Tối Cường Nam Thần

Sau lễ trao giải, toàn bộ đội tuyển Long Ngâm cùng đi ăn mừng tại nhà hàng mà Giang Tuyết đã đặt trước, vì Lưu Xuyên trong lễ trao giải đã nói: “Sẽ chủ trì mời mọi người ăn cơm”, đương nhiên các thành viên sẽ không khách sáo với hắn, khó có cơ hội bóc lột đội trưởng nhà mình, mọi người thỏa thích gọi đồ ăn.

Tần Dạ chủ động đề nghị uống rượu chúc mừng, Lưu Xuyên lập tức gọi phục vụ mang lên mấy chai rượu, rót cho từng người.

Lưu Xuyên nâng ly, mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta đã vô địch! Một ly này, vì Long Ngâm, cũng là vì chính chúng ta, nào!”

“Cụng ly!”

Mười chén rượu chạm nhau trên không trung, tựa như tâm hồn mọi người cũng gắt gao hội tụ – đây là chức vô địch đầu tiên của Long Ngâm, là do mười người bọn họ đồng tâm hiệp lực giành được, chức vô địch này không chỉ thể hiện thực lực của Long Ngâm, mà là minh chứng cho quá trình trưởng thành của mỗi người.

Sau khi uống rượu, Lưu Xuyên đặt cúp lên bàn, để cho mọi người truyền tay xem kỹ, vừa rồi ở lễ trao giải cũng chưa nhìn rõ cúp trông thế nào, nhìn gần mới phát hiện trên mặt cúp có khắc tên Đội tuyển Long Ngâm và đội huy, rõ ràng đây là cúp mà liên minh làm riêng cho mùa giải này, độc nhất vô nhị.

Lam Vị Nhiên không nhịn được nói: “Khi nào về đặt ở trong phòng huấn luyện của đội, sau này thấy cúp thì sẽ có động lực luyện tập hơn.”

“Tứ Lam, cậu cũng không dễ gì giành được chức vô địch, không định ôm cúp ngủ một giấc à?” Lưu Xuyên tủm tỉm nói.

“…” Lam Vị Nhiên mặc kệ tên này.

Phục vụ nhanh chóng bê lên một bàn thức ăn phong phú, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, lấp đầy dạ dày đang đói sắp hỏng.

Giang Thiếu Khuynh là người đứng lên đầu tiên, ngại ngùng cười cười nói: “Đội trưởng, tôi xin kính anh một chén, tôi… ầy…”

Vì cậu quá kích động mà mặt đỏ lên, nói cũng ấp a ấp úng, Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tôi biết cậu định nói gì, Thiếu Khuynh, chén này tôi nhận!”

Trong số các thành viên, Giang Thiếu Khuynh là người tôn kính và cảm kích Lưu Xuyên nhất, Lưu Xuyên biết rõ điều này. Điều mà Thiếu Khuynh muốn nói, là Lưu Xuyên đã cho cậu cơ hội được trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng nếu không có Thiếu Khuynh, Long Ngâm cũng không có khả năng đi được tới ngày hôm nay.

Lưu Xuyên sảng khoái uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.

Giang Thiếu Khuynh cũng uống, cười nói: “Cảm ơn Xuyên đội.”

Từ Sách cũng đứng lên ngay sau Giang Thiếu Khuynh, biểu tình nghiêm túc nói: “Tôi cũng kính anh một ly, trước cạn vi kính.” Dứt lời liền ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.

Lưu Xuyên cười nói: “Được, nào!”

Ngay sau đó Lâm Đồng cũng đứng lên, “Xuyên đội, ly này của tôi anh nhất định cũng phải uống.”

Sau đó là Tiểu Dư, Giang Tuyết, Ngô Trạch Văn, Lý Tưởng, thậm chí cả Tần Dạ và Tứ Lam cũng giúp vui kính rượu hắn.

***

Tối hôm đó, mọi người của Long Ngâm thay nhau chuốc rượu đội trưởng, kết quả… sau hai tiếng, Lưu Xuyên lại chuốc cho mọi người ngã sạch.


Lưu Xuyên tỉnh táo như trước nhìn đồng đội xung quanh say đến mức ngã trái ngã phải, có chút tịch mịch nói: “Sức chiến đấu gì thế này không biết?”

Hiện tại trong phòng ăn là một đống hỗn độn.

Tửu lượng Lam Vị Nhiên không tốt nên say đầu tiên, nằm trên sofa lấy di động ra gọi điện giảng bài, số của Diệp Thần Hi nằm ở ngay đầu danh bạ, đương nhiên sẽ bị cuộc gọi say rượu của Lam Vị Nhiên tấn công.

Đêm nay Lạc Hoa Từ cũng tụ tập, giọng Lam Vị Nhiên khá lớn, cả bàn đều nghe thấy, các đội viên muốn cười lại phải nén nhịn, nghe Lam Vị Nhiên mơ mơ màng màng giảng giải giáo trình mĩ thuật, tiết này nói về nguyên lý phối màu, Diệp Thần Hi vẫn mỉm cười “Ừ” vài tiếng, mọi người vạn phần bội phục sự kiên nhẫn của Diệp đội…

Lâm Vũ Phàm nhịn không được nghĩ: Nhận điện thoại của người say mà không gác máy, Diệp đội tuyệt đối chân ái!

Sức uống của Ngô Trạch Văn và Giang Thiếu Khuynh cũng kém, mấy chén đã không chịu nổi, hai người say rượu lại rất im lặng, chiếm một góc sofa ngoan ngoãn ngủ, không náo không loạn. Tần Dạ đau đầu nghỉ ngơi bên cạnh, Từ Sách uống rất nhiều, cúi đầu ngồi một mình ở góc hẻo lánh không thèm để ý ai. Tiểu Ngư thì biến thành một con cá say mèm, trước đây mỗi khi tụ tập Lưu Xuyên lấy lý do cậu còn vị thành niên nên không cho uống rượu, hôm nay Tiểu Dư nói cậu đã trưởng thành không bị hạn chế nữa, vì thế uống đến thỏa thích, ai ngờ mới được mấy chén đã choáng váng đầu óc ngã quỵ trên sofa.

Người tỉnh táo được đến cuối, ngoài hai cô gái Giang Tuyết và Lâm Đồng thì chỉ còn Lưu Xuyên và Lý Tưởng.

Lưu Xuyên vui mừng vỗ vai đồ đệ, khen: “Không ngờ cậu uống tốt như vậy.”

Lý Tưởng cười gãi đầu: “Anh có uống nữa không?”

“Thôi, còn phải đưa bọn họ về.”

Hai thầy trò liền phối hợp làm cửu vạn, đưa cả đám về khách sạn.

***

Sau khi Lưu Xuyên đưa Ngô Trạch Văn về khách sạn liền bế cậu lên giường đắp chăn, Ngô Trạch Văn trở mình ôm gối ngủ rất ngon, Lưu Xuyên ghé lại hôn cậu, phát hiện ra người này hoàn toàn không phản ứng, bất đắc dĩ cười cười, quay đầu mở notebook.

Sau khi xem xét các địa điểm du lịch, Lưu Xuyên quen tay đăng nhập tài khoản của mình đọc lại nội dung đặt vé, tải hết lịch trình vào điện thoại xong mới quay đầu ngủ.

Sáng sớm hôm sau, mọi người say rượu ngủ đến giữa trưa mới rời giường, sau khi ăn cơm xong liền bay thẳng về Trường Sa.

Tuy giành chức vô địch, kết thúc mùa giải thứ 13, nhưng mọi người còn rất nhiều chuyện phải làm, đầu tiên là fan meeting buổi tối tại sân nhà, lịch trình khá kín, Lưu Xuyên đưa mọi người về Trường Sa nghỉ ngơi một đêm, ngày tiếp theo liền tham dự fan meeting để ký tặng và bán goods. Người đến hiện trường rất nhiều, trừ một số ít những fan only của ai đó, 90% đều là fan của cả đội tuyển Long Ngâm, xếp hàng lần lượt xin chữ ký của cả chín người.

Ký tên mất cả buổi sáng, mệt đến muốn phế cả tay, nhưng mọi người cũng nhận được rất nhiều món quà thú vị từ fan, ví dụ như fanart bức ảnh chung của cả đội, đồ ăn vặt, hoa tươi, còn có rất nhiều đồ lưu niệm handmade v… v…, tâm ý của fan khiến mọi người cảm động vô cùng.

Ngày tiếp theo phải ký hợp đồng phát ngôn, quảng cáo quay chụp khiến mọi người bận sứt đầu mẻ trán. Ngay cả Tần Dạ luôn lười đối mặt với màn ảnh cũng chụp được một bộ ảnh quảng cáo, vì Long Ngâm anh cũng nguyện cống hiến.

Dù bận nhưng mọi người cũng bận trong vui vẻ, vì giành được chức vô địch, đội tuyển Long Ngâm chiếm được rất nhiều ưu ái từ các doanh nghiệp lớn, tài trợ đầu tư tới ngày càng nhiều, tiền bạc no đủ. Tài khoản của đội trong tay Ngô Trạch Văn thậm chí đã tăng lên gấp ba lần, Lưu Xuyên cũng tăng lương cho mọi người, còn phê duyệt xuất thêm tiền chi trả phí tổn cho chuyến du lịch trong kỳ nghỉ của các thành viên

***


Sau khi làm xong hết công tác hậu kỳ, Lưu Xuyên cuối cùng cũng nhàn rỗi, kỳ nghỉ hè của liên minh cũng tới gần.

Kỳ nghỉ thi đấu mùa hè của liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp bắt đầu từ ngày mùng 1 tháng Bảy tới tận 15 tháng Tám, nhưng vì giải T.G.A Hè tổ chức từ ngày mùng 1 đến 15 tháng Bảy, phần lớn các đội đều tham gia giải T.G.A Hè, vì vậy dù liên minh có kỳ nghỉ, nhưng kỳ nghỉ thực sự của nhiều đội tuyển phải chờ tới sau khi giải T.G.A kết thúc.

Tất nhiên, T.G.A là giải tổng hợp rất nhiều game, các đội đều tình nguyện đăng ký tham gia, liên minh sẽ không can thiệp, đội nào thừa tinh lực hay muốn giành chút tiền thưởng thì cứ tự nhiên. Năm vừa rồi, giải T.G.A đều là cơ hội để các đội tuyển lớn huấn luyện người mới, 80% thí sinh là người mới, trình độ không cao như giải chuyên nghiệp. Năm nay Lạc Hoa Từ không tham gia T.G.A, Thất Tinh Thảo cũng vắng mặt, hai đội tuyển muốn tận dụng thời gian này để tiến hành huấn luyện bí mật. Long Ngâm lại rất tích cực đăng ký, vì T.G.A là thi đấu lôi đài, vừa vặn có thể tạo cơ hội cho Lâm Đồng, Từ Sách và Ngô Trạch Văn được PK với các tuyển thủ giỏi.

Trong 15 ngày diễn ra giải T.G.A, lịch đấu vòng bảng được sắp xếp rất chặt chẽ, thi đấu liên tục. Từ Sách double kill, triple kill trên lôi đài, thoải mái lấy điểm hạ gục, cuối cùng còn giành được giải “Vua lôi đài T.G.A”, mà Long Ngâm còn đạt được quán quân của giải T.G.A mùa hạ.

Hung mãnh như vậy, khiến mọi người phảng phất thấy lại được bóng dáng của Lưu Xuyên khi dẫn dắt Hoa Hạ năm đó – thế không thể đỡ, giành quán quân cả năm!

Trên mạng xôn xao đủ loại tin đồn, rất nhiều phóng viên đề cập tới vấn đề này trong buổi phỏng vấn sau trận đấu: “Xuyên đội có nghĩ sẽ mang Long Ngâm giành thêm một lần vô địch toàn năm hay không?”

Điều này có nghĩa là giành bốn lần quán quân bao gồm giải chuyên nghiệp mùa Xuân, giải thưởng lớn T.G.A Hè, giải chuyên nghiệp mùa Thu cùng với giải T.G.A mùa Đông. Vô địch bốn cuộc thi lớn trong năm sẽ đạt thành tích mãn quán toàn năm, còn được trao cúp kỷ niệm được làm riêng.

Long Ngâm hiện tại đã giành được hai chức vô địch, mục tiêu đã hoàn thành một nửa.

Có điều, Lưu Xuyên lại không biểu hiện hứng thú với chức danh này, đối với vấn đề của phóng viên, mỉm cười nói: “Tôi cảm thấy rất là khó, thành tích năm đó của Hoa Hạ cũng không hề dễ dàng đạt được. Hiện tại trong liên minh đội mạnh nhiều như mây, mùa giải thứ 14 sẽ thế nào cũng không ai biết trước. Hơn nữa T.G.A lần này Thất Tinh Thảo và Lạc Hoa Từ đều không tham gia, rõ ràng là bọn họ không dồn sức cho cuộc thi này, có lẽ trong đội đang tiến hành điều chỉnh đội hình và phối kết hợp. Tiêu đội và Diệp đội tự nguyện buông tay T.G.A để tranh thủ thời gian tập luyện, điều đó chứng minh cả hai đội đều sẽ có những thay đổi rất lớn. Mùa giải sau, nhất định sẽ rất khó khăn khi đánh với hai đội tuyển này.”

Lam Vị Nhiên cũng nhất trí với Lưu Xuyên: “Năm đó thành tích mãn quán của Hoa Hạ dựa vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một yếu tố cũng không được. Hiện tại đã không còn giống năm xưa, tôi cảm thấy vẫn nên đối đầu với mùa giải tiếp theo bằng tâm lý bình thường sẽ tốt hơn. Chúng tôi không đặt áp lực phải lấy thành tích mãn quán cho đội viên, chỉ cần đánh tốt mỗi trận là đủ rồi. Hiện tại Long Ngâm đang trong giai đoạn thành hình, không nhất thiết phải nóng vội.”

Tần Dạ nói: “Phong độ của ba người chúng tôi cũng không tốt như những năm 18 19 tuổi, mục tiêu lớn nhất của Long Ngâm trong mùa giải thứ 14 là thuận lợi hoàn thành phối hợp đội hình, xen kẽ cũ và mới, đào tạo được ra nhiều người mới giỏi mới là việc quan trọng, nếu không sẽ rất dễ rơi vào thời kỳ giáp hạt.”

“Tần Dạ nói rất đúng.” Lưu Xuyên đồng ý nói, “Vì thế chúng tôi cũng có nhiều việc phải làm, khu mới sẽ được mở trong kỳ nghỉ hè, bang hội của đội tuyển Long Ngâm cũng sẽ chính thức được thành lập, đặt tại khu mới này, những bạn bè chơi game có thể suy xét gia nhập bang hội đội tuyển của chúng tôi, đặc biệt là những người có thiên phú nhưng chưa có cơ hội trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, có thể tìm tới chúng tôi thông qua bang hội trong game, tôi rất mong chờ làn gió mới gia nhập.”

Ba vị đại thần trả lời khiến các fan rất hài lòng, hiện tại nói về mãn quán không thực tế, vẫn nên khiêm tốn một chút, nếu không rất dễ bị phản dame.

Long Ngâm giờ chỉ có vỏn vẹn chín người, phải thêm một đợt máu mới, mở rộng quy mô đội ngũ mới là chuyện cấp bách nhất!

***

Giành được hai chức vô địch khiến Long Ngâm trở thành đội ngũ thu hoạch được nhiều nhất trong nửa đầu năm, Lưu Xuyên cũng chiếm được tình cảm của rất nhiều người, Từ Hiểu Kỳ là phóng viên độc quyền cho đội, cũng quyết định tổ chức một buổi phỏng vấn đặc biệt cho đội trưởng Lưu Xuyên của Long Ngâm.

“Quán quân mùa giải thứ 13, là tuyển thủ được yêu thích nhất thông qua bình chọn trên mạng, giành MVP của mùa giải, lại bỏ túi cúp vô địch T.G.A Hè, nửa năm này Xuyên đội có lẽ cầm giải thưởng đến mỏi cả tay rồi! Hiện tại có phải thấy rất thỏa mãn và hạnh phúc trong lòng hay không? Có gì tiếc nuối không?” Từ Hiểu Kỳ hướng micro về phía Lưu Xuyên.

Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Về sự nghiệp, nửa năm nay của tôi thực sự bội thu, nếu vậy mà còn nói là tiếc nuối chắc sẽ bị mấy đội trưởng các đội tuyển khác lôi ra đánh chết mất.”

“Xuyên đội nói đúng, giành nhiều giải thưởng như thế mà còn nói tiếc nuối chắc chắn các đội tuyển khác sẽ đánh anh một trận.” Từ Hiểu Kỳ lại tóm được trọng điểm trong lời nói của hắn, hỏi tiếp, “Tôi để ý Xuyên đội nói ba chữ ‘Về sự nghiệp’, bội thu trong sự nghiệp, vế còn lại của sự nghiệp chính là tình cảm, Xuyên đội có thu hoạch gì trong chuyện tình cảm không?”


Lưu Xuyên nói: “Có thu hoạch mà cũng có tiếc nuối.”

Từ Hiểu Kỳ hứng thú hỏi: “Nói vậy là Xuyên đội có người mình thích rồi?!”

Lưu Xuyên thản nhiên nói: “Ừ, rất thích, hơn nữa đã bên nhau rồi.”

Từ Hiểu Kỳ khiếp sợ nói: “Không phải Xuyên thần còn độc thân sao?”

“Không.” Lưu Xuyên nghi hoặc nói, “Trông tôi giống độc thân lắm à?”

“Khụ khụ, bởi vì anh chưa bao giờ nói về chuyện tình cảm, weibo cũng chỉ nói về Long Ngâm, vì thế mọi người đều nghĩ anh giống như Tiêu hoàng, không có thời gian yêu đương.”

Lưu Xuyên nói: “Đương nhiên weibo phải đưa thông tin của đội tuyển rồi, chuyện tình cảm là vấn đề cá nhân của tôi, tôi cũng không thích công khai chuyện này.”

Từ Hiểu Kỳ hỏi: “Anh nói hai người đã ở bên nhau? Vậy người kia là người như thế nào?”

Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Tôi cũng không biết phải miêu tả người đó như thế nào, trong lòng tôi dù dùng hết toàn bộ từ ngữ ca ngợi của nhân loại trong từ điển thì vẫn kém hơn người ấy.”

Từ Hiểu Kỳ: “…”

Xuyên thần buồn nôn vô địch!

Từ Hiểu Kỳ nhẫn nại cắt ngang xúc động của hắn, hỏi tiếp: “Có thể tiết lộ một chút tính cách của người đó không?”

“Là kiểu người rất bình tĩnh và lý trí.” Lưu Xuyên dừng một chút, nói: “Về thân phận cụ thể của người đó, trước mắt không tiện nói, hy vọng mọi người có thể thông cảm.”

Từ Hiểu Kỳ lập tức gật đầu: “Thông cảm, đương nhiên thông cảm chứ! Vậy điều mà Xuyên đội nuối tiếc là gì?”

Lưu Xuyên nói: “Bình thường bận thi đấu, chưa có thời gian yêu đương… Tôi xin mượn lời thoại của Tiêu đội một chút.”

Từ Hiểu Kỳ cười: “Hẳn là Tiêu đội sẽ không để ý đâu.”

“Ừ, dù sao mọi người cũng biết làm tuyển thủ chuyên nghiệp thì thế nào rồi, ba ngày một trận bận đến sứt đầu mẻ trán. Tôi lại là đội trưởng, bận rộn lo chuyện trong đội nên thường xuyên xem nhẹ người ấy, cũng không có nhiều thời gian ở riêng với nhau, từ khi chúng tôi xác định quan hệ tới nay còn chưa có một buổi hẹn hò chính thức nào.” Lưu Xuyên cười cười, nói tiếp: “Đôi khi tôi thấy rất lo lắng, cũng may người ấy thông cảm lại luôn ủng hộ tôi, là một người tri kỷ, tôi tiếc là… thời gian ở riêng với người đó quá ít, tôi còn nợ người ấy một ngày nghỉ và một chuyến du lịch. Trước có nói sau khi mùa giải này kết thúc sẽ dẫn người đó ra ngoài du lịch, không có đội tuyển, không có thi đấu, chỉ có hai người chúng tôi, thả lỏng một chút.”

Từ Hiểu Kỳ nói: “Anh đối với người đó thật tốt, đến khi phỏng vấn này phát ra chắc chắn sẽ có rất nhiều người hâm mộ người đó.”

“Người ấy đối với tôi còn tốt hơn, rất quan tâm tôi, chăm lo cho tôi, tôi có thể gặp được người đó, mọi người phải hâm mộ tôi mới đúng.” Lưu Xuyên nghiêm túc nói.

“Xuyên thần.” Từ Hiểu Kỳ câm nín, “Anh ngược đãi cẩu độc thân như vậy thật vô đạo đức quá.”

“Xin lỗi tôi quên mất, đoạn này có thể xem thế nào cắt bớt đi.” Lưu Xuyên cười nói, “Tôi không cố ý show ân ái đâu, chỉ là mỗi khi nhắc tới người đó, tôi lại vô thức cảm thấy vui vẻ hơn. Sau mùa giải bận rộn bao nhiêu việc, nhân dịp có kỳ nghỉ thi đấu có thể ra ngoài thả lỏng một chút, cũng thực hiện lời hứa với người đó, hi vọng có thể trải qua những ngày nghỉ thoải mái bên nhau… Đúng rồi, tôi nói mấy chuyện tình cảm này, có khi về đội sẽ bị bọn họ nghiêm hình bức cung mất? Hay là thôi xóa đi nha? Chúng ta đổi đề tài thành bố trí mùa giải sau nhé?”

“Anh nói chuyện đó nhiều rồi.” Từ Hiểu Kỳ sung sướng khi người gặp họa, “Dù sao đây cũng là ghi âm, đoạn lời nói này nhất định tôi sẽ công bố.”

***


Ngày tiếp theo, show ân ái của Xuyên thần trong buổi phỏng vấn với phóng viên Hiểu Kỳ nhận được vô số hoa tươi và cả gạch đá trên website, hắn không hổ là main tank của liên minh, lần này không những kéo được cừu hận của toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp trong liên minh, còn kéo theo cừu hận của vô số cẩu độc thân trên mạng, mọi người điên cuồng châm lửa trên weibo thiêu cháy Xuyên thần.

Tần Dạ lập tức nhắn tin cho Lưu Xuyên: “Cho cậu một cơ hội duy nhất, thành thật khai báo, tự quyết đi.”

Lam Vị Nhiên cũng nhắn tin: “Đội trưởng là hoa có chủ, vậy mà chúng ta không hề hay biết, mọi người cảm thấy tổn thương tinh thần nghiêm trọng, sau khi bàn bạc quyết định tẩy chay đội trưởng, toàn bộ phiếu bầu đều thông qua, thông báo cho cậu biết.”

Lộc Tường nói: “Sao sư phụ lại không còn độc thân nữa vậy? Có người chịu được cái tính thèm đòn đó của sư phụ sao? Quá tò mò! Cầu chân tướng! Nếu không thì đệ tử ăn ngủ không yên!’

Tiêu Tư Kính vẫn rất khí phách, tin nhắn gửi đi chỉ có một chữ: “Ai?”

Mà trong lúc đó, Lưu Xuyên lại đang nắm tay Ngô Trạch Văn, ngồi máy bay đi Mỹ.

Hắn đã tắt điện thoại, vì thế cũng không biết show ân ái của hắn đã khiến group chat của liên minh và cộng đồng mạng nổ tung.

Lúc này Lưu Xuyên mặt đầy thỏa mãn mỉm cười, nắm bàn tay thon dài trắng nõn của Ngô Trạch Văn, lúc thì cầm lên hôn một chút, lúc thì viết chữ trong lòng bàn tay cậu. Ngô Trạch Văn mặc kệ mấy hành động ngây thơ của hắn, lạnh lùng đặt iPad trên đùi, dùng tay phải chơi Sudoku, biểu tình nghiêm túc mà chuyên chú.

Lưu Xuyên buồn bực nói: “Em thích iPad hơn cả tôi rồi à?”

Ngô Trạch Văn nghe thấy liền hỏi: “Anh thảm đến mức phải đi ghen với cả iPad của tôi rồi à?”

“…” Lưu Xuyên giận rồi, nếu không phải vì trên máy bay có quá nhiều hành khách, hắn thực sự muốn xử tử cái người lúc nào cũng bình tĩnh này ngay tại chỗ.

Trầm mặc một lát, Lưu Xuyên đột nhiên mỉm cười, ghé vào tai Ngô Trạch Văn nói: “Tôi nhớ rõ em từng nói, đến kỳ nghỉ thi đấu tùy tôi muốn làm gì thì làm đúng không?”

Xúc cảm ấm áp khi môi người kia ghé vào tai khiến Ngô Trạch Văn khẽ run lên, vẻ bình tĩnh bên ngoài cuối cùng cũng biến mất, tai lập tức hồng lên: “Tôi, tôi có nói thế à?”

Lưu Xuyên cười đến là vui vẻ: “Có nói, tôi ghi âm rồi.”

Ngô Trạch Văn: “…”

Tên khốn Lưu Xuyên này cố ý đặt vé đi Mỹ, hóa ra là vì chuyện này.

Ngô Trạch Văn chưa từng ra nước ngoài, không quen thuộc đất Mỹ, tiếng Anh cũng không quá tốt, khác với Lưu Xuyên, vì ông ngoại hắn ở nước ngoài, từ nhỏ đã hay xuất ngoại đi chơi, Lưu Xuyên đưa cậu tới một nơi hoàn toàn xa lạ, chẳng phải rõ ràng có ý muốn làm gì thì làm sao?

Ngô Trạch Văn quay đầu liếc nhìn Lưu Xuyên, lại thấy ánh mắt mỉm cười của hắn – quả nhiên ý xấu đầy bụng, đang nghĩ mấy thứ xấu xa đúng không?!

Rất nhiều hành khách xung quanh đều đang ngủ, không ai chú ý tới Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn trong góc.

Lưu Xuyên nhẹ nhàng cầm tay Ngô Trạch Văn, mười ngón đan chặt vào nhau.

Cuối cùng thì bọn họ đã có thể buông bỏ gánh nặng trên vai, nghênh đón tuần du lịch trăng mật chỉ thuộc về hai người.

Trạch Văn, em nói tùy tôi, vậy tôi cũng không thể khiến em thất vọng…

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lưu Xuyên mĩ mãn nhếch lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui