- Uy, chờ chút.
Bỗng nhiên Đường Sâm hô một tiếng.
Ninh Phỉ ngạc nhiên quay đầu lại.
Đường Sâm sửa sang mái tóc lộn xộn của mình và nói:
- Nhìn thấy ngươi đáng thương như vậy, ta sẽ giúp ngươi một tay.
- Nhưng ngươi yên tâm, một khi gặp nguy hiểm ta nhất định sẽ chạy trốn đầu tiên, ta cũng không muốn đối địch với Tô Tín biến thái kia.
- Cho nên dọc theo con đường này, ta nhiều lắm chỉ giúp ngươi xử lý những thế lực bất nhập lưu, ví dụ như mấy nhà vừa rồi.
Nghe được Đường Sâm nói thế, Ninh Phỉ lập tức mỉm cười.
Tuy mặt của nàng bị bôi đen như mực nhưng Đường Sâm vẫn cảm giác được nụ cười của nàng đẹp như ánh mặt trời.
Có Đường Sâm hộ tống, Ninh Phỉ cũng không cần phải cẩn thận từng chút như lúc trước.
Thân là đệ tử kiệt xuất nhất thế hệ này của Xuyên Trung Đường Môn, Đường Sâm đã đạt tới nửa bước Nguyên Thần Cảnh, có thể nói là ít có đối thủ trong cùng giai.
Huống chi cho dù võ giả Hóa Thần Cảnh bình thường cũng chưa chắc làm gì được hắn.
Đừng quên, Đường Sâm chính là người Đường Môn, tuy Đường Sâm chủ tu bản thân nhưng lại cũng không đại biểu trên người hắn không có cơ quan ám khí cường đại của Đường Môn.
Một khi sử dụng những thứ này, tuyệt đối có uy năng đánh chết võ giả Hóa Thần Cảnh.
Đường Sâm thân là đệ tử kiệt xuất nhất Đường Môn thế hệ này, nếu trên người hắn không có đồ vật bảo vệ tính mạng, nói ra đoán chừng không ai tin tưởng.
- Đúng rồi, ngươi gặp qua Tô Tín chưa? Rốt cuộc hắn là người thế nào?
Ninh Phỉ hỏi.
Nàng đã biết rõ Ninh gia bọn họ sẽ đã biến thành thế này, độc thủ sau màn cuối cùng chính là Tô Tín.
Chỉ có điều nàng nhìn thấy đám người Lý Phôi giết người Ninh gia, cho nên nàng cũng hận Lý Phôi.
Nhưng nàng chưa từng gặp qua Tô Tín, chỉ nghe nói qua một ít lời đồn về Tô Tín ngày xưa nên vẫn mơ mơ hồ hồ.
Kết quả hiện tại có người nói với nàng Tô Tín mới là kẻ thù của nàng, thậm chí Ninh Phỉ muốn hận cũng không biết nên hận thế nào, bởi vì trong nội tâm nàng căn bản không có hình tượng của Tô TÍn.
Đường Sâm cười khổ nói:
- Tô Tín bước vào tốp mười Nhân Bảng là lúc ta trước ra khỏi Xuyên Trung.
- Chờ ta bước ra Xuyên Trung bắt đầu đi vào Trung Nguyên lưu lạc, khi đó Tô Tín đã tấn chức Hóa Thần và rời khỏi Nhân Bảng, cho nên ta cũng chưa từng gặp qua hắn.
Ninh Phỉ nói:
- Nhưng ngươi khẳng định biết rõ rõ tin tức của hắn, đều là võ giả Nhân Bảng, ta cũng không tin ngươi chưa từng điều tra về Tô Tín.
Đường Sâm trầm ngâm một lát, Ninh Phỉ nói không sai, hắn thật sự điều tra tư liệu kỹ càng về Tô Tín.
Đây không phải bởi vì ghen ghét, bởi vì hắn không có tư cách ghen ghét Tô Tín.
Hắn cùng thế hệ với Tô Tín nhưng thời điểm Tô Tín dương danh Nhân Bảng, hắn còn chưa ra khỏi Xuyên Trung.
Tốc độ đột phá của Tô Tín nhanh như bay, làm cho Đường Sâm không có dũng khí đuổi theo.
Thời điểm đối phương đi xa hơn ngươi một bước ngươi có thể ghen ghét, muốn vượt qua đối phương.
Nhưng đợi đến lúc đối phương đã vượt qua ngươi mấy trăm bước, ngươi lại không có dũng khí ghen ghét, bởi vì giữa hai người có chênh lệch quá lớn, cũng là người hai cảnh giới, như vậy có thể ghen ghét hay sao?
Hắn đi thu thập tư liệu Tô Tín và hắn hiểu kinh nghiệm của các cường giả Nhân Bảng, thuần túy là hiếu kỳ mà thôi, hắn cũng biết tư liệu của đám người Lâm Trường Hà, Hà Hưu.
Suy nghĩ một lát, Đường Sâm lúc này mới nói:
- Ta không cách nào đánh giá Tô Tín, bởi vì ta không có tư cách đánh giá Tô Tín.
- Chỉ có điều nếu ngươi thật muốn tìm hắn báo thù, ta khuyên ngươi nên buông tha thù hận này đi.
- Cho dù Tiêu gia có thể bảo vệ ngươi, nhưng Tiêu gia sẽ không vì ngươi trêu chọc Tô Tín, đồng thời dựa vào thiên phú của ngươi có tu luyện cả đời cũng không thể báo thù Tô Tín.
- Dựa vào cái gì? Cũng bởi vì thực lực của hắn mạnh sao?
Vẻ mặt Ninh Phỉ không cam lòng.
Cho dù nàng không bằng Tô Tín, nhưng nàng cũng tu luyện một ít bí pháp cấm kị hoặc tìm kiếm phương pháp giúp nàng chém giết Tô Tín.
Kết quả lại nghe Đường Sâm nói như vậy, giống như nàng hi vọng rất xa vời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...