Tối Cường Nam Thần

Ngô Trạch Văn là tuyển thủ mới tới tại mùa giải thứ 13, tố chất tâm lý mạnh mẽ cùng với năng lực ghi nhớ tọa độ không gian ba chiều đã sớm bị người xem và các phóng viên biết rõ. Chỉ là mọi người không ngờ rằng cậu có thể chiến thắng cao thủ Vu Dương của đội tuyển Hoa Hạ.

Ngay cả Trương Thư Bình cũng bất ngờ, tâm tình kích động nói: “Trạch Văn gần đây rõ ràng có tiến bộ rất lớn, chúng ta có thể phát hiện, vừa rồi trong quá trình đối chiến Vu Dương, cậu sử dụng hai loại đấu pháp bảo sủng và hiến tế rất tự nhiên, tiết tấu lại không hoảng loạn, rõ ràng cậu rất tin tưởng khả năng phối hợp pet của mình.”

Tô Đồng mỉm cười nói: “Đúng vậy, sự trưởng thành của tuyển thủ này khiến tôi cảm giác rất vui mừng, đáng quý hơn là cậu ấy vẫn bình tĩnh vững vàng, không kiêu ngạo, cũng không nóng nảy. Thái độ thong dong không giống như người mới. Tôi nghĩ việc này có liên quan tới Xuyên thần, làm cộng sự của Xuyên thần, thời gian ở chung rất nhiều, ý nghĩ đấu pháp chắc chắn cũng bị ảnh hưởng bởi Xuyên thần.”

Trương Thư Bình nói tiếp: “Đúng vậy, Vu Dương là tuyển thủ Lưu Xuyên bồi dưỡng, đấu pháp cũng bị ảnh hưởng rất nhiều từ Lưu Xuyên, nhưng Trạch Văn hiện tại là cộng sự của Lưu Xuyên, mỗi ngày đều có thời gian PK với Lưu Xuyên. Từ một góc nhìn khác có thể nói Trạch Văn đã quen với tiết tấu khi PK với Lưu Xuyên, bị Lưu Xuyên ngược lâu quá nên làm thế nào để đánh với Khôi lỗi Đường Môn đương nhiên cậu ấy sẽ rất rõ ràng. Hôm nay đấu với Vu Dương với cậu mà nói sẽ khá có lợi. Cuối cùng cũng có thể chiến thắng, dù chúng ta không ngờ đến nhưng kết quả lại rất hợp lý.”

Tô Đồng tán đồng gật đầu: “Anh xem câu nói cậu ấy đánh ra, ý tứ rất rõ ràng, cậu ấy nói ‘Đấu pháp của Vu Dương rất giống Xuyên thần, nhưng kém hơn Xuyên thần một chút’, đây chính là điểm mấu chốt tạo nên chiến thắng của cậu ấy hôm nay. Nhưng những lời này nghe qua cũng rất chói tai, giống như là một gáo nước lạnh nhạo báng Vu Dương không bằng Lưu Xuyên.”

Trương Thư Bình mỉm cười nói: “Không không, cô hiểu lầm rồi, theo tôi được biết, tính cách Trạch Văn chính là như vậy, cậu ấy không như Lưu Xuyên cố ý cười nhạo khiến đối thủ tức giận. Cậu ấy nói chuyện một cách vô thức, sẽ không khách sáo hay lái chủ đề đi đâu, chỉ nghiêm túc trần thuật sự thật mà thôi. Thực ra những lời này của cậu ấy có ý nghĩa thực sự là – anh đã rất mạnh, nhưng vẫn kém một chút so với đệ nhất Đường Môn Khôi lỗi Xuyên thần, tôi có thể thắng được anh cũng là nhờ có Lưu Xuyên chỉ bảo tốt.”

Tô Đồng ngẩn người, quay đầu nhìn Trương Thư Bình: “Thư Bình, từ khi nào anh lại kiêm thêm chức phiên dịch thế này?”

Trương Thư Bình bất đắc dĩ cười: “Cũng không có cách nào, vị tuyển thủ Ngô Trạch Văn này học lệch nghiêm trọng, là học bá toán học nhưng thành tích ngữ văn lại kém vô cùng. Khả năng biểu đạt ngôn ngữ của cậu khiến người khác vô cùng lo lắng, tôi chỉ thuận tiện giải thích giúp cậu ấy mà thôi.”

Thực ra Trương Thư Bình có chút lo lắng, Lưu Xuyên đánh chữ đã trở thành phong cách riêng, Lưu Xuyên đã có địa vị tại liên minh, là đại thần tối cao, không ai sánh bằng, thấy đại thần đánh chữ đáng giận cũng là niềm vui của khán giả, mọi người thấy liền cười xòa bỏ qua.

Nhưng Ngô Trạch Văn thì khác, cậu là người mới, người mới đánh chữ trào phúng tuyển thủ lão làng là biểu hiện rất thiếu lễ phép. Đương nhiên ai hiểu Ngô Trạch Văn đều biết cậu không hề có ý cười nhạo Vu Dương, nhưng những lời này cậu nói ra, những người có trí tưởng tượng phong phú chắc chắn có thể liên tưởng ra một đống tội danh không biết từ đâu ra. Nếu muốn nhân cơ hội để hất bát nước bẩn lên Trạch Văn, đây chính là thời điểm thích hợp nhất.

Không chừng đêm nay tiêu đề các bài báo về eSports sẽ là – tuyển thủ mới tới Ngô Trạch Văn của đội tuyển Long Ngâm tự cao tự đại, không coi ai ra gì, công khai đánh chữ nhạo báng tuyển thủ lão làng Vu Dương của đội tuyển Hoa Hạ, nói rằng anh kém xa Xuyên thần.


Trạch Văn đáng thương có lẽ sẽ chỉ vì một câu nói vô tâm mà bị ảnh hưởng, thậm chí gây ấn tượng xấu đối với truyền thông và khán giả.

Trương Thư Bình làm sư phụ, chắc chắn đau lòng đồ đệ nhà mình, cũng chỉ có thể dựa vào việc bình luận mà giúp Trạch Văn một chút. Đến thời điểm cụ thể nên ứng đối thế nào, anh tin rằng Lưu Xuyên chắc chắn sẽ có biện pháp.

***

Thực lực của Vu Dương rất mạnh, không lo bị Ngô Trạch Văn lừa trước cũng có thể bùng nổ tiêu diệt rất nhiều máu của Ngô Trạch Văn, khi Ngô Trạch Văn đánh bại Vu Dương, máu và mana cũng chỉ còn dưới 10%.

Nhưng trên mặt cậu vẫn bình tĩnh như cũ, kiên nhẫn ngồi trên ghế chờ đợi đối thủ tiếp theo.

Tuyển thủ thứ hai mà Hoa Hạ phái lên là Thủy Mặc Sơn Hà: Hứa Mạch.

Ngô Trạch Văn thấy ID xuất hiện trên màn hình, trong đầu nhớ lại lời Lưu Xuyên nói với cậu trước trận đấu –

“Hứa Mạch được mệnh danh là đệ nhất Ngũ Độc Trường tiên, đấu pháp khống chế từ xa rất mạnh mẽ, nhưng cậu ấy có khuyết điểm rất lớn, chính là quá tự tin vào bản thân mình, cá tính rất cực đoan. Trước đây khi tôi quyết định rời đi, cậu ta vẫn cho rằng bản thân mới có tư cách làm đội trưởng Hoa Hạ. Tôi giao lại chức đội trưởng cho Lương Hải Tân, cậu ta không ngờ và cũng không phục. Thành tích của Hoa Hạ tại mùa giải thứ chín xuống dốc nhiều như thế, ngoài trình độ ra thì lý do là vì cậu ta giận dỗi Lương Hải Tân.”

Mấy chuyện nội bộ của Hoa Hạ này, Lưu Xuyên không nói cho bất cứ ai. Lần này trước khi thi đấu nói ra, hiển nhiên cũng vì muốn Ngô Trạch Văn hiểu thêm một chút về Hoa Hạ.

“Sau này, Lương Hải Tân điều Hứa Mạch đi làm dự bị, cậu ta ngồi ghế lạnh cả một mùa giải thứ 11, nhuệ khí trên người cũng bị bào mòn một chút, cuối cùng cũng công nhận Lương Hải Tân làm đội trưởng. Tôi đoán lần này Lương Hải Tân sẽ phái cậu ta đánh lôi đài, hiện tại Hứa Mạch đáng sợ hơn trước đây rất nhiều, nếu em phải đấu với cậu ta, Ngũ Độc Cổ sư đánh với Ngũ Độc Trường tiên sẽ không có bất cứ ưu thế nào.”

Tại hiện trường thi đấu, Hứa Mạch đã điều chỉnh xong thuộc tính nhân vật, trọng tài rốt cuộc cũng bật đèn xanh bắt đầu thi đấu.


Ngô Trạch Văn lập tức định thần lại, đứng tại chỗ chờ đối thủ đến. Rất nhanh, có một bóng người xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, nhân vật “Thủy Mặc Sơn Hà” của đối phương có hình thể cao lớn thon dài, mặc trang phục màu tím xinh đẹp của Miêu Cương, tay chân đều đeo trang sức bằng bạc phong tình đặc trưng của Miêu Cương, bên hông quấn một cây roi dài màu xanh đậm, nhìn qua rất xinh đẹp.

Hình ảnh Ngũ Độc trong game chính là gợi cảm như vậy, Tô Thế Luân thường xuyên thổ tào chửi bới tại sao không cho người Miêu Cương thêm chút vải, nhân vật Ngũ Độc đi đường lộ chân, lộ lưng, khiến người ta không thể nhìn thẳng. Bất quá, Hứa Mạch quấn roi bên hông, dùng một bộ khinh công bay đến, động tác rất sạch sẽ và lưu loát.

Muốn sử dụng tốt loại vũ khí này, cần năng lực thao tác rất mạnh, trong game Võ Lâm này, chiều dài, phạm vi và góc độ vung roi đều có thể dùng bàn phím và chuột để kết hợp khống chế, đối với người chơi mới thì rất khó khăn. Rất nhiều người mới chơi Ngũ Độc Trường tiên thường xuyên quất roi bừa bãi mà không biết quất trúng vào ai.

Nhưng đối với cao thủ như Hứa Mạch mà nói, cây roi dài màu xanh đậm kia đã sớm hợp thành một thể với hắn, nên quật nơi nào, quét đi đâu, nên kéo người đến bên cạnh hay ném người ra xa, trong lòng hắn rất rõ ràng, hai tay khống chế rất tự nhiên.

Hai người gặp nhau tại trung tâm đầm lầy, roi dài lập tức quăng tới – là Tịch vân tiên của Ngũ Độc Tiên, có thể cuộn mục tiêu lại, kéo gần hoặc ném xa.

Ngô Trạch Văn biết nếu cậu trúng chiêu này, rất có khả năng bị Hứa Mạch kéo vào trong đầm lầy, may mà cậu đã sớm có phòng bị, ngay khi Hứa Mạch xuất hiện trong tầm mắt, trong nháy mắt ngón tay đặt xuống phím ấn triệu hồi cóc độc, đợi khi Hứa Mạch vung roi, quyết đoán ấn xuống!

Roi dài quất tới không trúng Ngô Trạch Văn, lại cuốn phải cóc độc to lớn!

Ngô Trạch Văn sử dụng pet của mình như vật chắn thương tổn, hiển nhiên đã luyện tập rất nhiều, vừa rồi cậu dùng cóc chắn được móc xích của Vu Dương, lúc này lại dùng tiếp để chắn roi của Hứa Mạch. Cóc độc đáng thương bị Hứa Mạch dùng một roi ném vào trong đầm lầy, máu nhanh chóng hạ xuống, nháy mắt sẽ chết, Ngô Trạch Văn quyết đoán hiến tế, bổ sung 400% lực phòng ngự của bản thân mình.

Chiêu đầu tiên của Hứa Mạch không kéo được đối phương cũng không nóng nảy, roi dài trong tay vung lên, một chiêu “Hoành tảo lục hợp” công kích phạm vi rộng khí phách quất về phía Ngô Trạch Văn, đường roi hình thành một hình quạt màu xanh đậm, khiến Ngô Trạch Văn muốn tránh cũng không thể.

Vừa rồi khi hắn ngồi dưới đài thấy một màn Ngô Trạch Văn giao thủ với Vu Dương, trong lòng đã hiểu rõ thực lực của tuyển thủ này. Tuy hắn không phục Lưu Xuyên giao chức đội trưởng cho Lương Hải Tân, nhưng hắn vẫn luôn phục tài Lưu Xuyên, cộng sự Lưu Xuyên bồi dưỡng đương nhiên không thể khinh thường.

Hứa Mạch khi tỉnh táo lại sẽ khá đáng sợ, Ngô Trạch Văn vừa giao thủ với hắn liền cảm nhận được một loại áp lực rất lớn.


Đây mới là trình độ của Ngũ Độc Trường tiên hàng đầu, cây roi dài xanh đậm trong tay Hứa Mạch kia giống như một con rắn độc, linh hoạt biến hóa, khả năng định hướng và khống chế cự ly đều vô cùng chính xác.

Ngũ Độc Trường tiên mạnh ở phương diện khống chế di chuyển từ xa, hắn có thể dùng roi kéo đối thủ lại gần hoặc ném đối thủ ra xa, kiểm soát được cự ly hai bên. Ngoài ra hắn còn có thể dùng kỹ năng quần công quét ra trạng thái “tê liệt”, khiến hành động của đối thủ chậm lại, tốc độ công kích hạ xuống trên diện rộng.

Ngô Trạch Văn phát hiện, bản thân mình đánh với cao thủ Ngũ Độc đồng môn vẫn có chút cố hết sức.

Chống lại Ngũ Độc Trường tiên Hứa Mạch là quá sức, có thể nói, chân chính đấu với Tô Thế Luân chơi lưu phái Cổ sư, trước mắt mình còn kém quá nhiều.

Nhưng cậu cũng không nổi giận, vẫn nghiêm túc tính toán cự ly hai bên như trước, cẩn thận ứng đối, tận lực sử dụng 10% máu đánh thêm một ít thương tổn, tìm chút ưu thế mỏng manh cho Lâm Đồng và Từ Sách phía sau.

Đáng tiếc, năng lực khống chế của Hứa Mạch vô cùng biến thái, cây roi trong tay hắn giống như có linh hồn, mỗi lần quất đều trúng, nhanh chóng tung ra liên kích, đường roi dày đặc, giống như thiên la địa võng màu xanh!

Tiếng roi quất tới tạo nên âm thanh không dứt, chưa đến nửa phút Ngô Trạch Văn đã gục xuống, máu của Hứa Mạch còn dư 92%.

Ngô Trạch Văn đành phải tiếc nuối đi xuống, đồng đội đơn giản vỗ vai cổ vũ cậu. Ngô Trạch Văn xoay người đi tới bên cạnh Lưu Xuyên ngồi xuống, Lưu Xuyên mỉm cười quay đầu nhìn cậu: “Đánh tốt lắm, sao trông lại không vui thế này?”

Ngô Trạch Văn cúi đầu nói: “Đánh chưa đã.”

Lưu Xuyên: “…”

Ngô Trạch Văn tiếp tục nói: “Tôi còn muốn đánh thêm chút nữa với cậu ta, đáng tiếc chỉ kiên trì được 30 giây.”

Lưu Xuyên dở khóc dở cười xoa đầu cậu: “Nghe này, em có biết không, 10% máu có thể kiên trì 30 giây trong tay Hứa Mạch máu đầy là chuyện như thế nào? Em thật sự rất tuyệt, đừng coi thường Hứa Mạch, có lẽ rất nhiều cao thủ trong liên minh cũng không làm được điều này.”


“Tôi biết.” Ngô Trạch Văn dừng một chút, ngẩng đầu giải thích: “Ý tôi là, lần đầu gặp được cao thủ Ngũ Độc Trường tiên, lại chỉ đánh được 30 giây, rất không đã ghiền… Hay là tối nay trở về, anh đổi sang Ngũ Độc Tiên đánh với tôi đi?”

Nhìn ánh mắt chờ mong của cậu, Lưu Xuyên mỉm cười ghé vào tai cậu nói: “Không thành vấn đề, em muốn thế nào thì là thế đó.”

Tai Ngô Trạch Văn hồng lên, đáy lòng bỗng ngọt ngào.

Lúc này, tuyển thủ thứ hai của Long Ngâm là Lâm Đồng đã ngồi vào ghế, tận dụng thời gian điều chỉnh thuộc tính nhân vật. Ngô Trạch Văn ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, Lâm Đồng đầy máu và mana chống lại Hứa Mạch 92%, thực ra chẳng có ưu thế gì quá lớn. Chưa nói trình độ chênh lệch, cận chiến đánh viễn trình đã phải chịu thiệt rồi, chưa kể Hứa Mạch là tuyển thủ Ngũ Độc Trường tiên mạnh nhất, Ngô Trạch Văn có dự cảm không tốt về Lâm Đồng.

Bản thân Lâm Đồng cũng hiểu được điều này, bởi vậy khi đi tới vô cùng cẩn thận.

Trước đó trong trận khai mạc đánh lôi đài với Tuyết Lang, tuyển thủ Lý Tố Nguyệt bên kia cũng là Ngũ Độc Trường tiên, lúc đó cô đã có cảm giác đánh với Ngũ Độc Tiên có chút cố quá rồi, nhưng hôm nay đấu với Hứa Mạch cấp bậc đại thần, cảm giác quá sức còn tăng gấp hai.

May mà chung quy Lâm Đồng cũng có nhiều kinh nghiệm giao thủ với Ngũ Độc Tiên, vài lần Hứa Mạch rút roi muốn kéo cô xuống đầm lầy đều bị cô dùng khinh công đúng lúc né tránh – bộ tổ hợp khinh công trước đây từng dùng khi mạo hiểm tránh né rơi xuống vách núi Luận kiếm phong, dưới sự chỉ đạo của Lưu Xuyên, hiện tại Lâm Đồng đã vận dụng vô cùng thuần thục.

Đáng tiếc, cuối cùng Lâm Đồng vẫn không thể giống như lúc đấu với Tuyết Lang, đồng quy vu tận giết được tuyển thủ thứ hai. Khi cô ngã xuống, Hứa Mạch còn 15% máu, ưu thế mỏng manh Trạch Văn đánh ra trước đó sau khi Hứa Mạch một giết hai đã nhanh chóng lật ngược.

Điều này đồng nghĩa với vị tuyển thủ thứ ba của Long Ngâm Từ Sách sẽ gặp phải áp lực rất lớn.

Từ Sách hơi nhíu mi, vừa định lên sân, Lưu Xuyên lại đột nhiên kéo hắn lại, mỉm cười vỗ vai hắn nói: “Làm đại tướng đánh cuối, cũng không cần phải tạo ưu thế cho đồng đội nữa, rất nhiều thời điểm cậu sẽ phải lâm vào hoàn cảnh bất lợi ‘lấy một địch hai’, từ hôm nay trở đi hãy học cách thừa nhận áp lực này, người thứ hai của đối phương là Hứa Mạch thì người ra thứ ba rất có khả năng là Tạ Quang Nghị. Liên tục phải đối mặt hai vị đại thần, cậu nên tính toán phân phối kỹ năng thật tốt.”

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lưu Xuyên, Từ Sách thận trọng gật đầu, thấp giọng nói: “Tôi hiểu.”

– nếu anh đã muốn đặt tôi chơi ở vị trí quan trọng như vậy, tôi chắc chắn sẽ dùng toàn lực.

Từ Sách hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, xoay người đi lên đài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui