Ngày đầu tiên, hai người cưỡi xe đạp tới thiên đường hoa ngắm cảnh, hôm sau leo núi rồi cắm trại trên đỉnh núi, chờ xem mặt trời mọc vào hôm sau, ngày thứ ba bọn họ cùng trải qua bữa tiệc tối lãng mạn ở cổ trấn phong tình.
Chuyến du lịch lãng mạn kéo dài nửa tháng.
Mỗi ngày êm đềm ở bên nhau, quả thực làm người ta cảm thấy thời gian thực tốt đẹp, mỗi phút mỗi giây ở bên nhau đều thực hạnh phúc.
Ngày cuối cùng của chuyến du lịch, Sở Tự cùng Viên Tiệp cùng nhau ngắm nhìn cảnh biển.
Nhìn thủy triều lên xuống cùng biển rộng vô bờ, lại nhìn Viên Tiệp đang đứng bên cạnh, Sở Tự cảm thấy tâm tình bình lặng an nhàn không thôi, đột nhiên cậu hi vọng thời gian dừng lại, không cần phải quan tâm tới bất kì thứ gì nữa.
Cậu đã lăn lộn bên ngoài rất lâu rất lâu rồi, vẫn chưa tìm được bến dừng chân.
Ngay lúc cậu cam chịu, quyết định cứ tiếp tục trôi dạt như vậy thì cậu gặp lại Viên Tiệp.
Viên Tiệp không phải bến dừng chân của cậu, anh là nơi quy túc, là bến đỗ cuối cùng của cậu.
Đây là điều Sở Tự cảm thấy may mắn nhất khi trọng sinh.
“Anh Viên, em thực muốn cứ đứng ở đây như vậy, cứ ở bên anh như lúc này.. không cần phải quay về nữa. Nơi này thực đẹp… em thực thích.” Tuy biết suy nghĩ này không thực tế, thế nhưng trước mặt Viên Tiệp, Sở Tự vẫn không cố kỵ nói ra.
Viên Tiệp ôn nhu gạt đi những sợi tóc rối trên trán Sở Tự, mỉm cười: “Sao vậy? Không còn muốn thực hiện giấc mộng thay đổi cả giới giải trí của mình nữa, muốn về hưu rồi à?”
“Về hưu cũng đâu có gì không tốt, chỉ cần có anh ở bên cạnh là đủ rồi.” Sở Tự nắm lấy tay anh, cười khẽ.
Thêm một tuổi thì lại có thêm những suy nghĩ mới.
Hiện giờ Sở Tự chỉ muốn ở cùng một chỗ với Viên Tiệp, hưởng thụ hết thảy những điều tươi đẹp trước mắt.
Viên Tiệp đặt một nụ hôn khẽ xuống trán Sở Tự: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cùng em làm hết thảy những gì em muốn.”
Cả bãi biển rộng mênh mông chỉ có hai người, Sở Tự cùng Viên Tiệp hôn nhau một lúc rồi trở về căn lều của mình.
Hòa mình vào tiếng sóng êm đềm cùng khí trời rét cóng, da thịt hai người áp sát vào nhau, cùng sưởi ấm, cảm giác tốt đẹp vô cùng.
Hai người ôn nhu ôn tồn một hồi, sau đó cũng không vội mặc quần áo, cứ vậy ôm chặt lấy nhau, khe khẽ trao cho nhau những lời tâm tình.
“Anh Viên, em thực thích nơi này, chờ đến khi già rồi, chúng ta liền mua một căn hộ ở đây dưỡng lão, anh có chịu không?” Sở Tự quả thực rất thích nơi này.
Viên Tiệp chưa từng phản đối ý kiến của Sở Tự: “Ừm, anh cũng thích nơi này, rất đẹp, thực thích hợp dưỡng lão.”
“Kia anh thấy lúc nào về hưu thì tốt? Trước kia em định một trăm sáu mươi tuổi sẽ về hưu, hiện giờ cảm thấy như vậy thì muộn quá, một trăm bốn mươi đi, anh thấy vậy được không? Vậy thì chúng ta có thể tới nơi này sớm hơn một.” Sở Tự lập tức nói ra suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Hiện giờ cậu rốt cuộc cũng hiểu được tâm tình của các vị hoàng đế đắm chìm trong ôn hương mà bỏ quên cả quốc sự ngày xưa.
Nếu ôn hương kia chính là Viên Tiệp… thì cậu cũng nguyện ý đắm chìm trong đó, không bao giờ thức dậy nữa.
“Ừm, em nói gì cũng đúng cả, em muốn lúc nào thì chúng liền về hưu lúc ấy.” Hôn lên môi Sở Tự, Viên Tiệp không bao giờ từ chối bất kì yêu cầu nào của Sở Tự.
Sở Tự cảm thấy thực hạnh phúc, đột nhiên nghĩ tới gì đó, cậu hỏi: “Đúng rồi anh Viên, trước giờ anh vẫn luôn nói sẽ ủng hộ lý tưởng của em, thế nhưng em chưa từng hỏi lý tưởng của anh là gì a?”
Đột nhiên cậu có chút tò mò, muốn biết rốt cuộc Viên Tiệp muốn cái gì.
“Anh không có lý tưởng gì cả, như hiện giờ anh đã cảm thấy tốt lắm rồi.” Viên Tiệp là dạng người rất dễ dàng thỏa mãn.
Hết thảy những thứ hiện giờ chính là tất cả của anh.
Sở Tự chọt chọt Viên Tiệp: “Làm người sao có thể không có lý tưởng chứ, anh nói thật đi. Cho dù chưa nghĩ tới thì giờ nghĩ đi, nhất định có thể nghĩ ra mà.”
“Anh thực sự không có lý tưởng gì cả, nếu nhất định phải nói thì có lẽ là hi vọng thiên hạ thái bình, cả hệ ngân hà tiếp tục được bình an. Nếu không có chiến loạn thì mọi người mới có thể an cư lạc nghiệp, thái bình thịnh thế.” Viên Tiệp nghiêm túc nghĩ, làm một quân nhân, này hẳn là điều anh hi vọng nhất đi.
Anh là người khiển cơ giáp, đồng thời là chỉ huy tác chiến. Thế nhưng anh hi vọng hết thảy những thứ vũ khí có liên quan tới chiến tranh có thể vĩnh viễn dẹp bỏ.
Nhân loại cùng hệ ngân hà không thể nào chịu đựng thêm một thời kỳ ngân hà loạn chiến nữa.
Nghe xong, Sở Tự không khỏi bật cười: “Phốc… lý tưởng này thực sự rất phù hợp với cán bộ kỳ cựu a.”
Hai người ôm chặt lấy nhau, cùng chìm vào giấc ngủ.
Cuộc sống cùng tình yêu không cần phải oanh oanh liệt liệt hay kinh thiên động địa, chỉ cần những lúc bạn cần liền có đối phương bầu bạn bên cạnh, cùng du lịch, cùng làm một việc gì đó, vậy là đủ rồi.
Đây là điều mới nhất cũng là điều sâu sắc nhất mà Sở Tự vừa cảm nhận được từ tình yêu.
Cậu yêu Viên Tiệp.
*****
Đạo diễn Uông Hiệp tuyển chọn rất nhiều diễn viên nhưng vẫn chưa tìm được người phù hợp với hình tượng phức tạp của Trường Đế Khanh, cuối cùng sau khi thương nghị với Sở Tự cùng giảm đi không ít phần diễn khó trong kịch bản cũng tìm được một diễn viên nam có diện mạo cùng khí chất phù hợp với thiết lập của nhân vật này.
Tuy có chút tiếc nuối nhưng Sở Tự cũng không dị nghị…
Lúc ‘Truyền Thuyết Chiến Thần Ngân Hà II’ bấm máy vừa vặn cũng là lúc Sở Tự trở về sau chuyến du lịch cùng Viên Tiệp, thân là biên kịch cùng nhà đầu tư, Sở Tự quyết định tham gia tổ làm phim.
Vì gắn kết với nội dung phần một, mở đầu ‘Ngân Hà II’ là phân cảnh Hạ Côn do Đinh Thành Bân sắm vai nói chuyện với Hạ Dương Tô Khuyết trước đêm cậu kết hôn với hoàng đế Áo Tạp Tư Tạp Mễ Hi Nhĩ.
Hạ Côn tuổi già thực đau lòng khi đứa cháu yêu phải hi sinh vì gia tộc cùng quốc gia, trước đêm kết hôn, ông đã đem bội thương mình đeo nhiều năm cho Hạ Dương: “Chung quy cũng là Hạ gia chúng ta nợ hoàng thất, thành viên hoàng thất hận Hạ gia thấu xương, nhưng vì nền hòa bình Địch Á Tư nên mới có hôn sự này, con thân là người Hạ gia, sau khi kết hôn nếu bị hoàng thất làm khó làm dễ… nhịn được thì cố nhịn, nếu không nhịn được thì cứ nổ súng cho bọn họ một bài học, để bọn họ không dám khinh nhục con… khục khục…”
Tuy đã quyết định hi sinh đứa cháu yêu, thế nhưng thân là ông nội, Hạ Côn rốt cuộc vẫn rất đau lòng.
Không thể không thừa nhận, diễn xuất của Tô Khuyết thực sự đã tiến bộ rất lớn.
Tô Khuyêt diễn Hạ Dương, cho dù đối mặt là Hạ Côn tuổi già nhưng vẫn giữ được khí thế kiêu hùng do ảnh đế Đinh Thành Bân đảm nhận vẫn không hề sợ hãi, ngược lại không kiêu không nịnh, nhận lấy súng trong tay Hạ Côn, thái độ thực kiên định đáp lại: “Cây súng này sau này có lẽ sẽ không chỉa về hướng hoàng thất, ngược lại một ngày nào đó nó sẽ hướng về phía ông và Hạ gia.”
Điều này đại biểu từ nay về sau, Hạ Dương vứt bỏ thân phận người Hạ gia để trở thành thành viên hoàng thất, chính thức trở thành hoàng hậu Địch Á Tư.
Hôn lễ của Hạ Dương cùng Áo Tạp Tư Tạp Mễ Nhi Nhĩ cũng chính thức mở màn cho ‘Ngân Hà II’.
Thời gian xoay chuyển, trở về mười mấy năm trước…. lúc hai nam chính của phần hai là Cố Trạm cùng Đặc Lạc Y Tạp Mễ Hi Nhĩ bắt đầu quen biết.
Phân cảnh của Hạ Dương, Hạ Côn, Cố Trạm, Áo Tạp Tư đều quay chụp khá thuận lợi, thế nhưng cảnh gặp gỡ của Đặc Lạc Y cùng Cố Trạm thì đã trì hoãn vài ngày, quay thế nào cũng không tốt.
Diễn viên đảm nhận vai Đặc Lạc Y cố gắng thế nào cũng không diễn tả được hình tượng Trường Đế Khanh mà đạo diễn muốn.
Làm đạo diễn Uông Hiệp phẫn nộ tới mức ngày nào cũng nổi bão: “Cậu rốt cuộc có biết diễn không hả? Đặc Lạc Y Tạp Mễ Hi Nhĩ là một kẻ trời sinh phản xã hội, cậu lại diễn thành một kẻ si tình là cái quỷ gì, đây là cảnh một tên biến thái câu dẫn Cố Trạm chứ không phải thiếu niên ngây thơ đang bày tỏ với đối tượng sùng bái. Hình tượng Cố Trạm đã được thiết lập rất rõ ràng, hắn sinh ra là vì trở thành chiến thần thiết lập nền hòa bình ngân hà, Cố Trạm cũng chuẩn bị tốt tinh thần có thể hi sinh bất kì lúc nào vì quốc gia, hắn không cần liên lụy người khác, cũng không cần người khác thích mình, cho dù một ngày nào đó chết đi không có ai vì hắn chảy nước mắt, cũng không có ai vì hắn mà thương tâm cũng chẳng sao, đây chính là điều Cố Trạm muốn… Nếu ngay lúc đầu Đặc Lạc Y đã nói thích Cố Trạm thì mối quan hệ không có cách nào thiết lập được cả, ngược lại Cố Trạm sẽ đẩy Đặc Lạc Y ra xa cả ngàn dặm, hiểu chưa hả?”
“Cậu rốt cuộc có biết diễn không? Không biết thì cút về quay phim thần tượng đi.” Uông Hiệp nổi tiếng là đạo diễn nóng nảy trong giới, mắng chửi diễn viên cũng là việc thường tình.
Nếu diễn viên diễn không tốt, chắc chắn sẽ bị mắng té tát: “Cậu có biết hiện giờ tôi chỉ hận không thể bóp chết cậu không hả! Nếu tôi có thể tìm được người thích hợp hơn thì đã lập tức thay cậu rồi!”
Diễn viên đảm nhận vai Trường Đế Khanh bị mắng tới trắng bệch, ngay cả một câu cũng không dám đáp lại.
Danh tiếng của Uông Hiệp rất nổi danh trong giới, ngay cả diễn viên gắn bó nhiều năm cũng từng bị ông mắng tới phát khóc, bất quá sau đó chỉ dám lau nước mắt quay tiếp.
Sau đó có lần đạo diễn Uông Hiệp tìm tới, diễn viên nọ tiếp nhận hợp tác mà vừa mừng vừa lo, bởi vì nó chứng minh, cô vẫn có năng lực diễn xuất.
Hiện giờ vì diễn viên Trường Đế Khanh không thể nhập vai nên Biện Huy cũng bị ảnh hưởng, cuối cùng cũng bị Uông Hiệp mắng chửi không thương tiếc.
Uông Hiệp thân là đạo diễn danh tiếng, ông muốn mọi cảnh quay đều phải hoàn hảo. Vì thế khi không đạt được hiệu quả mong uống, ông sẽ dừng lại ở đó, căn bản không để tâm tới thời gian cùng tiền bạc.
Đây cũng là nguyên nhân những tác phẩm của ông luôn được đánh giá là xuất sắc cùng chuyên đào tạo ra ảnh đế.
Tâm tình Uông Hiệp không tốt nên bầu không khí ở trường quay cũng không tốt, cứ hệt như khu vực có mìn vậy, không cẩn thận giẫm trúng một quả mìn là bị nổ banh xác.
Làm người đại diện, thấy Biện Huy không thể nhập vai mà buồn bực hút thuốc không ngừng như vậy, Sở Tự cũng thực lo lắng.
“Vầy đi, tôi giúp anh tìm cảm giác nhân vật, Uông đạo nói hai hôm nay tạm thời sẽ quay phần Hạ Dương cùng Áo Tạp Tư trước. Tôi với anh đối diễn rồi cùng tìm cảm giác, tôi là biên kịch bộ phim này nên rất hiểu dàn nhân vật a.” Không còn cách nào khác, Sở Tự chỉ đành cầm lấy kịch bản, tự thân xuất mã.
Tuy cậu không biết mình có thể diễn ra Trường Đế Khanh hay không, bất quá vì giúp Biện Huy, chỉ có thể thử một phen.
Biện Huy nửa tin nửa ngờ nhìn Sở Tự: “Cậu… được không đó?”
Không phải anh không tin Sở Tự, chỉ là Sở Tự vốn không phải diễn viên chuyên nghiệp, mà vai Trường Đế Khanh này thực sự quá khó, ngay cả diễn viên chuyên nghiệp cũng chưa chắc diễn tốt.
Sở Tự liệu có diễn được không?
“Cứ thử xem, dù sao hiện giờ anh cũng không có việc gì làm.” Sở Tự chỉ có thể nói vậy.
Biện Huy cũng không có cách nào, hai người tìm một nơi khá yên tĩnh trong trường quay, cầm kịch bản tìm kiếm cảm giác.
Vai diễn Trường Đế Khanh Đặc Lạc Y Tạp Mễ Hi Nhĩ này khá phức tạp, căn cứ theo phân tích của đời sau thì người này có tính cách phản xã hội, người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, thế nhưng vị Trường Đế Khanh này đã chặt đứt tay chân con ruột mình, Côn Địch Tạp Mễ Hi Nhĩ, thậm chí còn cắt lưỡi, phế đi tinh thần lực, chỉ giữ lại tính mạng mà thôi. Mà nguyên nhân là vì Côn Địch đã phát hiện ra bí mật của Trường Đế Khanh, vì muốn đứa con hoàn toàn không có cơ hội tiết lộ bí mật của mình, Trường Đế Khanh đã hành động tàn nhẫn tới mức không tưởng như vậy.
Không ít nhà nghiên cứu cho rằng một kẻ trời sinh máu lạnh như vậy chắc chắn là phần tử phản xã hội.
Mà kịch bản của Sở Tự cũng được đặt ra như vậy.
Đặc Lạc Y là kẻ phản xã hội, thế nhưng lúc ban đầu hắn đã che dấu chính mình rất tốt. Xuất thân từ hoàng thất nhưng Đặc Lạc Y không hề có chung cảm xúc với những người thân của mình, trong khi hoàng thất căm thù Hạ Côn cùng Hạ gia tới tận xương tủy thì Đặc Lạc Y lại chẳng cảm thấy gì đặc biệt, thậm chí còn lạnh lùng nhìn anh họ cùng đám cha chú từng người từng người bị Hạ gia hại chết… Đeo trên mình nhân cách phản xã hội nhưng Đặc Lạc Y lại rất giỏi che dấu, cho dù sâu trong nội tâm hắn cảm thấy đám người thân kia chết thực tốt nhưng ngoài mặt lại không chút sơ hở, thậm chí còn biểu lộ thống hận cùng căm thù Hạ gia…
Đặc Lạc Y là một diễn viên trời sinh, không chỉ vậy, hắn còn đắp nặn thành công hình tượng Trường Đế Khanh, một thành viên hoàng thất bị Hạ gia hãm hại, làm tất cả mọi người đều đồng tình với mình mà oán hận Hạ gia, đồng thời cũng làm nhóm anh em họ tin tưởng hắn cùng chiến tuyến với bọn họ, cùng một mối thù…
Đặc Lạc Y còn dồn hết tâm trí thiết lập bẫy để Hạ gia hãm hại mình.
Đặc Lạc Y biết rõ đứa con Hạ Hành của Hạ Côn là một tên công tử trăng hoa không có chuyện ác nào không làm, Hạ Hành thích nhất là ức hiếp người yếu, bất kể nam nữ, nhưng hắn không hế né tránh, ngược lại cố ý lập kế xuất hiện trước mặt Hạ Hành với hình tượng thanh cao lãnh diễm, để Hạ Hành ham mê sắc dục điên cuồng theo đuổi mình… Ngoài mặt Đặc Lạc Y làm như chán ghét, kháng cự cùng bị làm nhục nhưng sâu trong nội tâm lại đang cười thầm.
Bởi vì Hạ Hành quá ngu dốt nên Đặc Lạc Y thành công làm càng nhiều người đồng tình với hắn hơn.
Nhân cách Đặc Lạc Y cực kỳ vặn vẹo, từ lúc mới đầu đến tận sau này, Đặc Lạc Y chưa từng sợ Hạ Hành, cho dù là bị cưỡng ép cũng vậy, với nhân cách phản xã hội thì chuyện đó chẳng là gì, cũng không mất miếng thịt nào, Đặc Lạc Y thậm chí còn chờ mong Hạ Hành làm vậy.
Như vậy hắn lại càng có nhiều người đồng tình hơn.
Sau khi Đặc Lạc Y Tạp Mễ Hi Nhĩ giả vờ bị Hạ Hành cưỡng ép, Hạ gia đã phái người tới thuyết phục Đặc Lạ Y tiếp nhận Hạ Hành, người này không ai khác chính là chó săn hiện tại của Hạ Côn, Cố Trạm.
Và đây cũng là lần đầu tiên Đặc Lạc Y Tạp Mễ Hi Nhĩ gặp gỡ Cố Trạm.
Ngay từ lúc ban đầu bọn họ đã bị vây trong hai thái cực như vậy, một kẻ biến thái máu lạnh cố tình ngụy trang thành một người tốt đáng thương, một người thực sự là anh hùng nhưng vì hoàn cảnh mà không thể trở thành chó săn của Hạ Côn, luôn đeo bộ mặt dữ tợn xấu xa, bị người ta mắng chửi rồi lại âm thầm cứu giúp người khác.
Cuộc hội ngộ này thực sự vô cùng thú vị.
Vì tìm kiếm cảm giác, hơn nữa bởi vì không quá hài lòng với phần diễn đầu tiên của diễn viên đảm nhận vai Trường Đế Khanh nên lúc đối diễn với Biện Huy, Sở Tự không chọn phân cảnh hai mà trực tiếp bắt đầu từ phân cảnh đầu tiên, cảnh gặp mặt của hai người.
Cố Trạm thân là chó săn của Hạ gia tới thuyết phục Đặc Lạc Y chấp nhận sự theo đuổi của Hạ Hành.
Sở Tự cụp mi mắt, đáy mắt tràn đầy châm biếm cùng lạnh lùng, chỉ trong một giây đã hoàn toàn thay đổi thành tên biến thái tính cách vặn vẹo phản xã hội Đặc Lạc Y trong lịch sử.
Biện Huy sắm vai Cố Trạm, một cước đá văng cửa phòng.
Biểu tình lạnh lùng thờ của Đặc Lạc Y lập tức trở thành cao ngạo lãnh diễm, mở miệng hỏi: “Mi là ai? Ai cho phép mi tùy tiện xâm nhập phủ đệ của ta.”
“Đội trưởng đội cận vệ Hạ soái.. Chó săn. Đi ngang qua nên cố ý tiến vào xin cốc nước, không biết người đẹp là…” Cố Trạm sớm đã biết người trước mặt là vị Trường Đế Khanh ẩn cư của hoàng thất, chính mình cũng vì nhiệm vụ thuyết khách mà tới, thế nhưng lúc tiến vào đây liền cố ý giả vờ lưu manh đùa bỡn Đặc Lạc Y Tạp Mễ Hi Nhĩ.
Không thể không thừa nhận, vị Trường Đế Khanh này thực sự là mỹ nhân… khó trách làm Hạ Hành động tâm như vậy.
Đáng tiếc mỹ nhân từ xưa đã nổi danh là kẻ mang tới tai họa… chậc chậc…
Đặc Lạc Y biết người này, con cả của gia tộc chiến thần Cố gia, đồng thời cũng là điều sỉ nhục của gia tộc bọn họ, trong lòng không hề để tâm tới thế nhưng ngoài mặt Đặc Lạc Y lại tỏ ra phẫn hận: “Hóa ra là con chó của Hạ Côn? Ai cho phép mi tiến vào đây, thực không ngờ Hạ soái thống trị Á tinh lại để đội cận vệ của mình tùy ý xâm nhập nhà dân.”
Ngoài mặt nói những lời chính nghĩa đường hoàng, thế nhưng trong lòng Đặc Lạc Y lại đang cười thầm.
“Cả Địch Á Tư này, dám gọi thẳng tên Hạ soái cũng không nhiều lắm? Mặc kệ em là ai, bảo tôi là chó cũng được, thế nhưng nếu dám nói bậy về Hạ soái thì… nếu không muốn liên lụy tới người nhà thì phải cẩn trọng lời nói a mỹ nhân.” Cố Trạm ra vẻ cáo mượn oai hùm, bộ dáng lưu manh bước tới muốn nâng cằm Đặc Lạc Y.
Đặc Lạc Y lãnh tĩnh, ngoài mặt tỏ vẻ phẫn nỗ đập tay Cố Trạm, oán giận trừng mắt: “Người của gia tộc Tạp Mễ Hi Nhĩ chúng ta bị nanh vuốt Hạ Côn các ngươi giết còn ít à? Nếu có bản lĩnh như vậy sao không giết sạch gia tộc chúng ta đi!”
Bị đánh đau, Cố Trạm thu tay lai, sờ sờ mu bàn tay bị đánh, còn chậc chậc hai tiếng tỏ vẻ khá đau.
Theo kịch bản thì lúc này cận vệ Cố Trạm sẽ tiến tới gác dao lên cổ Sở Tự, bất quá bởi vì ở đây không còn ai khác, Sở Tự chỉ có thể hơi ưỡn người về sau, giả vờ như đang bị chế trụ hai bênh.
“Hóa ra em là người hoàng thất, đúng là thất kính thất kính.” Nghe Đặc Lạc Y giới thiệu xong, Cố Trạm không hề sợ hãi, nhìn Đặc Lạc Y bị thủ hạ của mình chế trụ, hắn lưu manh liếm môi, đắc ý nói.
Sở Tự sắm vai Đặc Lạc Y, sắc mặt không chút biến đổi, thực lãnh diễm báo ra đại danh của mình: “Đặc Lạc Y Tạp Mễ Hi Nhĩ… vị hoàng đế đáng thương đang bị Hạ gia ức hiếp hiện giờ chính là chú ruột của ta, mà hoàng thái tử Áo Tạp Tư Tạp Mễ Hi Nhĩ vì lợi ích toàn cục mà tạm nhân nhượng chính là em họ ta.”
“Hóa ra là con trai của Tra Lý Ngũ Thế, Trường Đế Khanh điện hạ. Đúng là thất kính.” Cố Trạm không hề có chút thành ý nào chép chép miệng, trực tiếp gọi tên cha Đặc Lạc Y: “Nghe nói năm đó em không thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế là vì cha em là một kẻ thần kinh tự sát, vì sợ căn bệnh này di truyền nên người thừa kế đã sửa lại thành chú em, không biết có phải vậy không?”
Cha Đặc Lạc Y Tạp Mễ Hi Nhĩ, Tra Lý Ngũ Thế là một con rối hoàng đế chịu đủ bức bách của Hạ Côn, đồng thời cũng là một người bệnh tâm thần.
Sau này có không ít người cho rằng nhân cách biến thái của Đặc Lạc Y chính là di truyền từ Tra Lý Ngũ Thế.
Trong lịch sử cùng kịch bản, Tra Lý Ngũ Thế bị uy áp của Hạ Côn tra tấn tới hỏng mất đã phát tiết hết thảy bức xúc của mình lên người đứa con trai Đặc Lạc Y Tạp Mễ Hi Nhĩ, vì thế Đặc Lạc Y cũng hận thấu xương người cha này, đồng thời cũng chính vì có thời thơ ấu như vậy nên tính cách Đặc Lạc Y mới bị bóp méo.
Nhưng hiện giờ dưới diễn xuất của Sở Tự, Đặc Lạc Y đang lộ ra biểu cảm cực kỳ sùng bái yêu thương người cha đã chết, đồng thời cũng rất coi trọng thân phận hoàng thất của mình: “Phi! Kẻ như mi không có tư cách gọi tên cha ta, mau cút khỏi nhà ta.”
Lau vệt nước miếng trên mặt, Cố Trạm lại cười đểu: “Tôi thì làm sao? Phượng hoàng rớt xuống nước thì chẳng bằng một con gà, hoàng thất hiện giờ so ra còn kém hơn cả con chó săn dưới trướng thống soái tôi đây?”
Nói xong, Cố Trạm lại một lần nữa nắm lấy cằm Đặc Lạc Y.
Đặc Lạc Y cố né tránh nhưng không được, chỉ có thể oán hận nhìn Cố Trạm.
“Đúng rồi, nói tới Trường Đế Khanh điện hạ mới nhớ… trước đó hình như Tứ gia bảo chúng ta tới tìm Trường Đế Khanh làm gì ấy nhỉ, tôi quên mất rồi?” Cố Trạm làm như đã quên mất nhiệm vụ, diễu võ dương oai xoay qua hỏi đám thuộc hạ của mình.
Lúc này theo kịch bản sẽ có người đáp: “Cẩu gia, Tứ gia nói ngài ấy coi trọng Trường Đế Khanh điện hạ, nghe nói điện hạ cũng thích nam nhân nên muốn gia tới khuyên điện hạ chấp nhận Tứ gia, không cần rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt.”
Nơi này không có diễn viên khác, chỉ có Sở Tự cùng Biện Huy.
“Ồ, hóa ra là vậy. Chậc, kia nếu hôm nay đã vừa vặn gặp Trường Đế Khanh điện hạ thì tôi liền giúp Tứ gia khuyên nhủ một chút vậy.” Biện Huy chỉ đành bỏ qua lời thoại, tự diễn phần tiếp theo, anh làm bộ lưu manh cà phất cà phơ, bình tĩnh nhìn Sở Tự đang đóng vai Đặc Lạc Y: “Trường Đế Khanh điện hạ nói một tiếng đi? Đáp ứng hay không đáp ứng Tứ gia nhà tôi a.”
Sở Tự đóng Đặc Lạc Y cảm thấy bị bẽ mặt vô cùng, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra phẫn hận, lạnh lùng nhìn Cố Trạm, diễn trọn vai thiếu niên ngây thơ trong sáng bị khinh nhục: “Phi, muốn ta ở cùng một chỗ với kẻ có dòng máu bẩn thỉu như Hạ Hành à, nằm mơ đi! Cho dù ta thích nam nhân thì cũng không ở cùng một chỗ với hắn, cho dù làm điếm qua tay ngàn vạn người còn tốt hơn.”
Xem đi, cho dù bản thân Đặc Lạc Y không hề có thứ gọi là khí tiết nhưng hắn vẫn có thể diễn rất tốt.
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Cố Trạm lập tức biến đổi.
Hôm nay làm thuyết khách cho Hạ Hành tới nơi này, ngoài Cố Trạm thì vẫn còn một đám tay sai khác của Hạ gia.
Những lời này Cố Trạm nghe thì chẳng sao cả, thế nhưng để đám tay sai kia nghe thì không ổn, Cố Trạm sợ nếu để lời này lọt vào tai Hạ Côn thì lão sẽ thực sự bắt Đặc Lạc Y đi làm điếm.
“Thà làm điếm còn tốt hơn ở cùng một chỗ với người Hạ gia? Trường Đế Khanh điện hạ, em tự cho mình cao quá rồi đi. Người Hạ gia thì sao, người khác thì thế nào? Không phải đều là người sao? Nếu em đã cam nguyện làm điếm thì cần chi để ý ai đang đè mình? Người Hạ gia hay người xa lạ thì cũng chỉ là người đang đè em mà thôi.” Cố Trạm nâng cằm Đặc Lạc Y, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn ghét nhất chính là bộ dáng này: “Một khi đã vậy, sao em không chịu ở cùng một chỗ với Tứ gia? Nếu em đã khôngđể ý tới cái mông của mình thì sao không bố thí cho Tứ gia chúng ta đi? Tứ gia rất thích a.”
Nhìn ánh mắt Cố Trạm, lần đầu tiên trong đời Đặc Lạc Y cảm thấy thú vị, đây là một người hoàn toàn bất đồng với hắn.
Hắn cố gắng ngụy trang bản thân thành một người tốt tràn đầy tình cảm.
Mà người trước mắt thì lại đang cố giương nanh múa vuốt ngụy trang bản thân thành một kẻ xấu xa.
Thú vị, thực sự rất thú vị.
Đặc Lạc Y bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Cố Trạm, cảm thấy cực kỳ thú vị. Thế nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì bất thường, ánh mắt tràn đầy cảm xúc phẫn nộ, ngay cả đáy mắt cũng nổi đầy tơ máu, quả thực khuất nhục không thôi: “Phi! Cho dù chết ta cũng không ở cùng một chỗ với người Hạ gia, Hạ Côn, Hạ gia cùng đám tai sai các người, có bản lĩnh thì cứ giết ta đi!”
Đặc Lạc Y muốn nghiên cứu người này, hắn muốn đào móc hết thảy nội tâm của đối phương.
Hắn không tin trên đời này thực sự có người tốt.
Đắc Lạc Y Tạp Mễ Hi Nhĩ thích nhất là làm việc này, nó làm hắn cảm thấy thực hưng phấn.
“Chết, có cái nặng tựa thái sơn, có cái lại nhẹ như lông hồng. Trường Đế Khanh điện hạ, có lẽ từ nhỏ em đã quen cao cao tại thượng nên không biết ngoài biết quan có bao nhiêu người cùng khổ không có cơm ăn không có áo mặc, đừng nói tôn nghiêm, chỉ cần cho bọn họ một chút thức ăn thôi, đừng nói cái mông, hết thảy bọn họ đều không quan tâm, tôn nghiêm đối với bọn họ chính là thứ buồn cười nhất. Em hẳn nên vui sướng vì mình có xuất thân hoàng thất mà vẫn được ở nơi này.” Cố Trạm bình tĩnh nhìn Đặc Lạc Y, nói ra những lời từ sâu trong thâm tâm mình: “Sống có đôi khi phải đơn giản hơn chết.”
Thế nhưng Đặc Lạc Y lại mỉa mai, dùng thân phận hoàng thất cao quý của mình đáp trả lại: “Chết mà giữ được khí tiết tốt hơn sống khuất nhục như mi. Cố Trạm, một kẻ vứt bỏ tôn nghiêm cùng vinh quang của tổ tiên chiến thần như mi đúng là bi ai, sự tồn tại của mi quả thực làm tổ tiên hổ thẹn!”
“Đúng, tôi chính là người như vậy. Vì sống, đừng nói mông, cho dù bảo tôi đi liếm giày thống soái đại nhân vĩ đại, tôi cũng nguyện ý.” Cố Trạm không muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Suy nghĩ kĩ càng đi Trường Đế Khanh điện hạ, đừng quá đặt nặng mông của mình, cũng đừng cho mình quá thanh cao, sinh mệnh mỗi người đều như nhau mà thôi, em chẳng cao quý hơn ai cả. Phải cố gắng mà sống, nếu chết rồi, kiếp sau chưa chắc em đã có phúc khí đầu thai vào hoàng thất đâu.”
“Dựa vào mông mà sống cũng đâu có chết ai… Qua vài ngày nữa Tứ gia sẽ tới hỏi lại lần nữa, đừng làm chuyện bản thân phải hối hận, mông của em không đáng giá đến vậy đâu, được Tứ gia để ý chính là phúc khí của em a Trường Đế Khanh điện hạ.” Cố Trạm để lại một câu như vậy rồi quay người bỏ đi: “Suy nghĩ kĩ lại đi.”
Lúc Cố Trạm rời đi rồi, gương mặt vốn phẫn hận khuất nhục của Trường Đế Khanh đột nhiên lộ ra nụ cười hứng thú thực quỷ dị.
Đã rất lâu rồi không có ai làm hắn hứng thú tới vậy.
Sở Tự thoát ra khỏi vai diễn, đang định nói Biện Huy tiếp tục diễn thử phân cảnh sau thì đúng lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng vỗ tay thật lớn ‘ba ba ba’.
Sở Tự cùng Biện Huy nhìn ra cửa thì thấy Uông Hiệp đứng ở đó, ánh mắt ông tựa hồ đang tỏa sáng, cũng không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Uông Hiêp bước nhanh về phía Sở Tự, bộ dáng phấn khởi không ngừng khen ngợi: “Diễn rất tốt, diễn rất tốt, thực sự rất tốt. Thực sự rất đúng tâm lý nhân vật… đại diện Sở, không biết cậu có hứng thú đóng phim không?”
Sở Tự: “…”
“…” Biện Huy.
Hai người ngây ngốc nhìn Uông Hiệp. Mà Uông Hiệp mặt lạnh vạn năm đột nhiệt vô cùng nhiệt tình nhìn Sở Tự, khuyên bảo cậu nên đổi qua làm diễn viên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...