Sắc mặt Trần Hán Thanh và Dư Nguyên Uy biến thành xấu hổ, hai người bọn họ bị Ninh Phong ép bức chật vật không chịu nổi, muốn lập công đầu, kết quả lại biến khéo thành vụng, hai tên võ giả Hóa Thần Cảnh cũng cảm thấy mất mặt.
Lý Phôi lại không nói gì, hắn chỉ nhìn Ninh Phong, trong mắt không mang theo chút cảm tình nào.
Trước kia có Tô Tín và Hoàng Bỉnh Thành, hắn rất dứt khoát làm một thanh kiếm, chỉ cần nghĩ động thủ giết người là được.
Nhưng hiện tại Tô Tín cùng Hoàng Bỉnh Thành không ở bên cạnh hắn, Lý Phôi mới hao tâm tổn trí đi tính kế tới lui.
Kỳ thật hắn ưa thích làm việc, giết người, đoạt bảo, gọn gàng.
Kết quả Lý Phôi không nói chữ nào, Du Long kiếm trong tay chấn động, bóng dáng đã tới trước mặt Ninh Phong và chém ra một kiếm!
Kỳ thật tuổi của Ninh Phong và Lý Phôi tuổi không lớn hơn nhau bao nhiêu, kể cả thời gian bọn họ đột phá đến Hóa Thần Cảnh cũng không kém gì nhau.
Nhưng luận thực lực, Ninh Phong kém Lý Phôi như ngày và đêm.
Ninh Phong cũng biết điểm này, cho nên lúc Lý Phôi vừa động thủ thì Ninh Phong đã hành động.
Hắn trực tiếp móc ra ba mươi sáu thanh trường kiếm trong túi giới tử ra ngoài, ba mươi sáu thanh trường kiếm bay lên trời, hóa thành một đạo kiếm trận thần dị vây quanh trước mặt Ninh Phong.
Kiếm cương của Lý Phôi vừa đâm tới, ba mươi sáu thanh trường kiếm liên tục đánh tới, trong nháy mắt kiếm khí tứ tán, kiếm quang nồng đậm làm người ta không mở mắt ra được.
Lý Phôi cau mày, thân thể như quỷ dị xuyên qua kiếm trận nhưng kiếm trận không người thao túng lại có uy năng vô cùng khủng bố, cho dù tốc độ kinh khủng của Lý Phôi cũng không thể thoát ra được.
Nhìn thấy Lý Phôi bị kiếm trận khống chế, Ninh Phong lập tức thở ra một hơi, địa vị kiếm trận không nhỏ, chính là bảo vật trấn pháp của tông môn thượng cổ lưu lại.
Ba mươi sáu thanh trường kiếm cũng không phải là trường kiếm thép tinh bình thường, mỗi một thanh đều là binh khí phẩm chất Hoàng cấp.
Lúc rèn trường kiếm lại khảm một bộ trận pháp, chỉ cần một ít chân khí là có thể thúc dục.
Bộ kiếm trận này thời kỳ đỉnh phong có tới ba trăm sáu mươi thanh trường kiếm ngoài Hoàng cấp, thậm chí trong đó còn có một thanh là Thiên binh, kết thành số lượng đại chu thiên, thậm chí có thể chém giết võ giả Dương Thần Cảnh.
Hiện tại bộ kiếm trận này thiếu thốn nghiêm trọng, chỉ có thể gom góp số lượng ba mươi sáu tiểu chu thiên, nhưng như vậy cũng đủ ngăn cản Lý Phôi.
Trần Hán Thanh và Dư Nguyên Uy muốn ra tay, nhưng nghĩ đến trong tay Ninh Phong còn có át chủ bài không biết nên bọn họ do dự.
Hai người bọn họ không phải Lý Phôi, có thể bị kiếm trận vây khốn vẫn sống sót.
Nếu Ninh Phong vứt ra thứ cổ quái nào khác, bọn họ thật sự không thể quay về.
Ninh Phỉ kéo kéo góc áo Ninh Phong và nói:
- Phong ca, hiện tại hắn bị kiếm trận vây khốn, chúng ta mau chạy đi.
Ninh Phong đỏ mắt lắc đầu nói:
- Không nóng nảy, chờ giết hắn chúng ta lại trốn.
Đối mặt với đầu sỏ tiêu diệt Ninh gia của mình, Ninh Phong vẫn không thể áp chế nổi sát cơ trong người.
Hiện tại Lý Phôi bị kiếm trận vây khốn, chính mình vừa vặn thừa dịp này trực tiếp chém giết hắn.
Bộ kiếm trận này chỉ dùng chân khí không nhiều là có thể thúc dục, vì chém giết Lý Phôi, Ninh Phong quán chú một nửa chân khí vào trong đó, tạo thành áp lực lớn lên Lý Phôi.
Bộ kiếm trận này làm Lý Phôi khó giải quyết không phải uy lực kiếm trận, mà là những binh khí Hoàng cấp bố trí thành kiếm trận, Lý Phôi không cách nào chặt đứt trong thời gian ngắn.
Du Long kiếm trong tay hắn là Tô Tín cho hắn, tuy là Hoàng cấp nhưng lại là cực phẩm trong binh khí Hoàng cấp, thậm chí một khí binh khí huyền cấp còn kém nó.
Du Long kiếm có hiệu quả ‘ đoạn binh ’, binh khí cùng giai không thể chiếm tiện nghi của Du Long kiếm.
Chỉ có điều kiếm trận này quá tinh diệu, ba mươi sáu thanh trường kiếm thay nhau ra trận, mỗi lần giao kích binh khí với Lý Phôi cũng không phải một thanh kiếm, dùng lực lượng Lý Phôi hiện tại không thể dùng một kiếm chém đứt binh khí Hoàng cấp, điều này làm hắn cảm thấy khó giải quyết.
Ninh Phong chơi chiêu thức này rất tốt, trực tiếp ngăn chặn Lý Phôi am hiểu tốc độ nhất.
Những kiếm trận này đổi thành võ giả, đừng nói là ba mươi sáu người, cho dù là ba trăm sáu mươi người, Lý Phôi cũng có tự tin bằng vào tốc độ của mình đào thoát.
Nhưng những thứ này chính là trận pháp tử vật, điều này cũng làm Lý Phôi bất đắc dĩ.
Hơn nữa Ninh Phong lúc này còn tăng cường uy năng kiếm trận, Lý Phôi trực tiếp từ đối kháng biến thành trạng thái ngăn cản.
Trần Hán Thanh và Dư Nguyên Uy bên cạnh nhìn thấy không tốt, lập tức muốn ra tay cứu viện Lý Phôi.
Vừa rồi bọn họ không dám ra tay đánh lén Ninh Phong, nhưng hiện tại bảo bọn họ khoanh tay đứng nhìn Lý Phôi chết đi thì bọn họ không làm được.
Hai sư huynh đệ bọn họ vốn bị xa lánh trong Giang Nam đạo, thật vất vả Lục Phiến Môn thu lưu bọn họ, nếu bọn họ trơ mắt nhìn Lý Phôi chết trước mặt mình, bọn họ không cần quay về Lục Phiến Môn nữa, thậm chí tương lai Tô Tín còn gây phiền toái với bọn họ.
Thời điểm bọn họ muốn ra tay, một bóng dáng mặc quan phục Lục Phiến Môn màu đỏ thẫm xuất hiện trước mặt Lý Phôi, dáng người cũng không cao nhưng lại mang lại cảm giác áp bách như núi.
Trước ngực hắn thiêu con chim ưng sống động, mắt ưng tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương, làm cho người ta sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...