Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Thông qua hình chiếu trong phòng nhìn biểu hiện xuất sắc của Tô Khuyết, Lâm Khinh Vũ hận tới nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thế nào cũng không hiểu được Tô Khuyết nổi danh là bình hoa di động sao đột nhiên lại diễn xuất tốt như vậy, tuy không thể nói là xuất sắc, thế nhưng đóng phim thần tượng là dư dả.

Thế nhưng ngoài mặt Lâm Khinh Vũ vẫn không tỏ vẻ gì, vẫn lạnh lùng thản nhiên nói: “Tề tổng—–”

“Khinh Vũ à, em thấy không… lần này diễn xuất của Tô Khuyết thực sự không tồi, so với biểu hiện của em vừa nãy còn tốt hơn không ít.” Tề Dự dần dần hồi phục khỏi phút chấn động, ngón trỏ gõ gõ nhẹ mặt bàn, có chút ám muội nói.

Lâm Khinh Vũ hận Tô Khuyết thấu xương, thế nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra lạnh nhạt: “Quả thực rất tốt, Tô tiền bối không hổ là tiền bối, trước kia vẫn luôn đùa giỡn, chỉ cần tiền bối nghiêm túc, đám người mới chúng ta quả thực không thể so sánh.”

Ở trước mặt Tề Dự, Lâm Khinh đóng vai một thánh nam lạnh lùng cấm dục… trong lòng chỉ có mỗi người yêu Đàm Thành, không có người đàn ông nào khác có thể lọt vào mắt.

Vì thế, cậu ta đồng dạng cũng không thể tỏ ra lưu tâm tới tài nguyên.

“Kia em nói xem, nếu tôi giao vai nam chính của ‘ánh trăng nói dối’ cho Tô Khuyết thì thế nào? Thoạt nhìn hiệu ứng khi cậu ta đóng nghiêm túc cũng không tệ lắm.” Tề Dự hứng thú nhìn Lâm Khinh Vũ, thử hỏi.

Lâm Khinh Vũ suýt chút nữa không thể giữ vững, thế nhưng vẫn cố chống đỡ: “Tề tổng là người đầu tư, tự nhiên nói gì thì chính là cái ấy, Tô tiền bối lần này thực sự nghiêm túc, thử kính phát huy thực đặc sắc, tin tưởng nếu tiền bối đóng vai chính thì hiệu quả của bộ phim nhất định rất tốt.”

“Chính là, trước đó tôi đã đáp ứng em rồi a, Khinh Vũ…” Tề Dự nhìn Lâm Khinh Vũ, mỉm cười ám muội.

Lâm Khinh Vũ hơi nhíu mày, bất quá vẫn là bộ dáng lạnh nhạt.

Tề Dự hứng thú đánh giá Lâm Khinh vũ: “Thiên phú của em tốt hơn Tô Khuyết nhiều, chính là trước kia vẫn luôn làm người đóng thế nên bị mai một, nếu em có nhiều tài nguyên như Tô Khuyết cùng cơ hội rèn luyện, tôi tin tưởng tương lai em nhất định có tiền đồ hơn loại bình hoa như Tô Khuyết nhiều, thế nhưng nếu em vẫn không chiếm được cơ hội thì…”

Tề Dự chỉ nói một nữa liền không nói nữa.


“Tề tổng nói vậy là có ý tứ gì?” Lâm Khinh Vũ nhíu chặt mi, trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra chút cảnh giác.

Tề Dự nhìn chằm chằm Lâm Khinh Vũ, từng câu từng chữ nói: “Tôi muốn gì em hẳn biết rất rõ, Khinh Vũ, chia tay với Đàm Thành thì vai nam chính lập tức là của em, không ai có thể giành được.”

Lần đầu tiên gặp Lâm Khinh Vũ, Tề Dự vì say rượu mà nhầm lẫn Lâm Khinh Vũ là Tô Khuyết mà có chút vô lễ. Khi đó Lâm Khinh Vũ tát mạnh một cái lập tức làm gã tỉnh rượu… Sau đó Tề Dự liền chú ý tới người đóng thế nhỏ bé tuy có dung mạo không hề xuất sắc nhưng vẫn luôn cố gắng làm việc này, tiếp đó gã biết Lâm Khinh Vũ chính là bạn trai của Đàm Thành…

Nhìn Lâm Khinh Vũ vẫn luôn lẳng lặng vì Đàm Thành mà trả giá, thế nhưng Đàm Thành lại cứ luôn do dự nhớ thương người đại diện cũ. Lần đầu tiên trong đời Tề Dự cảm nhận được đau lòng, gã thực muốn ôm đối phương về rồi che chở dưới cánh chim của mình.

Mỗi khi thấy ánh mắt chuyên chú chỉ nhìn về phía Đàm Thành, Tề Dự nghĩ nếu trong ánh mắt chuyên chú kia là hình ảnh của chính mình thì tốt biết bao nhiêu.

Tề Dự từng bao dưỡng rất nhiều thú cưng, thế nhưng người làm gã nảy sinh tình cảm thực sự thì chưa từng có.

Kể từ đó, Tề Dự rốt cuộc không thể từ bỏ Lâm Khinh Vũ.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao? Tề tổng định làm thế nào? Muốn dìm tôi xuống à?” Lâm Khinh Vũ lạnh lùng trừng Tề Dự.

Tề Dự thấy vậy thì bật cười, bất quá nụ cười của gã tràn đầy nguy hiểm: “Dìm? Khinh Vũ, tôi làm sao có thể làm vậy… Thế nhưng sự nghiệp của Đàm Thành có bị đả kích hay không thì không nhất định.”

“Đàm Thành là ảnh đế, Tề tổng có thể làm gì chứ?” Nhắc tới Đàm Thành, sắc mặt Lâm Khinh Vũ lập tức khẩn trương.

Tề Dự nhún vai cười cười: “Em cứ xem xem, tôi rốt cuộc có thể làm gì anh ta.”


Mấy chuyện uy hiếp thế này, Tề Dự thực quen thuộc.

“Tôi quyết không thỏa hiệp, Tề tổng, anh hẳn nên biết, tôi sẽ không dùng chuyện kia để giao dịch, đừng ép tôi hận anh.” Lâm Khinh Vũ phẫn nộ nhìn Tề Dự, hốc mắt đỏ ửng.

Tề Dự vẫn mỉm cười: “Tuy em không thỏa hiệp nhưng người bạn trai do dự không quả quyết của em thì không nhất định a Khinh Vũ.”

“Sẽ không, tôi sẽ không thỏa hiệp, Đàm Thành lại càng không, tôi tin tưởng tình yêu của mình!” Kỳ thực trong lòng Lâm Khinh Vũ đang rất lo lắng, bất quá vì duy trì hình tượng đã đặt ra để công lược Tề Dự, Lâm Khinh Vũ vẫn phải quăng ra những lời này rồi không hề quay đầu lại bỏ đi khỏi phòng làm việc của Tề Dự.

Nhìn theo bóng dáng Lâm Khinh Vũ, quyết tâm muốn sở hữu người này lại càng tràn đầy hơn.

Gã không nghĩ tiền tài có thể đổi lấy tình cảm thực sự, chỉ có người như Lâm Khinh Vũ sau khi đoạt được tới tay rồi mới đáng để gã trả giá bằng chân tâm….

Lâm Khinh Vũ cao ngạo rời khỏi phòng làm việc của Tề Dự, bất quá lúc ra tới bên ngoài thì tâm tình của cậu ta không thể nào lãnh tĩnh như sắc mặt. Người đàn ông Tề Dự này làm người ta có cảm giác không thể nắm bắt, Lâm Khinh Vũ căn bản không thể phỏng đoán hay nắm bắt tâm tư của anh ta.

Mà vai diễn thì…

Không được, vai diễn chắc chắc sẽ bùng nổ này Lâm Khinh Vũ tuyệt đối không thể tặng cho Tô Khuyết.

“Anh Lâm, anh Lâm—–” Ngay lúc này, trợ lý Tiểu Lý của Lâm Khinh Vũ tiến tới.


Lâm Khinh Vũ vừa thấy người này thì trong đầu liền xuất hiện chủ ý, lập tức lộ ra biểu tình thương tâm muốn chết, thông qua hệ thống Lâm Khinh Vũ biết Tiểu Lý này có ôm chút tâm tư với mình: “Tiểu Lý—-”

“Anh Lâm, anh sao vậy?” Tiểu Lý quả nhiên lo lắng không thôi.

Hốc mắt Lâm Khinh Vũ ầng ật nước, thế nhưng lại cường ngạnh dùng tay gạt đi: “Đạo diễn nói tôi diễn rất tốt, thế nhưng vai diễn này chỉ sợ sẽ thuộc về Tô Khuyết…”

“Bình hoa Tô Khuyết kia à? Nó dựa vào cái gì chứ?” Tiểu Lý lập tức bùng nổ.

Trong công năng công lược người khác mà hệ thống cho Lâm Khinh Vũ có một khả năng gọi là ‘doanh doanh thu đồng’, nó có thể mê hoặc những người ái mộ cấp thấp làm việc, giúp cậu ta không cần làm bẩn tay mình: “Quan hệ của Tô Khuyết với Tề tổng đầu tư cho phim này… vẫn không sạch sẽ.”

*****

Trầm Ngưng tự mình tiễn Tô Khuyết ra cửa phòng thử kính, một đường luôn miệng nói diễn xuất của cậu tiến bộ hơn hẳn trước kia, thẳng tới khi Tô Khuyết được khen tới ngượng ngùng mới thôi.

“Thử kính thế nào?” Sở Tự vừa thấy Tô Khuyết đi ra thì lập tức tiến tới.

Tô Khuyết hưng phấn tới mức cả gương mặt đỏ bừng, Trầm Ngưng vừa rời đi thì không còn cẩn thận như vừa nãy mà kích động tới mức suýt nhảy cẫng lên, ánh mắt sáng lấp lánh hệt như một đứa nhỏ nhìn Sở Tự, gấp gáp nói: “Anh Sở, đạo diễn khen em diễn rất tốt, còn nói lần này nhất định sẽ giao cho em một vai tốt!”

Tuy không thể đóng nam chính nhưng đây là lần đầu tiên Tô Khuyết dựa vào thực lực bản thân giành lấy vai diễn, cho dù chỉ là vai phụ thì cậu vẫn thực vui sướng…

“Thế thì tốt rồi, nếu được đạo diễn khen ngợi thì phải hảo hảo biểu hiện, đừng để đạo diễn thất vọng! Cho dù chỉ là vai phụ thì vẫn phải diễn cho tròn vai!” Nhìn Tô Khuyết như vậy, Sở Tự có cảm giác như đang dẫn dắt con nít, đưa tay xoa xoa đầu Tô Khuyết, thầm cảm khái tuổi trẻ thực tốt.

Tô Khuyết gật gù hệt như gà con mổ thóc: “Em nhất định sẽ cố gắng, anh Sở, em sẽ không làm đạo diễn thất vọng.”

Người không biết nhìn thấy biểu hiện của Tô Khuyết lúc này, nhất định sẽ nghĩ cậu ta diễn vai nam chính.


“Kỳ quái, chị Vương đi đâu rồi, sao tới giờ vẫn không thấy bóng dáng a.” Hai người nói chuyện nãy giờ mà không hề thấy trợ lý Tiểu Vương của Tô Khuyết xuất hiện.

Sở Tự cũng khó hiểu nhíu mi, tiếp đó cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Tiểu Vương vẫn luôn đúng giờ mà, thôi quên đi, thời gian không còn sớm, để tôi đưa cậu về, điện thoại Tiểu Vương không liên lạc được, có thể là có việc gấp gì đó, đợi chốc nữa về rồi tôi sẽ gọi qua, bảo cô ta tự về.”

“Cũng được.” Tô Khuyết không có ý kiến.

Hai người vừa nói chuyện vừa rời đi, lúc đi tới cửa thì thông tấn khí của Sở Tự đột nhiên reo vang, đột nhiên Sở Tự có một loại dự cảm không ổn, lập tức đẩy mạnh Tô Khuyết qua bên cạnh rồi ngẩng đầu liếc nhìn lên trên, tiếp đó lập tức lùi về sau.

Cơ hồ ngay giây tiếp theo, vị trí mà hai người bọn họ vừa đứng khi nãy loảng xoảng một tiếng, chỉ thấy một chậu hoa thật lớn từ trên trời giáng xuống, rớt ngay chỗ Tô Khuyết đứng ban nãy.

Mảnh vỡ của chậu hoa cùng bùn đất văng đầy đất, trên người Sở Tự cùng Tô Khuyết cũng dính không ít, mọi người ở xung quanh đều bị âm thanh thu hút nhìn qua.

“Anh… anh Sở….” Tô Khuyết có chút ngây ngốc, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nếu không phải Sở Tự đúng lúc đẩy Tô Khuyết thì chậu hoa kia đã nện lên đầu cậu, cho dù kỹ thuật y học bây giờ rất cao siêu, thế nhưng…

Thông tấn khí của Sở Tự vẫn còn đang rung, đối với biến cố vừa xảy ra, bản thân cậu cũng có chút sững sờ, trong ánh mắt vây xem của mọi người, Sở Tự nhấn nút thông tấn khí, chỉ nghe bên kia truyền tới âm thanh suy yếu của Tiểu Vương: “Anh Sở… hình như tôi ăn trúng thứ ôi thiu gì đó, bụng cứ đau miết thôi, đang bị tiêu chảy. Thực xin lỗi, vừa nãy đã không nhận cuộc gọi của anh, anh cùng Tô Tô về trước đi, chốc nữa tôi tự về…”



Hoàn Chương 13.

Tô Khuyết: Fuck! (我屮艸 芔茻)

[cáo] 2 chữ cuối qt k dịch ra nên t chém ý, ai biết thì chỉ nha T^T huhu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận