Trương Thư Bình đột nhiên rút từ trong túi ra hai tờ vé ghế VIP đưa cho Lưu Xuyên nói "Tôi có dư hai tờ phiếu xem trận đấu chiều nay, các cậu nếu có hứng thú thì đi xem trực tiếp cho vui. Ba người thiếu một vé nhỉ, lát nữa tôi nhờ Tô Đồng lấy hộ..."
"Không cần đâu." Lưu Xuyên nhận lấy vé, cười nói "Hôm trước Lộc Tường có đưa tôi một vé rồi, cộng thêm hai vé của anh vừa đủ cho cả ba đứa tôi đi xem."
Trương Thư Bình kinh ngạc "Cậu gặp Lộc Tường?"
Lưu Xuyên gật đầu "Có gặp hai lần, thằng nhỏ gạt Thiệu đội lén chạy ra ngoài ấy mà."
Thiệu đội quản lý Lộc Tường rất nghiêm, đây là chuyện mà ai ai cũng biết, bởi vì Lộc Tường nổi danh là mù đường mù phương hướng, dù là ở Quảng Châu cũng có thể bị lạc đường như chơi.
Trương Thư Bình cười "Buổi chiều này có hai trận đấu, cậu thấy thế nào?"
Lưu Xuyên nói "Thất Tinh Thảo với Tuyết Lang trước mắt vẫn còn chưa đoán được thế nào, cơ mà lão Tiếu nếu đã xem trận đấu trước thì chắc chắn sẽ nghĩ ra chiến thuật đối phó với Tuyết Lang, Thất Tinh Thảo cũng sẽ không bị đánh cho tan nát như Trường An trận trước... Còn về trận thứ hai, tôi phỏng chừng Hoa Hạ rất khó lấy được điểm trong tay Đồng Tước."
Trương Thư Bình nghe vậy trầm mặc một lúc, hạ giọng nói "Cậu nghỉ thi đấu lâu vậy rồi mà Hoa Hạ vẫn chưa điều chỉnh trạng thái lại sao?"
Lưu Xuyên nghỉ thi đấu đã gần chín tháng, Trương Thư Bình rời Hoa Hạ cũng hơn ba năm, dù sao đó cũng từng là chiến đội bọn họ chung tay góp sức, tình cảm của bọn họ với Hoa Hạ vẫn còn... Cả hai từ là cựu đội trưởng cùng cựu đội phó của Hoa Hạ, phải tận mắt nhìn thấy cường đội hào môn năm đó biến thành sa sút như bây giờ trong lòng hẳn là sẽ không dễ chịu gì...
Lưu Xuyên thở dài "Hoa Hạ trượt dốc như vậy là do rất nhiều nguyên nhân, hi vọng Tiểu Lương có thể chống chọi được."
Trương Thư Bình gật đầu "Cũng may là có Tạ Quang Nghị ở, cũng giúp được phần nào."
Lương Tân Hải tính cách quá mức mềm yếu, tính tình lại rất tốt, không có chút dáng vẻ của một đội trưởng tí nào, mặc dù bên cạnh có Tạ đội phó giúp đỡ duy trì nhưng cậu ta có thể vượt qua được cái mốc khó khăn này hay không thực sự rất khó nói. Năm đó Lưu Xuyên quả thực là đã suy xét tình huống chung của toàn của chiến đội mới cân nhắc quyết định chọn Lương Tân Hải làm người kế nhiệm, nhưng mà, Lương Tân Hải có thể dẫn dắt Hoa Hạ rời khỏi thời kỳ thung lũng hay không, Lưu Xuyên không có khả năng nhúng tay vào được. Lưu Xuyên giúp cậu ta trải đường nhưng có thể đi được đến đâu là do chính cậu ta quyết định.
Nhắc đến ngôi nhà cũ Hoa Hạ, cả phòng nháy mắt trở nên trầm mặc hẳn đi.
Lát sau, Trương Thư Bình mới cúi đầu nhìn đồng hồ bảo "Hai giờ bắt đầu thi đấu rồi, tôi đi đây, phải đến sân thi đấu sớm để còn chuẩn bị nữa."
Lưu Xuyên cũng đứng dậy nói "Chúng ta cũng đi thôi, vừa lúc gọi taxi đi cùng nhau luôn."
Bốn người dùng thang máy xuống lầu dưới, Ngô Trạch Văn với Lý Tưởng cùng nhau đi WC, Lưu Xuyên lấy thẻ tín dụng ra đưa cho quầy phục vụ cà thẻ tính tiền.
Phục vụ viên ở quầy đang loay hoay kiểm tra đối chiếu hoá đơn, Trương Thư Bình đột nhiên kề sát bên tai Lưu Xuyên nhỏ giọng nói "Phải rồi, còn chuyện này tính nói với cậu, ban nãy có hai người kia ở không tiện nhắc tới."
Lưu Xuyên nghi hoặc quay đầu lại nhìn đối phương "Gì mà thần bí vậy?"
Trương Thư Bình nói "Tứ Lam về rồi."
"..." Ánh mắt của Lưu Xuyên xuất hiện vẻ kinh ngạc "Tứ Lam? Ý anh là... Tứ Lam Lạc Hoa Từ?"
Trương Thư Bình gật đầu "Đúng vậy, là cậu ta."
Lam Lam Lam Lam, đây là một cái ID đặc biệt, không xa lạ gì với các tuyển thủ lão làng trong giới. Chỉ là... người này biến mất lâu lắm rồi, đột nhiên lại nghe Trương Thư Bình nhắc đến khiến Lưu Xuyên nhất thời có chút khó tin.
Trầm mặc một lát, Lưu Xuyên mới hỏi "Làm sao anh biết?"
"Nửa tháng trước trên chuyến bay về nước, tôi tình cờ gặp cậu ta." Trương Thư Bình giải thích "Cậu ta ngồi ở ghế sau tôi, lúc đó tôi có chủ động chào hỏi cậu ta nữa mà."
"Phản ứng như thế nào?" Lưu Xuyên hỏi.
Trương Thư Bình có chút bất đắc dĩ nhún vai "Cậu ta bảo: Tiên sinh, ngài nhận sai người rồi."
Hiện tại nhớ lại tình cảnh khi đó, Trương Thư Bình vẫn còn cảm thấy cả người xấu hổ.
Trên máy bay, nam nhân ngồi ở ghế chếch góc cách mình không đến nửa mét, ngồi ở vị trí của Trương Thư Bình chỉ cần ngoảnh đầu lại có thể nhìn thẳng chính diện vào nam nhân——
Người nọ mặc áo sơ-mi màu xanh nhạt, làn da trắng tới mức gần như trong suốt, mái tóc màu nâu hơi dài vắt lên thành một cái đuôi ngựa nho nhỏ ở phía sau gáy, lộ vẻ mềm mượt dưới ánh mặt trời nhu hoà. Dung mạo có phần trung tính cực kỳ tuấn mỹ, biểu tình thảnh thơi dựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt hơi nheo lại, tựa như một con mèo cuộn người trên ghế sofa phơi nắng một cách đầy thoả mãn.
Nam nhân đeo tai nghe mp3, ngón tay sạch sẽ thon dài đặt hờ trên bàn gấp nhẹ nhàng gõ theo nhịp tiết tấu—— đó là thói quen nhiều năm qua của nam nhân, mỗi khi suy nghĩ hay băn khoăn điều gì sẽ vô thức cong hờ ngón trỏ không ngừng gõ lên thứ gì đó. Lúc trước trong giới chuyên nghiệp còn từng đồn đãi một câu như vầy "Tứ Lam bắt đầu gõ ngón tay, chắc chắn lại có chiến đội gặp xui xẻo."
Tứ Lam gõ ngón tay cũng giống như Lưu Xuyên mỉm cười nhìn người khác, đều là một loại tín hiệu báo trước nguy hiểm gần kề.
Vị này là người sáng lập nên Lạc Hoa Từ, mạnh về chiến thuật không thua kém gì Xuyên đội với Tiếu đội năm đó.
Chỉ có điều Lam đội tốc độ tay không cao lắm, lại theo lưu phái vũ phiến Tiêu Dao, nhân vật trong game cũng giống như chủ nhân cả ngày cầm cái quạt thảnh thơi đi dạo, thoạt nhìn vô cùng lịch sự tao nhã. Người này thích đánh phụ trợ, đấu pháp Truyền Tống Trận Tiêu Dao chính là do người này sáng tạo nên. Tiếc là về sau vị này lại đột ngột rời bỏ Liên minh, một đi không trở lại, biến mất chẳng thấy bóng dáng tăm hơi đâu...
Cũng là bạn bè cũ nhiều năm không gặp lại tình cờ chạm mặt trên máy bay, Trương Thư Bình đương nhiên vô cùng vui sướng, liền chủ động quay đầu lại chào hỏi "Tứ Lam? Thật là cậu hả? Lâu rồi không gặp, mấy năm nay cậu biến mất đi đâu thế?"
Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Trương Thư Bình một cái, sau đó lễ phép mỉm cười nói "Tiên sinh, ngài nhận sai người."
Trương Thư Bình kinh ngạc nhìn đối phương, thấy được đôi mắt người nọ trong suốt giống như mặt hồ yên tĩnh ngày thu, bình yên mà tĩnh lặng không có đến một chút gợn sóng.
Nam nhân vẻ mặt mỉm cười, lịch sự nhưng lại đầy xa cách.
Nghe Trương Thư Bình thật lại, Lưu Xuyên cũng bất giác nhíu mày "Có khi nào do anh thật sự nhận sai người không?"
"Không thể nào." Trương Thư Bình cực kỳ chắc chắn nói "Vẻ ngoài của cậu ta gần như không hề thay đổi, thói quen gõ ngón tay cũng y hệt lúc trước, à là có chút gầy hơn so hồi trước, nhưng tôi tuyệt đối không nhận sai đâu, là cậu ta cố ý làm bộ không biết tôi thì đúng hơn.
"..." Lưu Xuyên trầm mặc không nói.
Trương Thư Bình ngập ngừng một chút, mới đề nghị "Cậu đang xây dựng lại chiến đội, cần nhất là nhân tài, sao không thử suy xét mời cậu ta gia nhập?"
"Anh cảm thấy tên kia sẽ đồng ý sao?" Lưu Xuyên cười gượng "Cả Liên minh này người hận tôi nhất chính là tên kia."
Tứ Lam ghét Lưu Xuyên, đây là chuyện mà giới tuyển thủ lão làng trong Liên minh đều biết.
Tuy rằng Tiếu đội với Xuyên đội bị gọi là tử địch số một toàn Liên minh, nhưng giữa Tiếu Tư Kính với Lưu Xuyên kỳ thật cũng không có cái gì thâm cừu đại hận, chỉ là do lập trường khác nhau mà thôi, lúc trước còn chơi ở Khu 1 hai người bọn họ còn từng là bạn bè thân nữa là. Tiếu đội nổi danh mù phụ bản, thường xuyên mời Lưu Xuyên sang làm chỉ huy các phụ bản đoàn cho công hội nhà mình.
Lam đội thì lại khác, người này thích nhất là nghiên cứu phụ bản, cũng yêu viết các loại công lược chuyên nghiệp post lên diễn đàn. Năm đó còn chơi game ở Khu 1, Tứ Lam với Lưu Xuyên đã bắt đầu đối chọi nhau gay gắt trong việc phá kỷ lục phụ bản, về sau Tứ Lam cũng dẫn đội đi thi đấu, lại một đường gặp phải Lưu Xuyên cản đường chắn lộ, liên tiếp bị Lưu Xuyên bóp nát hi vọng đoạt quán quân,trong lòng hận Lưu Xuyên tới mức nghiến nát răng.
—— Nếu không phải vì Lưu Xuyên, Lạc Hoa Từ ít nhất đã đoạt được hai cái cúp quán quân!
Theo thống kê chính thức từ phía Liên minh thì, số lần giao thủ nhiều nhất trong trận chung kết là giữa Xuyên đội và Tiếu đội, mà số lần giao thủ nhiều nhất trong vòng đầu tiên của giải chính thức lại là Xuyên đội và Lam đội. Suốt hai năm, liên tục bốn mùa giải thi đấu, Lạc Hoa Từ đều bị Hoa Hạ đào thải cay đắng ngay từ vòng đầu tiên của giải chính thức, liên tục mất bốn cơ hội đoạt quán quân. Lạc Hoa Từ đối chiến với các đội khác luôn luôn có cơ hội chiến thắng, thậm chí có thể giành tỷ số cao hơn đánh bại cả Thất Tinh Thảo. Nhưng cứ hễ mỗi lần Lạc Hoa Từ đụng độ Hoa Hạ liền thua vô duyên vô cớ thua trận, dù khó tin nhưng Hoa Hạ thật sự chẳng khác gì "khắc tinh số mệnh" của Lạc Hoa Từ... Bởi thế nên mọi người ai nấy đều cho là người Lam đội hận nhất chính là Xuyên đội.
Năm đó Tứ Lam rời đi, Lưu Xuyên còn mất nết đến nổi gửi tin nhắn trong game cho người ta "Đánh không lại bỏ chạy nha, cậu cũng chỉ có vậy thôi sao!"
Hệ thống: [ Lam Lam Lam Lam ] đã thêm [ Hải Nạp Bách Xuyên ] vào danh sách chặn.
Đề nghị này của Trương Thư Bình thực sự rất... táo bạo, lại bảo Lưu Xuyên đi mời mọc kẻ hận mình thấy xương vào đội...
"Không thử xem?" Trương Thư Bình nói tiếp "Tuy cậu ta bỏ game cũng vài năm nhưng được cái trụ cột vững chắc, ý thức cũng thượng thừa, nếu như cậu ta có ý muốn trở lại liền lôi kéo về, Tứ Lam chắc chắn sẽ là trợ lực cực mạnh cho chiến đội của cậu."
Trợ lực cực mạnh cũng chưa hẳn đủ để hình dung chuyện này, nếu thực sự có thể lôi kéo Tứ Lam, Lưu Xuyên tuyệt đối sẽ giống như sinh thêm ba đầu sáu tay, mà đội trưởng các chiến đội khác phỏng chừng đều đau đầu chết. Lưu Xuyên với Tứ Lam, hai con hồ ly nổi danh nếu thực thông đồng cấu kết làm việc xấu với nhau thì ai xui xẻo bị hai tên này tính kế bảo đảm là ngay cả sịp cũng không có mà mặc...
Xuyên đội mạnh nhất là về sức quan sát cục diện cùng phân tích chiến thuật, Lam đội thì lại am hiểu nhất là tâm lý chiến, bởi vì người này từng học tâm lý học, rành nhất các loại ám chiêu cùng hại ngầm. Năm đó chiến đội Lạc Hoa Từ nổi danh là gà què mà Tứ Lam còn có thể lôi kéo đặt chân vào hàng tứ cường, đủ để thấy người này lợi hại cỡ nào. Tiếc là tới mùa giải thứ năm người này liền nghỉ thi đấu ngang xương làm suýt chút nữa Lạc Hoa Từ phải giải tán. Năm đó tuần san eSports còn chuyên môn dùng một kỳ báo kỷ niệm để nói về chuyện Lam đội nghỉ thi đấu.
"Giống như một ngôi sao băng chói mắt, từng lưu lại những quang cảnh rực rỡ nhất trong lịch sử Liên minh, nhưng lại như sao băng giây lát lướt qua, biến mất gần như hoàn toàn triệt để..."
Suốt ba năm biệt tăm tung tích, hiện giờ đột nhiên xuất hiện, thật sự chỉ là do trùng hợp thôi sao?
Lưu Xuyên sờ sờ cằm, nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp người nọ ở sân thi đấu nhiều năm về trước, nhất thời có chút thất thần.
"Tiên sinh, hoá đơn của ngài."
Thanh âm của phục vụ viên lôi kéo Lưu Xuyên về với thực tại.
"Cảm ơn." Lưu Xuyên nhận lấy hoá đơn rồi ký tên, xoay người cùng Trương Thư Bình bước ra ngoài, hạ giọng nói "Ý tưởng của anh cũng không sai, cơ mà khả năng thì không lớn lắm. Tứ Lam tuy đã về nước, nhưng Trung Quốc lớn như vậy muốn tìm được cậu ta có khác gì mò kim đáy bể." Lưu Xuyên có chút bất đắc dĩ thở dài "Cậu ta vờ như không biết anh, thái độ cũng rất rõ ràng, không muốn dính líu gì đến chuyện Liên minh nữa, có lẽ do năm đó vẫn chưa gỡ bỏ khúc mắc trong lòng đi..."
Đúng lúc này Lý Tưởng cùng Ngô Trạch Văn trở lại, hai người cũng đình chỉ câu chuyện ở đây.
Ngô Trạch Văn mẫn tuệ nhận ra được cảm xúc Lưu Xuyên có chút biến hoá, liền âm thầm bước đến cạnh nam nhân quan tâm hỏi "Anh làm sao vậy?"
Nhìn ánh mắt tràn đầy quan tâm săn sóc của nam sinh, Lưu Xuyên bất giác mỉm cười, nói "Không có gì, chúng ta đi đến hội trường đi, đừng để trễ."
***
Bốn người gọi taxi đi đến hội trường, Trương Thư Bình một mình đi bằng cửa hậu tường, Lưu Xuyên ba người thì lại vào khu ghế VIP hội trường tìm ghế của mình ngồi xuống.
Hai tấm vé Trương Thư Bình đưa vừa lúc là cạnh nhau, vé của Lộc Tường đưa trước đó lại nằm ở dãy khác, Lý Tưởng cầm tấm vé vô cùng cơ trí chạy đi hỏi người ta đổi chỗ với mình. Bởi vì tính cách cởi mở, lại thêm vẻ mặt tươi cười niềm nở, không biết nói cái gì đó vài câu, cô nàng bên kia liền mỉm cười đồng ý, đứng dậy đổi chỗ cho Lý Tưởng.
Lý Tưởng lúc này mới ngồi xuống, ngoắc ngoắc bảo Lưu Xuyên với Trạch Văn cũng qua ngồi.
Lưu Xuyên ngồi ở giữa, Lý Tưởng cùng Trạch Văn chia nhau một trái một phải. Bọn họ tới có hơi sớm, vẫn còn chưa đến thời gian bắt đầu trận đấu. Cả hội trường sáng rực ánh đèn, xung quanh không ít khán giả đang ngó nghiêng tìm ghế ngồi của mình. Lúc này trên đài thi đấu cũng sáng đèn, có thể thấy rõ tình cảnh phòng cách âm ở hai bên, trong phòng có vài nhân viên công tác đang tới lui kiểm tra máy tính cùng mạng internet.
Mùa hè năm nay, sân thi đấu Quảng Châu trải qua một hồi cải biến, quy mô mở rộng gần như gấp hai so với lúc trước, cả sân thi đấu gồm hai tầng có sức chứa vài chục ngàn người xem. Còn nửa giờ nữa mới bắt đầu trận đấu mà hiện trường đã gần như ngồi đầy khán giả, chứng tỏ cả hai trận đấu này đều rất được mọi người mong đợi.
Bên phải ngồi một đám khán giả mặc đồng phục của chiến đội Đồng Tước, cả một nhóm đông đúc thoạt nhìn vô cùng đồ sộ, bọn họ là hội fan hâm mộ của chiến đội Đồng Tước tổ chức tập thể cùng đi xem thi đấu.
Câu lạc bộ của Đồng Tước toạ lạc tại Quảng Châu, ở bản địa đương nhiên fan hâm mộ cũng nhiều, gom lại tổ chức một chút liền thành quy mô lớn, nhiều người cầm trong tay các bảng hiệu poster, bên trên viết các dòng chữ "Đồng Tước cố lên" "Tiểu Lộc ăn nhiều một chút" "Thần Cái uy vũ" "Thiệu đội hoành tảo toàn trường" vân vân...
Hai giờ rưỡi hơn, MC làm nóng chương trình rốt cuộc xuất hiện, cả hiện trường nháy mắt bùng nổ tiếng hoan hô cùng vỗ tay.
"Đồng Tước, cố lên! Đồng Tước, cố lên!"
Thanh âm cổ vũ nhất tề vang dội suýt nữa đội luôn cả nóc nhà, chu dù là tuyển thủ đang chuẩn bị ở hậu trường chắc chắn cũng có thể cảm nhận được không khí nhiệt liệt ngoài này.
Tiếng hoan hô ủng hộ ở sau lưng vang lên ầm ầm không ngừng, Lý Tưởng quay đầu nhìn đoàn quân cổ vũ khí thế vô cùng, nhịn không được cảm thán "Chiến đội Đồng Tước được hâm mộ nhiều ghê!"
Lưu Xuyên nói "Câu lạc bộ của Đồng Tước ngay Quảng Châu, tự nhiên có được ưu thế sân nhà. Huống hồ gì hôm nay là trận đầu giải thường quy của Đồng Tước, phỏng chừng đám quản lý công hội của họ cũng sẽ tập thể xuất hiện. Quan sát xem, có khi thấy được Kinh cức điểu, Tước vũ vân vân ngay tại hiện trường cũng nên."
Lý Tưởng cười nói "Nếu bọn họ biết chúng ta cũng ở đây xem sẽ như thế nào nhỉ?"
Lưu Xuyên nói "Ừm, tôi đoán là lập tức mở cừu sát trực tiếp bay lại đây đánh chúng ta."
"..." Lý Tưởng lập tức ngậm miệng lại, lỡ đâu Kinh cức điểu tình cờ ngồi ở sau lưng vậy liền bi kịch, ba người họ chắc chắn không phải là đối thủ của cả đám fan Đồng Tước kia... Ở địa bàn của người ta khiêm tốn một chút đi vậy!
Ngô Trạch Văn cũng ngoái đầu nhìn sau lưng, khắp nơi toàn là fan Đồng Tước "Cổ động viên của Đồng Tước tổ chức rất có kỷ luật, hôm nay Hoa Hạ là đối thủ của họ chắc áp lực lớn lắm."
Lưu Xuyên nói "Ừm, cũng may Hoa Hạ đều là tuyển thủ lâu năm, mấy trường hợp như vậy nhìn mãi chắc cũng thành thói quen rồi."
Ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Lưu Xuyên lại có dự cảm không lành...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...