long cũng có thể cảm nhận được khí huyết cường đại của bọn họ.
Năm tên phiên tăng đi vào Xuyên Hương Lâu, sau đó trực tiếp đi tới gần Long Hoa hầu, một tên phiên tăng trong đó chắp tay trước ngực, dùng giọng Đại Chu đông cứng nói:
- Vì sao Hầu gia trốn tránh không gặp chúng ta?
- Chúng ta biết rõ Hầu gia trong lòng có phiền não, cho nên mới mời Hầu gia nhập Đại Uy Thiên Long tự chúng ta, tu vô thượng Uy Đức Long Vương ấn, khi đó hầu gia có thể loại bỏ phiền não.
- Chỉ cần Hầu gia có thể gia nhập Đại Uy Thiên Long tự chúng ta, ta Trì Pháp Thượng Sư của chúng ta có thể truyền thụ mật thừa cho ngài.
Nhìn thấy đám phiên tăng tới đây, trong mắt Trần Thiên Chi lộ ra một tia chán ghét, khoát tay, dùng ngữ khí không kiên nhẫn nói:
- Đừng dây dưa với ta nữa, ta không có hứng thú gia nhập Mật Tông các ngươi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...