Tối Cường Nam Thần

Lúc Lưu Xuyên đưa Tần Dạ đến sân bay, cứ cảm giác xung quanh không khí có gì đó là lạ, thân là đại thần đứng đầu Liên minh nên khứu giác của anh cũng linh mẫn hơn người thường. Dù sao lúc trước không thiếu bị papararzzi chặn đường đuổi theo, thậm chí từng có một đám phát rồ tới mức truy về tới tận cửa nhà....

Mặc dù eSports hiện tại chỉ có thể xem như một phạm vi truyền thông mới toanh, nhưng chung quy cũng đã trải qua nhiều giải đấu tranh tài, khiến cho tuyển thủ trong Liên minh càng lúc càng trở nên nổi tiếng, phóng viên khắp nơi cũng tuỳ theo đó mà tăng dần. Các loại tạp chí lá cải, các loại trang web thông tin mọc lên như nấm.

Tuy là nói đại bộ phận trang web lẫn tạp chí đều lấy việc đăng tải thông tin là chủ yếu, nhưng mà tâm lý thích hóng chuyện của quần chúng lại giống như tro tàn chỉ biết bùng cháy ngày càng thêm mãnh liệt hơn, thành ra sinh hoạt cá nhân của một số tuyển thủ nổi tiếng đều trở thành miếng mồi ngon cho các phóng viên báo lá cải.

May là Liên minh từng đặt ra quy định đối với giới truyền thông, tất cả các tuyển thủ nếu như người nào không muốn lộ diện liền không được đăng tải ảnh của người đó.

Nói chung điều này cũng dễ hiểu thôi, đa số các bậc phụ huynh trong nước vẫn còn giữ quan niệm truyền thống, đều nghĩ rằng chơi game không phải là chuyện tốt đẹp gì, họ không biết thể thao điện tử chính là kết quả được sinh ra ở thời đại tin tức toàn cầu này, nó đã và đang ngày một lớn mạnh dần dưới sự góp sức của vô số các tuyển thủ cùng với các Liên minh chuyên nghiệp. Các giải thi đấu eSports mang tầm cỡ quốc tế xuất hiện ngày càng nhiều, giải thưởng cũng ngày càng hậu hĩnh, chế độ thi đấu cũng dần được hoàn thiện...

Chẳng qua, quan niệm của bậc trưởng bối không phải một sớm một chiều nói đổi là đổi.

Quy mô thi đấu không ngừng được khuếch trương, giới eSports cũng ngày càng khổng lồ hơn, loại thân phận là con trai của một vị thái đẩu giới học thuật như Lưu Xuyên lại bỏ học chạy đi thi đấu tranh tài game quả thực khiến người ta kinh ngạc, nhưng giới eSports không thiếu tuyển thủ có xuất thân phức tạp tương tự, con nhà giàu có, hay dòng dõi chính trị... đủ loại bối cảnh đều tồn tại. Cho nên rất nhiều người đều không thích bị truyền thông làm lộ thân phận ——chung quy cũng không phải giới giải trí, thứ dựa vào là thực lực cùng kỹ thuật thi đấu trong game mà không phải gương mặt cùng bối cảnh gia đình.

Thân là phóng viên eSports, không đi chú tâm theo dõi chuyện thi đấu lại đi đăng tin sinh hoạt cá nhân cùng scandal, loại phóng viên này luôn khiến các tuyển thủ khó chịu nhất.

Bởi vậy trong giới eSports, các phóng viên dựa vào hình ảnh chụp lén hay tung scandal của tuyển thủ mà nổi tiếng sẽ phải đối mặt với sự tẩy chay của cả Liên minh cùng tuyển thủ.

Nhìn thấy mấy góc lấp ló vài cái đầu dò xét khiến Lưu Xuyên nhịn không được nhăn mày, lập tức đưa tay kéo Tần Dạ.

Tần Dạ hiểu ý anh, bước chậm lại, đồng thời đưa tay đè vành nón xuống, đẩy kính râm xoay mặt sang chỗ khác.

Lúc rời nhà Lưu Xuyên cũng theo thói quen mang kính râm, hai nam nhân đeo kính râm đứng trong đám người nói thật là rất hấp dẫn ánh mắt người khác, mà dáng người của Lưu Xuyên khá cao, anh cố ý dùng cả người che lại Tần Dạ, tháp tùng Tần Dạ nhanh chóng đi về phía quầy đăng ký thủ tục.

Cách đó không xa, đột nhiên ùa ra một đám phóng viên, thanh âm bấm máy nhanh liên tiếp vang lên không ngừng, vài vị nữ phóng viên cầm mic liều mạng chen về phía trước gào to "Tiếu đội trưởng, có phải chiến đội Thất Tinh Thảo dự định thay đổi thành viên vào mùa thi đấu sau hay không?" "Tiếu đội trưởng, anh có thể tiết lộ cho mọi người biết danh sách thi đấu của Thất Tinh Thảo lần này không?" "Xin hỏi Tô đội phó vết thương đã hồi phục chưa?" "Thất Tinh Thảo có phải sẽ đổi toàn bộ chủ lực giống như năm trước hay không?"


Lưu Xuyên cùng Tần Dạ liếc nhìn nhau một cái.

—— chiến đội Thất Tinh Thảo.

Bọn họ bao gồm một đội khoảng hai mươi người, đội trưởng đi trước, phía sau là tiên phong, đội phó, chủ lực của chiến đội, người đại diện, thậm chí là có vài người mới gia nhập năm nay.

Chiến đội hào môn tập thể xuất động, cũng khó trách các phóng viên kích động tới như vậy.

Cũng mệt Lưu Xuyên cùng Tần Dạ khẩn trương nãy giờ, hoá ra mấy phóng viên ở sân bay ôm cây đợi thỏ chẳng liên quan gì đến hai người họ, người ta là đón đường chiến đội Thất Tinh Thảo.

Chiến đội Thất Tinh Thảo cũng là một trong số các chiến đội hào môn mạnh nhất Liên minh, từng đoạt vô số quán quân các mùa thi đấu. Đội trưởng của Thất Tinh Thảo cũng là cao thủ đứng đầu giới tuyển thủ, là người đồng lứa với Lưu Xuyên, có thể xem như tử địch cực mạnh của anh ở Liên minh.

Hai người vì tranh giải quán quân từng vô số lần gặp mặt ở các trận tổng chung kết, có thắng cũng có thua, suốt chín mùa thi đấu, số lần Hoa Hạ đối đầu với Thất Tinh Thảo nhiều vô số kể, mỗi một trận đấu giữa hai đội đều trở thành tài liệu chiến lược đáng nghiên cứu nhất của các nhóm người mới dấn thân vào con đường thi đấu chuyên nghiệp.

Các đội viên của Thất Tinh Thảo đều mặc thường phục chứ không phải đồng phục như mọi khi, bởi vì tất cả đều ăn mặc bình thường nên nếu lẫn trong đám đông sẽ rất khó nhận ra. Có thể thấy đám phóng viên này nhất định là nhận được tin tức từ đâu, mới tới trước ôm cây đợi thỏ.

Tiếu đội trưởng mặc áo quần áo màu đen, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn các phóng viên "Các bạn phóng viên, Thất Tinh Thảo sẽ tổ chức hội nghị tuyên bố vào ba ngày sau, hoan nghênh mọi người lúc đó ghé thăm. Hiện tại là thời gian tư nhân của đội, không chấp nhận phỏng vấn, hi vọng các bạn thông cảm."

Nam nhân nói chuyện với thái độ nho nhã lại lễ phép, giọng nói trầm thấp ôn hoà, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng, chỉ cần bất cẩn nhìn vào mắt anh sẽ cảm giác giống như bị kiếm nhọn đâm vào người vậy, không ít phóng viên đứng bên cạnh bị ánh mắt cùng khí thế của nam nhân quét ngang, nhịn không được mà lạnh cả sống lưng, bất giác lùi về phía sau vài bước.

Tiếu đội nói xong liền bình tĩnh xoay người rời đi, đám người phía sau cũng nối gót đội trưởng đi về phía cửa khẩu an ninh.

Có vài người trong sây bay tò mò quay đầu nhìn bọn họ, toàn bộ chiến đội tựa như một đoàn quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh, bước đi nhanh nhẹn lại không rối loạn, động tác cũng mạnh mẽ có lực, chỉ trong nửa phút ngắn ngủi đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Lưu Xuyên cười cười nói "Lão Tiếu vẫn như trước nhỉ, mở miệng phát ngôn lời nào lời nấy đều cẩn trọng, nửa vấn đề cũng không trả lời, đám phóng viên kia nhất định là tức muốn chết rồi... Nhắc mới nhớ, sao tự dưng cả tập thể Thất Tinh Thảo lại đồng loạt chạy đến Bắc Kinh làm gì nhỉ? Câu lạc bộ của Thất Tinh Thảo chẳng phải ở Thanh Đảo sao?"


Tần Dạ đáp "Lần này Thất Tinh Thảo đến Bắc Kinh là để ký hợp đồng đại diện quảng cáo cho sản phẩm của công ty Reynold, mấy ngày nay cả đội bọn họ chắc là đều bị lôi đi chụp quảng cáo. Sắp tới bên họ có trận đấu, bởi vì việc này phí mất mấy ngày luyện tập, lão Tiếu chắc chắn là không vui trong bụng rồi. Cũng lạ đám phóng viên ngay lúc này chạy tới đâm đầu vào họng súng, lão không phát hoả là còn may."

Lưu Xuyên nhìn bóng dáng rời đi của Thất Tinh Thảo, giống như suy nghĩ cái gì đó, lát sau mới quay đầu lại nói "Cậu cũng mau vào kiểm tra đi, đám phóng viên kia không moi được gì từ Tiếu đội, lại quay sang chặn Tần đội, thu hoạch không tệ đâu."

Tần Dạ liếc mắt nhìn Lưu Xuyên một cái, thấy người kia mỉm cười tuỳ ý giống như không thèm bận tâm tới mấy phóng viên kia có phát hiện ra mình hay không.

Tần Dạ gật đầu "Vậy tôi đi trước, liên hệ sau."

Lưu Xuyên cười "Ừ, bye bye."

***

Cách đó không xa, một chiếc camera bị đè xuống phím chụp nhanh, vang lên tiếng "tách", màn hình máy ảnh kỹ thuật số lập tức lưu lại một bức ảnh rõ ràng——

Tần Dạ mặc quần áo thường màu trắng, trên mặt đeo kính râm, đang cùng một vị nam tử thân hình cao lớn anh tuấn chào tạm biệt, gương mặt Tần Dạ vẫn là vạn năm vô cảm, lạnh lùng thản nhiên như mọi khi, mà nam tử bên cạnh khoé miệng khẽ cong, hơi hơi mỉm cười... quan hệ giữa họ giống như rất thân thiết.

Cậu phóng viên nhìn ảnh chụp nháy mắt liền kích động, chỉ cần công bố tấm ảnh này ra, bảo đảm nó sẽ trở thành đầu đề giới truyền thông eSports ngày hôm nay. Tuy nói đề tài hàng đầu mà fan hâm mộ ưu tiên quan tâm là việc sắp xếp chiến thuật cùng thay đổi nhân sự của các chiến đội, nhưng đối với scandal của các đội phó đội trưởng, cũng rất là thích nghe thích hóng.

Đang đắc ý, đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh thò sang cầm lấy máy ảnh "Chụp được cái gì mà cao hứng tới vậy?"

Máy ảnh bị đàn anh đồng nghiệp lấy đi, người nọ nhìn ảnh chụp, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt "Ảnh này cậu chụp lúc nào? Lúc nãy Tần Dạ cũng ở sân bay?"

Cậu phóng viên hưng phấn nói "Lúc nãy tình cờ chụp được. Đàn anh, anh biết người đứng cạnh Tần Dạ kia là ai không? Là bạn đến tiễn máy bay hả?"


Đàn anh khẽ nhíu mày một chút, ngẫm nghĩ hồi lâu, quyết định xoá bức ảnh đi.

Cậu phóng viên trừng to hai mắt "Anh anh anh... tại sao anh lại xoá ảnh đó?"

Đàn anh thật lòng dạy bảo tân nhân "Người đứng bên cạnh Tần Dạ đó là Xuyên thần. Cậu từng nghe đến Xuyên thần chưa?"

Cậu phóng viên hai mắt càng trừng to hơn, lắp bắp nói "Xuyên Xuyên Xuyên... Xuyên thần? Vị đại thần hồi đầu năm rời liên minh? Cựu đội trưởng Hoa Hạ?"

Đàn anh mỉm cười, sờ sờ đầu cậu phóng viên "Cho nên nói, cậu chụp dính phải cậu ta, tấm ảnh này không được đăng."

Cậu phóng viên vô cùng mờ mịt hỏi "...Tại sao vậy?"

Đàn anh bảo "Ảnh của Xuyên thần không được phép đăng công khai, đây là điều mà bất cứ phóng viên nào của Liên minh cũng biết. Tần Dạ cũng không thích truyền thông đăng ảnh của mình, cậu là tân nhân, tuyệt đối đừng làm chuyện ngu xuẩn như "dùng sinh mệnh viết báo" này."

Cậu phóng viên "..."

Đàn anh mỉm cười, vỗ vỗ đầu phóng viên trẻ "Giới này nhiều quy củ lắm, có vài thứ không nên viết, cũng có thứ không được viết, cố gắng theo tôi học hỏi đi."

Cậu phóng viên lập tức ngoan ngoãn gật đầu "Vâng!"

Đàn anh đưa mắt nhìn về hướng Lưu Xuyên rời đi, sờ sờ cằm giống như suy nghĩ điều gì đó...

Xuyên đội trưởng trở về, coi bộ Liên minh sắp sửa đổi gió na...

***

Lưu Xuyên từ sân bay trở về, mới chạy xe vào garage, thấy xe của mẹ mình đỗ bên trong liền biết bà đã trở lại. Vào cửa, quả nhiên liền thấy Dương Thu Ninh ngồi ở phòng khách xem tivi, thấy con trai trở về, bà lập tức ngẩng đầu nói "Theo mẹ vào thư phòng."

Lưu Xuyên "..."


Từ nhỏ tới lớn tuy là đã nghe quen câu này, nhưng mỗi lần nghe thấy đều cảm giác sống lưng phát lạnh...

Thư phòng, chính là ác mộng của hai anh em Lưu gia.

Lưu Xuyên theo Dương Thu Ninh vào thư phòng, Dương Thu Ninh kéo ngăn bàn lấy ra một tấm phiếu "Đây là vé xe lửa đi Quảng châu, sáng ngày mai khởi hành, chiều mai đến nơi."

Mẹ "iu" vì muốn để con trai mình có tự giác là một sinh viên đại học, không những tịch thu... không, bảo quản một triệu gửi ngân hàng của con mình, mỗi tháng từ bi phát cho một nghìn tệ làm chi phí sinh hoạt, mà đến ngay cả phương tiện đi lại đều "thuận theo chiều gió" mà từ máy bay biến thành xe lửa, có thể thấy được bà nghiêm cẩn tới cỡ nào...

Lưu Xuyên nhận vé xe từ tay mẹ mình, mỉm cười nói "Biết rồi, vậy con về phòng trước thu dọn hành lý ha?"

Dương Thu Ninh gật đầu "Đi đi, đến trường nhớ phải cư xử đàng hoàng với bạn học."

Lưu Xuyên nói "Mẹ yên tâm."

Dù bắt đi xe lửa nhưng mua vé cũng là vé giường nằm, hiển nhiên trong lòng bà cũng đau lòng con trai đi xa ngồi ghế cứng sẽ mệt mỏi đi?

Tấm lòng quan tâm của nữ cường nhân giấu thật sâu dưới lớp vỏ ngoài lạnh như băng, quả thực là khó thấy tới mức Lưu Xuyên không biết nên nói gì cho phải...

Trở lại phòng mình, Lưu Xuyên soạn vài món đơn giản xếp vào hành lý, sau đó tắm rửa một chút, liền đi ngủ sớm chờ ngày mai.

Sáng mai, liền phải lấy thân phận sinh viên trở về vườn trường đại học...

Quá khứ ba năm đã sớm mài mòn đi nét ngây ngô đặc trưng của tuổi trẻ trên người Lưu Xuyên, mắt nhìn quen những thay đổi chớp nhoáng của chiến đội, tâm trí được tẩy rửa qua những trận đấu... bây giờ phải trở về trường học, nơi tràn ngập không khí ngây ngô, khiến anh có chút không thích ứng.

Bất quá...

Chỉ là một năm ngủ đông mà thôi.

Cứ chờ đấy,rồi tôi sẽ trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui