Nguyễn Minh Nguyệt tức giận đỏ mặt, Tưởng Nguyên Đông cũng cảm thấy mất mặt trong lòng, sớm biết như vậy chính mình tự mình kiểm tra còn hơn.
Giang Lăng quay đầu lại nhìn về phía Tô Tín, cười ha hả nói: “Tô bang chủ, ngươi bây giờ fonc ó lời gì để nói? Theo ta được biết, trong cả Thường Ninh phủ chỉ có một mình ngươi ma hiểu kiếm đạo tay trái.”
“Hơn nữa Tô bang chủ ngươi thật không đơn giản, tuy tuổi còn trẻ nhưng chêến tích phi phàm, dùng thực lực ngươi tăng thêm khoái kiếm thủ đoạn tàn nhẫn, giết một gia hỏa mới ra giang hồ, không có thanh danh lại không có một chút kinh nghiệm chiến đấu như Trương Khánh Phương quá dễ dàng.”
Tô Tín vỗ tay, trên mặt không có chút biểu lộ nào: “Nói thật tốt, thậm chí bản thân ta cũng tin tưởng người là ta giết, Giang đường chủ, ngươi là Conan phụ thể sao?”
Giang Lăng cau mày: “Conan là ai? Thần bộ của Lục Phiến Môn? Không phải ta suy đoán chuẩn, mà là nhân tang ở đây, ai cũng cho rằng là ngươi giết.”
“Nói không sai! Nhân tang cũng lấy được, chuyện như vậy cũng có thể chống chế hay sao?”
Một giọng nói truyền tới, chính là Phương Đông Đình và Thần Phong Hội Cung Thanh Phong.
Phương Đông Đình vốn nghe bang chúng Thần Phong Hội truyền tin tức, nói là rất nhiều người Tam Anh hội đang chạy vào địa bàn của Phi Ưng Bang.
Hắn còn cho rằng tìm được chìa khóa thứ năm nên bọn họ bắt đầu tranh đoạt với nhau, không nghĩ tới lại nhìn thấy trò hay này.
Tiểu tử vào ban ngày dám làm mình mất mặt, hiện tại hắn đang gặp phiền toái, đương nhiên hắn cũng thuận tiện bỏ đá xuống giếng một hồi.
“Có đôi khi mắt nhìn thấy chưa chắc là thực, Giang đường chủ sy đoán cũng quá võ đoán rồi.”
Một giọng nói vang lên.
Tạ Chỉ Yến mang theo Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi đi tới, phía sau còn có bang chúng Phi Ưng Bang.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Phi Ưng Bang, bên này gây ra động tĩnh lớn như thế, bọn họ đã sớm phát hiện, Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi lập tức đi thông tri Tạ Chỉ Yến, sau đó tập kết vạn tên bang chúng đuổi tới.
Mạnh Trường Hà mang theo bang chúng Tam Anh hội và Cung Thanh Phong mang theo bang chúng Thần Phong Hội không tới hai ngàn người, bọn họ lập tức rút binh khí trong tay và cảnh giác nhìn bang chúng Phi Ưng Bang đang tràn ngập cả con đường
Cung Thanh Phong lãnh đạm nói: “Tô Tín, chẳng lẽ ngươi muốn giết người diệt khẩu sao? Chỉ bằng vào những bang chúng gà đất hó kiểng dưới tay của ngươi cũng muốn ra tay với mấy cường giả Tiên Thiên hay sao?”
Tô Tín cười lạnh nói: “Cung bang chủ, đừng chụp mũ loạn, người không phải ta giết, ta diệt khẩu làm gì?”
Hắn quay người nói với bang chúng Phi Ưng Bang: “Thu binh khí cho ta, không có đại sự gì, không cần làm ra hào khí giương cung bạt kiếm như thế.”
Dưới uy vọng tuyệt đối của Tô Tín, bang chúng Phi Ưng Bang lập tức nghe lời thu hồi binh khí, lúc này người Thần Phong Hội cùng Tam Anh hội thở ra một hơi.
Tô Tín chỉ vào Trương Khánh Phương nói: “Ta không quen biết Tương Nam thế gia Trương công tử này, thậm chí ta còn chưa gặp qua hắn lần nào, vì sao ta lại giết hắn?”
“Huống hồ các ngươi cũng không nghĩ một chút, cho dù hắn thật sự là ta giết, tại sao lại ở nơi này? Nơi này là Kim Nguyệt phường, Trương Khánh Phương đến Kim Nguyệt phường làm gì vậy?”
Tô Tín vừa nói ra lời này đám người Tưởng Nguyên Đông cũng có cảm giác không đúng.
Bọn họ lúc trước tới nơi này, Tưởng Nguyên Đông có thể cam đoan Trương Khánh Phương không biết Tô Tín.
Nhưng buổi tối hôm nay Trương Khánh Phương lại đột nhiên từ mình chạy đến, trùng hợp bị một gã bang chúng nhìn thấy và thông tri cho bọn họ.
Ban đầu Tưởng Nguyên Đông cho rằng Trương Khánh Phương là phát hiện ra manh mối chìa khóa nên sinh ra lòng tham muốn độc chiếm.
Cho nên hắn còn cố ý tìm đến Nguyễn Minh Nguyệt và Mạnh Trường Hà, bảo bọn họ âẫn người đi theo sau, lúc này muốn xem Trương Khánh Phương đánh chủ ý gì.
Không nghĩ tới bởi vì nhiều người, bị bang chúng Tam Anh hội liên lụy tốc độ làm mất dấu, sau khi nhìn thấy lần nữa thì Trương Khánh Phương đã chết.
Giang Lăng nhàn nhạt cười: “Lý do rất đơn giản, trước khi ta đã từng nói qua, thi thể nói cho chúng ta biết tất cả.”
Nói xong, Giang Lăng cúi đầu xuống lục lọi trên người Trương Khánh Phương, không ngờ hắn móc ra một phương thư, hắn lại cười hắc hắc nói với Nguyễn Minh Nguyệt: “Tiểu tử Nguyễn gia, lại dạy ngươi nghe lời, khám nghiệm tử thi cũng không phải chỉ nhìn, có đôi khi còn cần động thủ mới được.”
Nguyễn Minh Nguyệt mặt mũi tối tăm, lúc này hắn còn nói được gì?
Giang Lăng mở thử ra xem xét, trên mặt hắn mang theo hương vị vui vẻ khó lường.
Hắn mở thư ra cho mọi người xem xét, phía trên viết: ‘ giờ Tuất đến Kim Nguyệt phường, phố Lâm Hoa, chìa khóa thứ năm trong tay ta. ’ lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức thư) chính là Tô Tín!
Giang Lăng lúc này như cười mà không cười, nói: “Tô bang chủ, phong thư này là bút tích của ngươi ah? Hiện tại mọi người đã biết vì sao Trương Khánh Phương lại tới nơi này rồi.”
“Tô bang chủ, hêện tại ta khó hiểu là ngươi lừa gạt Trương Khánh Phương tới hây hay chìa khóa trong tay của ngươi?”
Tất cả manh mối đều chỉ thẳng về Tô Tín, ánh mắt đám người Phương Đông Đình lúc này lạnh lùng nhìn sang.
Nếu như chìa khóa thật trong tay Tô Tín thì bọn họ sẽ ra tay cướp đoạt.
Lúc này Tạ Chỉ Yến lại nói: “Có chút không đúng, nếu như ta không nhìn lầm thì giấy này là giấy Thanh Trúc đặc sản làm từ trúc núi Hải Châu.”
“Giấy Thanh Trúc giá cả đắt đỏ, nhưng tính bền dẻo thật tốt, cho nên là thứ văn nhân cực kỳ ưa thích nhưng giấy Thanh Trúc chỉ có một điểm không tốt, đó là không chịu được quá nóng, nếu ở địa vực nhiệt độ cao thì tốc độ hủ hóa của nó nhanh hơn vài lần.”
“Nơi này là Tương Nam, thời tiết vốn nóng ướt, thương nân Trung Nguyên sẽ không mang giấy Thanh Trúc tới bán tại nơi này.”
“Tô Tín muốn viết thư cũng sẽ cầm giấy có bán tại Tương Nam, tại sao hắn lại cầm giấy Thanh Trúc? Cho nên ta hoài nghi phong thư này là có người giả tạo, chính là người bên ngoài Thường Ninh phủ mang tới, thuận tiện dùng giấy Thanh Trúc giả tạo bằng chứng.”
Tạ Chỉ Yến lại có thể phát hiện ra chi tiết nhỏ này làm cho đám người sững sờ, sắc mặt Giang Lăng lúc này biến hóa và bị hắn che giấu đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...