Sáng sớm hôm sau, toàn bộ thành viên đội tuyển Long Ngâm tập hợp tại phòng huấn luyện đúng giờ.
Lưu Xuyên đã chờ sẵn ở đó, mọi người đến đủ hắn liền mở máy chiếu bật website của đội tuyển Thất Tinh Thảo lên, mỉm cười nói: “Được rồi, bắt đầu chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo, đây chính là đối thủ của chúng ta – đội tuyển Thất Tinh Thảo!”
Đội huy của Thất Tinh Thảo nhìn qua giống như một loại thực vật kỳ quái, với màu xanh lam sẫm làm nền, mỗi mũi cỏ nhọn đều lấp lánh những tia sáng, cho người ta có cảm giác rất đặc biệt. Đội huy này là tác phẩm của đội phó Tô Thế Luân, nghe nói bảy ngọn cỏ có ý nghĩa khác nhau, từ trái sang phải lần lượt là lạc quan, tín nhiệm, ấm áp, sức mạnh, đoàn kết, dũng khí và kiên trì – đội tuyển Thất Tinh Thảo được thành lập từ mùa giải đầu tiên hiện tại được dẫn dắt bởi hai người Tiêu Tô, đến giờ đã ở liên minh đủ 13 mùa giải, luôn dũng cảm tiến lên, không hề nói quá.
Bầu không khí bên trong đội tuyển Thất Tinh Thảo rất tốt, đội trưởng Tiêu Tư Kính trong đội là người rất có uy tín, mọi người đối với hắn đều nói gì nghe nấy. Tô Thế Luân lại là một đội phó tỉ mỉ săn sóc, điều tiết huấn luyện hàng ngày của đội tuyển. Sau này hai người họ lại thu hai đồ đệ nhỏ rất có thiên phú, mỗi lần Thất Tinh Thảo đi thi đấu đều tình cảm như người trong một nhà.
Lưu Xuyên chỉ đội huy đặc biệt của Thất Tinh Thảo, giới thiệu: “Thất Tinh Thảo là đội mạnh nhất trong liên minh, trong 12 mùa giải trước có 11 lần vào vòng trong, chỉ có một lần duy nhất thua ở vòng bảng là do đội trưởng Tiêu Tư Kính bị bệnh phải nằm viện. Thực lực tổng thể của đội ngũ này là mạnh nhất liên minh, so với những đội ngũ có đấu pháp đặc sắc như Đồng Tước hay Thịnh Đường, chiến thuật và đội hình của Thất Tinh Thảo còn toàn diện hơn nhiều.”
Lưu Xuyên dùng bút laser chỉ vào hai người con trai đứng ở chính giữa trong bức ảnh chụp tập thế nói: “Hai người này tôi nghĩ mọi người đều biết, đội trưởng Tiêu Tư Kính của Thất Tinh Thảo, được mệnh danh là ‘Thiếu Lâm đệ nhất liên minh’, được liên minh công nhận là tank hàng trước mạnh nhất, chỉ cần có hắn, phòng tuyến đầu tiên của Thất Tinh Thảo rất khó đột phá. Đội phó là Tô Thế Luân, trước mắt cũng là tuyển thủ Ngũ Độc được yêu thích nhất, Trạch Văn hẳn biết rất rõ thực lực của cậu ta, đấu pháp hiến tế đặc biệt bùng nổ giết người trong nháy mắt rất lợi hại.”
Ngô Trạch Văn gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Luân thần thực sự rất lợi hại, đấu pháp của tôi có nhiều chỗ đều là học từ anh ấy, anh ấy hiểu Ngũ Độc rất sâu. Sư phụ tôi cũng từng nói, năm ấy Luân thần là tuyển thủ anh ấy phục nhất.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đúng vậy, Tô Thế Luân cũng là tuyển thủ có tốc độ tay nhanh nhất liên minh, người PK thắng được cậu ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Ngoài ra, tuyển thủ Diệp Chu này cũng là chủ lực của Thất Tinh Thảo, là tuyển thủ Võ Đang Kiếm tông trình độ ngang với Dương Kiếm, thường lên lôi đài; Tiết Khắc, là một thiếu niên 18 tuổi, đấu pháp bình tĩnh dũng cảm, là đồ đệ chân truyền của Tô Thế Luân, ở lưu phái Ngũ Độc Tiên rất ít người so được với cậu ta; Trần Tiểu Bắc, là đồ đệ của Tiêu Tư Kính, tên nhóc nhìn qua ngại ngùng này khi đánh nhau lại rất bạo lực.”
Lưu Xuyên di chuyển bút laser đến thiếu niên trẻ tuổi biểu tình chính trực trong bức ảnh chụp chung: “Đây là Tống Tư Viễn, Tần Dạ hiểu khá rõ người này, trước đây từng đánh phụ trợ tại Trường An, sau khi Trường An giải tán thì bị lão Tiêu chộp tới Thất Tinh Thảo, sau hai mùa giải phối hợp, cậu ta đã hoàn toàn dung nhập vào trong đội hình Thất Tinh Thảo, là Võ Đang Thái cực có ý thức chiến đấu cực mạnh.”
Tần Dạ nói: “Đúng vậy, trước đây khi Tống Tư Viễn còn ở Trường An, cậu ta là kiểu tuyển thủ bình tĩnh, đấu pháp không quá phù hợp với Dương Kiếm tác phong thuộc phái cấp tiến, sau khi tới Thất Tinh Thảo lại như cá gặp nước, hai mùa giải gần đây cậu ấy tiến bộ rất nhanh.”
Thực ra trình độ cá nhân của từng người trong đội tuyển Trường An đều rất tốt, chỉ là năm ấy đội trưởng Dương Kiếm không có năng lực hòa hợp mọi người, cả đội thiếu đi một hạt nhân trung tâm, giống như năm bè bảy mảng.
Sau khi Trường An giải tán, Đinh Vinh, Phùng Siêu chuyển tới Đồng Tước, Hứa Hân Nhiên gia nhập Quốc Sắc, Dương Kiếm thì tới Tuyết Lang, còn Tống Tư Viễn thì vào Thất Tinh Thảo. Những người này sau khi chuyển đội thì đều trở thành trợ lực mạnh mẽ cho đội tuyển mới của mình.
Và đương nhiên, đội phó Tần Dạ của Trường An, cũng trở thành thích khách vương bài của đội tuyển Long Ngâm.
Tuy Lưu Xuyên cảm giác thằng em họ nhà mình rất dở hơi lại ngu xuẩn, nhưng nghĩ lại, nếu không phải nhờ Dương Kiếm phạm sai lầm, Tần Dạ sao có khả năng tới Long Ngâm?
Năm ấy Dương Kiếm khiến đội tuyển Trường An phải giải tán, lại khiến các đội trưởng khác nhặt được một đống bảo bối. Thiệu Trạch Hàng, Tiêu Tư Kính, Chu Mộc và cả Phương Chi Diên thực ra đều nên cảm ơn Dương Kiếm, nếu không hệ thống đội hình đội tuyển bọn họ cũng không dễ dàng mạnh lên như vậy.
Sau khi Lưu Xuyên giới thiệu về Tống Tư Viễn, lại chỉ vào một cô gái có nụ cười rất ngọt ngào nói: “Đây là buff của Thất Tinh Thảo, Hà Phương, cũng là buff nữ duy nhất của liên minh. Tuyển thủ này rất chu đáo, năng lực buff quần thể mạnh, nhược điểm là năng lực buff của Ngũ Độc không xuất sắc như Nga Mi Cầm, nhưng có Tiêu Tư Kính trụ hàng trước, buff của Thất Tinh Thảo rất ít khi phải cấp cứu cho những đồng đội máu mỏng, cô ấy chỉ cần đứng sau buff toàn đội là đã đủ khiến đối thủ đau đầu rồi.”
Mọi người không có ấn tượng gì với cô em Hà Phương, nhưng cô chị Hà Duyệt lại là hội trưởng của bang Thất Tinh Thảo, năm ấy khi Trạch Văn, Lý Tưởng còn ở trong game đánh phó bản cũng đã rất nhiều lần gặp qua vị hội trưởng nữ này. Cặp chị em này có thể coi như đóa hoa độc nhất trong đội tuyển Thất Tinh Thảo.
Rõ ràng Lưu Xuyên hiểu rất rõ về Thất Tinh Thảo, nhanh chóng giới thiệu điểm đặc sắc của mỗi tuyển thủ một lần.
Mọi người càng nghe càng có cảm giác Thất Tinh Thảo rất mạnh, điểm mạnh nhất của đội tuyển này không phải có bao nhiêu đại thần, mà là thực lực chỉnh thể rất mạnh, phối hợp lại vô cùng ổn định. Ngoài những tuyển thủ mạnh có thiên phú, còn có sự chỉ huy bình tĩnh của Tiêu đội khi ra sân, đội tuyển này thường được người ta đánh giá là đội ngũ có năng lực hành động hạng nhất. Thời điểm mai phục không có sơ hở, nhưng một khi hành động liền như mãnh hổ xổng chuồng, vừa nhanh vừa độc, muốn chống cũng không thể đỡ!
Lưu Xuyên tiếp tục nói: “Trận Thất Tinh Thảo đấu với Đồng Tước hôm trước mọi người cũng đã xem rồi, lúc đó đội hình của Thất Tinh Thảo là Tiêu Tư Kính, Tô Thế Luân mang theo hai đồ đệ Tiết, Trần ra trận, lại có thêm Tống Tư Viễn phụ trợ và Hà Phương buff. Tôi đoán trận này bọn họ sẽ tiếp tục sử dụng hệ thống đội hình này, hiển nhiên là Tiêu đội cũng muốn cho hai tiểu đồ đệ mau chóng xuất sư, chỉ cần có cơ hội, cậu ta sẽ đưa hai nhóc đó đi đánh đoàn chiến.” Tần Dạ nhíu mày nói: “Đội hình này không hề dễ đánh, Tiêu Tư Kính vốn là tank mạnh nhất, đồ đệ Trần Tiểu Bắc cũng là Thiếu Lâm, hai Thiếu Lâm đứng đó thì chúng ta rất khó có thể đột phá phòng tuyến đầu tiên của Thất Tinh Thảo… Biện pháp duy nhất chỉ có giết lão Tiêu.”
Lưu Xuyên gật đầu đồng ý nói: “Tôi cũng là nghĩ như vậy. Nhưng lần trước đấu với Lạc Hoa Từ, cậu và Tứ Lam phối hợp giết Diệp đội cũng rất mạo hiểm. Diệp đội là dmg máu mỏng, giết đã khó như vậy huống chi là Thiếu Lâm da dày. Muốn giết đệ nhất Thiếu Lâm Tiêu Tư Kính, cái giá chúng ta phải trả có lẽ sẽ rất lớn.”
Lam Vị Nhiên cũng nói: “Lúc đó chúng ta giết được Tiểu Diệp là vì tank của Lạc Hoa Từ mắc sai lầm, khiến tôi và Tần Dạ thành công đột phá vào trong, sau đó mới tìm cơ hội giết Diệp Thần Hi. Nhưng lão Tiêu lại là Thiếu Lâm da dày chắn hàng trước, phía sau lại có buff chăm sóc, có thêm Luân thần khống chế từ xa, muốn giết hắn… thực sự quá khó.”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Chẳng còn cách nào, đánh với Thất Tinh Thảo, không giết được Tiêu đội thì khỏi cần đánh nữa. Chỉ cần để tên đó nắm được tiết tấu, người chết sẽ là tất cả chúng ta.”
Tuyển thủ hạt nhân trong từng đội tuyển đều là trung tâm được các đội hữu bảo vệ, giết người đó khiến không chỉ có đội hình của đội tuyển bị phá vỡ, mà còn khiến sự tín nhiệm của những đội viên bị đả kích không nhỏ.
Hàng trước của Thất Tinh Thảo rất ổn định, có thể nói là tường đồng vách sắt rất khó đột phá, rất nhiều đội tuyển khi đấu với Thất Tinh Thảo đều có ý nghĩ phải giết lão Tiêu trước, nhưng khi giáp mặt với lão Tiêu đều không chiếm được chút lợi thế nào, cuối cùng bị Luân thần đánh cho đoàn diệt.
Hàng trước đã mạnh như thế, dmg phía sau sẽ rất nhàn, chỉ cần lão Tiêu trụ vững, Luân thần giết người trong nháy mắt nhất định chuẩn tới từng giây!
Đây chính là điểm đáng sợ nhất của đôi bạn nối khố trong liên minh trọn vẹn bảy năm này – muốn giết Tô Thế Luân máu mỏng, chỉ cần Tiêu đội bảo hộ phía trước, căn bản không thể chạm tới một mảnh vạt áo của Luân thần. Mà nếu muốn cường sát lão Tiêu, chưa đợi đánh được nửa máu của Tiêu Tư Kính thì đã bị Luân thần phía sau miểu sát rồi.
Tiêu đội và Luân thần nhiều lần giành được giải tổ hợp cộng sự tốt nhất cũng là vì lý do này. Tổ hợp một cận chiến, một tầm xa, Thiếu Lâm hàng trước bảo hộ, Ngũ Độc đứng sau giết người trong nháy mắt, rất nhiều đội mạnh đều đã chết dưới tay tổ hợp này. Trận đấu với Đồng Tước hôm trước, Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường liên thủ cường sát Tiêu Tư Kính còn không giết được, có thể thấy việc phá giải tổ hợp này khó đến thế nào.
Lưu Xuyên trầm mặc một lát nói: “Muốn giết Tiêu Tư Kính cũng không hẳn là không có cách, chúng ta có thể dựa vào ưu thế địa hình, tôi và Tần Dạ liên thủ giết tên đó trước, Trạch Văn ở phía sau hỗ trợ khống chế. Đội hình dmg của Thất Tinh Thảo mạnh hơn chúng ta vì thế cần tốc chiến tốc thắng. Về việc chọn bản đồ cũng phải suy nghĩ một chút, tốt nhất là Trạch Văn có thể lợi dụng địa hình cô lập Tiêu Tư Kính để giết trước, sau đó sẽ dễ đánh hơn nhiều.”
Đội hình dmg của Thất Tinh Thảo mạnh là vì tank gồm Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc vừa có thể bảo hộ đội hữu lại vừa có thể công kích. Lý Tưởng chơi Thiếu Lâm Phật là tank bảo vệ đồng đội thuần túy, khả năng bảo hộ mạnh hơn, nhưng khuyết điểm là Thiếu Lâm Phật không có khả năng công kích, còn Thiếu Lâm Quyền và Thiếu Lâm Đao lại là lưu phái tấn công.
Điều đó đồng nghĩa với việc hệ thống dmg của Thất Tinh Thảo có tới bốn người, lão Tiêu, Trần Tiểu Bắc, Luân thần và cả Tiết Khắc. Trong khi đó Long Ngâm lại chỉ có ba dmg Tần Dạ, Trạch Văn và Lưu Xuyên. Vì vậy một khi bùng nổ giao tranh tổng, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không thể thả chậm tiết tấu!
Lưu Xuyên nhanh chóng sắp xếp đội hình đoàn chiến như cũ gồm Tần Dạ, Lý Tưởng, tổ hợp Xuyên Văn, Thiếu Khuynh và Tiểu Dư.
Về phần lôi đài, Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Lôi đài do ba người Trạch Văn, Tứ Lam và Từ Sách lên, trận này Lâm Đồng đứng ngoài được không?”
Lâm Đồng gật đầu nói: “Không thành vấn đề!”
Đội trưởng sắp xếp thế này rõ ràng là muốn chắc chắn ba điểm lôi đài, để Tứ Lam đi đánh võ đài chắc chắn có thể tạo ra ưu thế trước khi Từ Sách ra trận. Còn về phần Từ Sách có thể bảo trì ưu thế này đến cuối hay không còn phải xem hắn phát huy thế nào khi lên sân.
Sau khi sắp xếp chiến thuật xong, Lưu Xuyên liền yêu cầu các thành viên mở máy tính tiến hành huấn luyện hàng ngày. Về việc chọn bản đồ, hắn và Ngô Trạch Văn ghé vào nhau cẩn thận nghiên cứu. Trong kho bản đồ của liên minh chuyên nghiệp, bản đồ mê cung đã bị đội tuyển Long Ngâm dùng cả rồi, hiện tại không thể chọn lại nữa vì đối thủ chỉ cần xem qua các trận đầu là sẽ biết đấu pháp dựa vào bản đồ của đội tuyển Long Ngâm, chắc chắn sẽ có phòng bị.
Nhưng trong số những bản đồ chưa từng dùng bao giờ, chỉ còn rất ít bản đồ mê cung.
Hai người bàn bạc một hồi, cuối cùng Ngô Trạch Văn đề nghị nói: “Hay là chọn Cửu Thiên mê thành (Mê cung trong thành Cửu Thiên)? Bản đồ này phức tạp nhất, dùng ba ngày này để luyện di chuyển, ở bản đồ này có rất nhiều điểm mai phục. Theo lời anh nói, chúng ta chỉ có thể mai phục ưu tiên giết Tiêu Tư Kính mới có hi vọng thắng còn gì.”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ liền gật đầu nói: “Được rồi, vậy chọn cái này.”
Dứt lời liền ngẩng đầu lên nói với mọi người: “Bản đồ đoàn chiến quyết định là Cửu Thiên mê thành, chúng ta đánh một ván luyện tập trước.”
Từ Sách hỏi: “Còn lôi đài thì sao?”
Lưu Xuyên cười nói: “Lôi đài ấy à… Chúng ta sẽ cho Thất Tinh Thảo một niềm vui bất ngờ.”
Đội trưởng cố ý lấp lửng, sau khi mọi người nghe hắn nói ra tên bản đồ, tất cả đều nhìn hắn không biết nói gì – đội trưởng, anh có chắc đây là món quà chứ không phải khiêu khích không? Chắc chắn Tiêu đội sẽ muốn đánh chết anh!
…
Ba ngày kế tiếp, hai bên Long Ngâm và Thất Tinh Thảo đều tiến vào thời gian chuẩn bị gấp rút cho trận đấu.
Bên này là Long Ngâm sân nhà, đương nhiên có ưu thế chọn trước bản đồ, phía Thất Tinh Thảo bên kia lại chỉ có thể phỏng đoán.
Nhưng Tiêu Tư Kính lại hiểu Lưu Xuyên rất rõ, bình tĩnh nói: “Vốn là Ngũ Độc sẽ có ưu thế tại đầm lầy, nhưng Thất Tinh Thảo chúng ta có tới ba Ngũ Độc, Lưu Xuyên chắc chắn không chọn đầm lầy tìm chết. Dựa theo tính cách tên đó, chắc chắn sẽ chọn mê cung, Ngũ Độc nhà bọn họ có thiên phú về phương diện phân tích bản đồ, chắc chắn tên đó sẽ lợi dụng ưu thế này.”
Tô Thế Luân hỏi: “Bản đồ mê cung trong kho cũng không nhiều, trước đó đã dùng vài cái rồi, anh đoán lần này tên đó sẽ chọn cái nào?”
Tiêu Tư Kính cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: “Phù Dung sơn trang, Vô tận chi hải (Đại dương vô tận), Tam chỉ nham (Ba ngọn núi lửa) và Cửu Thiên mê thành còn chưa xuất hiện, xác suất vào một trong bốn mê cung này là rất lớn.”
Tô Thế Luân nói: “Vậy để mọi người làm quen bốn tấm bản đồ này một chút đi.”
Tiêu Tư Kính quay đầu nói: “Tôi chỉ phỏng đoán, chưa chắc đã đúng.”
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Chắc chắn là đúng, tôi tin anh.”
– người hiểu ngươi nhất là đối thủ mạnh nhất của ngươi.
Trên thực tế, đây không phải lần đầu Tiêu Tư Kính đoán trúng bản đồ mà Lưu Xuyên chọn. Ngược lại Lưu Xuyên cũng thường xuyên đoán đúng đội hình của Tiêu Tư Kính. Dù sao hai người họ cũng là đối thủ lâu năm, thói quen của đối phương họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay.Hết chương 292.
Tiêu Tô là kiểu chồng hát vợ khen hay, show ân ái trong vô thức làm mù mắt chó. (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...