Tô Tín đưa ánh mắt nhìn về phía Phùng Viêm, hắn lại làm ra dáng vẻ không thể làm gì.
Kỳ thật trong lời nói của Phùng Viêm có ý rất đơn giản, chính là muốn người cộng thêm tiền.
Nếu như Tô Tín không cho vậy cũng rất đơn giản, đến lúc đó nhiệm vụ cấp trên phân phó xuống không hoàn thành, ngươi cũng đừng trách ta.
Tô Tín xem ra chút thủ đoạn này không có ý nghĩa, nếu như đổi thành người khác chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu này của hắn, dù sao chỉ là một ít chỗ tốt mà thôi, cho dù vì tạm thời giải quyết khó khăn trước mắt hay ổn định nhân tâm Giang Hoài đạo, thỏa một ít yêu cầu của hắn thì xem vào đâu.
Nhưng đối với Tô Tín hiện tại, hắn thật nhìn trúng Giang Hoài đạo hay sao? Hắn không muốn một Giang Hoài đạo không nghe lời, Tô Tín thà rằng giải quyết tất cả để nắm giữ toàn bộ Giang Hoài đạo.
Tô Tín nhìn Phùng Viêm, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn mang theo tiết tấu vận luật nào đó, mỗi tiếng gõ như đánh vào ngực Phùng Viêm, làm cho hắn cảm thấy không khỏe.
- Kỳ thật con người ta rất rộng rãi, chỉ cần ngươi nghe ta, nên cho các ngươi thì ta tuyệt đối không thiếu. Hơn nữa ta ban thưởng vô cùng hào phóng.
- Nhưng trong đó có một điều kiện tiên quyết, đó chính là ngươi phải làm được việc và hiểu quy củ.
- Ngươi thiếu người, ta cho ngươi người. Ngươi thiếu vật, Lục Phiến Môn cấp phát tài nguyên tu luyện cũng không thiếu ngươi.
- Nhưng những thứ này là ta cho ngươi, mà không phải ngươi đòi hỏi, nếu không, ngươi phá hư quy củ!
Từ khi Tô Tín nói ra lời này, ngón tay hắn gõ lên mặt bàn với tần suất nhanh hơn, cuối cùng giống như biến thành một thanh đại chùy nện vào ngực của Phùng Viêm, hắn lập tức phun máu tươi và hôn mê tại chỗ.
Nhìn Phùng Viêm nằm trên mặt đất, sắc mặt đám người Khương Triêu Dương biến thành trắng bệch.
Bởi vì bọn họ cảm giác được, kinh mạch toàn thân Phùng Viêm đã đứt đoạn, hắn đã biến thành phế nhân!
Đối với võ giả, đặc biệt là Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư như Phùng Viêm, hơn nữa còn là phó tổng bộ đầu một phương, hắn từ địa vị này ngã xuống người bình thường, việc này quả thật còn tàn nhẫn hơn giết hắn.
Hơn nữa bọn họ càng kinh hãi thực lực của Tô Tín.
Vừa rồi Tô Tín làm kỳ thật rất đơn giản, đó là dùng khí thế bản thân dẫn động lực lượng thiên địa, nhìn như hắn đang gõ cái bàn nhưng kỳ thật cho dù cái bàn hay lực lượng thiên địa chung quanh đều là môi giới của Tô Tín.
Mỗi lần ngón tay của hắn gõ xuống đều nện vào ngực Phùng Viêm, trực tiếp đập nát kinh mạch toàn thân của hắn!
Tô Tín lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh, gương mặt hòa khí vừa rồi không tồn tại.
- Vũ Nguyên Xuân đã chết, ta cũng mặc kệ Lục Phiến Môn Giang Hoài đạo trước kia có quy củ gì, nhưng bây giờ nhất định phải dựa theo quy củ của ta xử lý!
- Ta có thể cam đoan quyền lợi trong tay các ngươi không yếu đi nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải hiểu quy củ.
Đối với bản thân của Tô Tín, hắn muốn đánh vỡ quy củ của người khác hạn chế trên đầu mình, nhưng hắn lại không chán ghét những quy củ này.
Bởi vì cái gọi là không quy củ không thành vuông tròn, Tô Tín đi tới ngày hôm nay, trong đó có không ít lần hắn dựa vào quy tắc ngầm của địa phương mới vượt qua cửa ải khó.
Cho nên Tô Tín muốn đánh vỡ chính là quy củ trở ngại bản thân hắn, nhưng người khác nhất định phải tuân thủ do hắn định ra.
Nói ra nghe không giảng đạo lý, nhưng sự thật chính là như thế.
Cái gọi là quy củ, đơn giản là cường giả ước thúc kẻ yếu mà thôi, muốn không bị ước thúc, vậy ngươi cũng chỉ biến thành người chế định quy củ.
Sắc mặt những phó tổng bộ đầu nơi này thay đổi, Tô Tín làm quá phận một ít, vậy mà thật sự phế Phùng Viêm trước mặt bọn họ.
Bởi vì cái gọi là một con ngựa đau cả tàu được ăn thêm cỏ, nói như thế nào Phùng Viêm cũng là phó tổng bộ đầu Giang Hoài đạo, cường giả Hóa Thần Cảnh, kết quả Tô Tín nói phế là phế, cũng không sợ nội bộ lục đục?
Đối với Tô Tín mà nói, những người Giang Hoài đạo này đều là tâm phúc của Vũ Nguyên Xuân, dù sao bọn họ đi theo Vũ Nguyên Xuân thời gian quá dài, cho dù là kẻ hai mặt như Phòng Lâm Kha, những người còn lại có thể mang theo ý khác đầu nhập vào Tô Tín hay không còn không nói trước được.
Cho nên Tô Tín cũng không muốn mời chào bọn họ, Tô Tín sẽ không dùng thủ đoạn ân uy tịnh thi với loại người này.
Cho nên hôm nay hắn chỉ muốn lập uy.
Các ngươi nghe lời ta nói, vậy thì cam đoan ta không động tới đồ vật của các ngươi hiện tại.
Trái lại nếu các ngươi không biết tốt xấu, các ngươi đều nhìn thấy kết cục.
Trong Lục Phiến Môn thật sự không cho phép tự giết lẫn nhau, nhưng hiện tại Tô Tín không có giết hắn, chỉ là phế võ công của hắn mà thôi, việc này không tính là phá hư quy củ.
Huống chi dùng thân phận của Tô Tín hôm nay, đừng nói chỉ phế võ công của hắn, cho dù giết hắn, Tô Tín cũng gánh vác được.
Nhưng bây giờ Cửu Trọng Kiếm Các sắp mở ra, Tô Tín không muốn gây phiền toái mà thôi.
Nhìn thấy trên mặt mọi người vẫn mang theo vẻ hoảng sợ như cũ, Tô Tín lúc này mới nói:
- Khương phó tổng bộ đầu, trong khoảng thời gian này Lục Phiến Môn Giang Hoài đạo liền do ngươi trước tạm quản lý, về sau ngươi là quyền tổng bộ đầu Giang Hoài đạo.
- Chuyện đầu tiên các ngươi làm rất đơn giản, chính là bắt đầu tra rõ chuyện của Bạch Liên giáo, trong Giang Hoài đạo có bất cứ cái gì liên quan tới Bạch Liên giáo đều chém giết toàn bộ, một cũng không lưu!
Khương Triêu Dương sững sờ sau đó vội vàng đứng lên nói:
- Tuân mệnh!
Hắn bây giờ còn không kịp phản ứng, Tô Tín lại giao vị trí quyền tổng bộ đầu cho hắn, bảo hắn phụ trách việc tại Giang Hoài đạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...