Người dịch: Sunshine
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lâm Phàm đứng dưới quan sát một hồi, cảm thấy Thiên Địa Tông lần này quá mất mặt, thi đấu chỉ thắng hai tràng, thật sự thê thảm.
Chín đại Thần tử Thiên Địa Tông, hiện giờ xuất hiện hai khuôn mặt xa lạ, cũng không biết đã bị đệ tử nội môn cho xuống đài hay do mình rời khỏi vị trí Thần tử, trở thành trưởng lão phổ thông rồi không biết.
Nhưng Lâm Phàm không để ý chút nào.
Thanh Dương Tử mang vẻ mặt xấu hổ nhìn người đi ra từ trong đám người, nhất thời kích động, sắc mặt đỏ bừng.
- Tiểu tử này cuối cùng cũng chịu quay về.
Các đệ tử xung quanh bàn tán xôn xao.
- Người kia là ai a?
- Ta cũng không biết, nhưng nhìn rất quen, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
- Có phải các người bị ngốc hay không, đây là đệ nhất Thần tử của chúng ta, Lâm sư huynh a.
- Cmn, chính là vị Lâm sư huynh đã dùng chân giẫm Đạo Vấn Thiên, quyền ẩu Hỏa trưởng lão hay sao?
- Chính là hắn, ta nghe nói ba năm nay hắn chưa từng trở về, không ngờ hôm nay lại đột nhiên quay về.
Đám người Tô Hồng Trần thấy bóng người kia, vẻ mặt cũng cực kỳ kinh ngạc.
Ba năm không gặp, các nàng không dám tưởng tượng Lâm sư huynh đến giờ đã đạt tới cảnh giới nào, thực lực các nàng mặc dù không tăng lên bao nhiêu, nhưng các nàng không dám so sánh mình với Lâm sư huynh biến thái này được.
Lâm sư huynh là tuyệt đỉnh kỳ tài, bọn hắn há có thể sánh được.
Trong lòng Hàn Quân Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm, đối với thực lực của tiểu tử này hắn vẫn hết sức tin tưởng, nhưng ba năm nay, ngay cả một tin tức cũng không có, khiến hắn nghi hoặc vạn phần, nếu như không phải vẫn còn lệnh bài Thần tử kia, hắn cũng hoài nghi đối phương đã nhảy sang tông môn khác.
Linh Võ Tôn đang bị trấn áp dưới dất, khi nhìn thấy bóng người trước mắt, trong mắt hiện lên tia không cam lòng và không phục, nhưng nhiều là sự sợ hãi.
Ba năm trước, hắn từng bị Lâm Phàm trấn áp, ngay cả sức để đánh trả cũng không có, bây giờ hắn ta đã trở về, trong lòng hắn lại tràn đầy hi vọng, hi vọng hắn ta có thể hung hăng trấn áp Côn Lôn Thần Tông, vớt vát mặt mũi cho Thiên Địa Tông.
Lâm Phàm nhìn Linh Võ Tôn tiếc nuối lắc đầu.
- Ba năm không gặp ngươi vẫn vô dụng như vậy, tu vi mới có đến mức này a.
Nghe được lời này của Lâm Phàm, Linh Võ Tôn biến sắc, trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận, cái tên này vừa tới đã nhục mạ, mình nhưng hiện nay hắn đã không dám phản kháng, người trước mắt này là đệ nhất Thần tử và cũng chính là sư huynh của hắn.
- Sư huynh dạy phải.
Linh Võ Tôn cúi thấp đầu kính nể nói.
- Ừ, nếu đã biết sai rồi vậy thì cút về, cố gắng tu luyện đi.
Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, vênh váo nói.
Linh Võ Tôn lập tức gật đầu.
- Vâng.
Sau đó Lâm Phàm đưa ánh mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Thần tử Thiên Địa Tông.
Tám đại Thần tử còn lại lập tức đứng dậy, cung kính, kính nể nói:
- Lâm sư huynh.
Lâm Phàm "ừ" một tiếng, coi như thoả mãn, sau đó nhìn về phía Kiếm Thương Khung.
- Thực lực của ngươi tăng lên không ít, xem ra ba năm nay cũng đã nỗ lực rất nhiều.
Kiếm Thương Khung cung cung kính kính.
- Tất cả đều lấy sư huynh làm gương.
- Ừ, rất tốt.
Hiện tại trong lòng Lâm Phàm đang vô cùng đắc ý, đây chính là phong độ của trưởng bối, không giận tự uy, haha.
- Đại ca thật bá đạo.
Dưới khán đài, Thu Trảm Ngư kích động nói.
Nấm Kim Châm cũng gật đầu.
- Đúng đấy, đại ca vừa đứng lên, những Thần tử kia từng người từng người đều cung cung kính kính, có vẻ như rất sợ hắn.
- Khà khà, khẳng định là vậy, bọn họ đều bị dâm uy à nhầm hung uy của đại ca dọa sợ rồi, đại ca vô địch.
Thu Trảm Ngư lên tiếng.
Đệ tử mới gia nhập Thiên Địa Tông nhìn thấy một màn trước mắt, đều sợ đến ngây người.
Bọn họ chưa từng thấy Lâm Phàm, nhưng vị sư huynh này khác với chín sư huynh Thần tử mà bọn họ nhìn thấy hằng ngày, những sư huynh kia ai cũng là hạng người kiêu ngạo, khí độ phi phàm, bình thường khi thấy bọn họ, đều căng thẳng vạn phần.
Nhưng khi chín sư huynh Thần tử nhìn thấy người trên đài, từng người từng người đều nơm nớp run rẩy, cung cung kính kính khiến bọn họ kinh ngạc, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chắc không ai tin đâu.
Yến Khuynh Tuyết cười lạnh một tiếng.
- Được rồi, đừng giả vờ giả vịt, ngươi hẳn là Thần tử và cũng là sư huynh của bọn họ đi, nếu đã lên đài rồi vậy thì hãy đánh với ta một trận, ta ngược lại muốn xem, ngươi thân là sư huynh, có được mấy phần năng lực, lát nữa chớ để ta đánh quỳ trên đất như chó con là được rồi.
- Đáng ghét....
Đệ tử Thiên Địa Tông nghe thấy như thế, trong lòng vô cùng giận giữ, con mụ này thật sự quá kiêu ngạo, vốn không để Thiên Địa Tông bọn họ vào mắt.
Các Thần tử Thiên Địa Tông cũng vạn phần oán giận, ả này vẫn còn hung hăng a.
Lâm Phàm cười khẽ, nhìn bé con trước mắt, sau đó lắc lắc đầu.
- Ngươi quá yếu, Thần tử Côn Lôn Thần Tông các ngươi đều lên cả đi.
- Cái gì?
Các Thần tử còn lại của Côn Lôn Thần Tông đều kinh sợ, sau đó bắt đầu cười lớn.
- Tên Thần tử này của Thiên Địa Tông chẳng lẽ bị choáng váng rồi?
- Hắn vừa nói cái gì? Nói sư muội quá yếu? Nói chúng ta cùng lên, đầu óc hắn có vấn đề phải không?
- Ta thấy rất có thể a, chẳng lẽ hắn không biết sư muội lợi hại đến mức nào?
- Nếu như tất cả chúng ta cùng lên, sợ rằng hắn đã sớm chỉ còn một bộ thi thể.
....
- Ha ha.
Yến Khuynh Tuyết bắt đầu cười lớn, cười rất cuồng ngạo.
- Không ngờ Thần tử Thiên Địa Tông, người này so với người kia còn chém gió kinh hơn, hôm nay ta xem như được tận mắt chứng kiến, chỉ bằng gia hỏa ngươi mà cũng dám ăn nói bừa bãi, lát nữa ta kiểu gì cũng sẽ hung hăng đạp người dưới chân mới thỏa lòng.
Tại vị trí Tông chủ.
- Hàn huynh à, đệ tử này của tông môn ngươi kêu ngạo quá chăng.
Tông chủ Côn Lôn Thần Tông cười nói.
Khó miệng Hàn Quân Thiên lộ ra nụ cười.
- Đây là đệ nhất thiên tài của tông môn ta a, rất được chúng xem trọng.
- Ngạch.
Tông chủ Côn Lôn Thần Tông sững sờ, sau đó không khỏi cười ra tiếng, phảng phất như nghe được chuyện cười.
Lâm Phàm nhìn Yến Khuynh Tuyết, hai tay vẫn đặt sau lưng như cũ, trong lòng không chút để ý.
- Ngươi không cần cười, ta thấy ngươi là hạng người nữ lưu, nên cho ngươi một lời khuyên mà thôi, nhưng nếu ngươi không tin, cũng không sao, lát nữa, chỉ cần chấp nhận được hậu quả, đã tốt lắm rồi.
- Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ, phiền ngươi lớn tiếng một chút.
Yến Khuynh Tuyết nghiêng đầu, một tay đặt trên tai, như không nghe rõ đối phương nói gì, sau đó vẻ mặt hơi đổi.
- Đừng nói bản cô nương không cho ngươi cơ hội, xuất tất cả bản lãnh của ngươi ra, nếu bị bản cô nương đạp dưới chân cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước.
Lâm Phàm vẫn nhàn nhã như cũ đứng ở đó, ánh mắt miệt thị nhìn bé con không sợ cọp trước mắt, không ngờ con gái bây giờ phách lối như vậy, dám đạp trên đầu Thần tử Thiên Địa Tông, quả thật rất hung hăng a.
Yến Khuynh Tuyết phát hiện tên này không thèm nhìn mình, nhất thời nổi giận.
- Chịu chết đi.
Xèo!
Bóng người trong nháy mắt tiêu tan, phảng phất như hoàn toàn biến mất.
Mà Lâm Phàm vẫn như cũ không nhúc nhích, như thể bị dọa cho ngây ngẩn cả người.
- Lâm sư huynh rốt cuộc đang làm gì?
Đám người Tô Hồng Trần kinh hô, thực lực Yến Khuynh Tuyết đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
Khóe miệng các Thần tử côn Lôn Thần Tông đều lộ vẻ tươi cười.
- Sư muội vậy mà đã tu luyện thành công môn thân pháp này, xem ra, muội ấy giấu chúng ta không ít.
- Thần tử Thiên Địa Tông thì thế nào, chỉ sợ lát nữa sẽ bị sư muội hung hăng đạp dưới chân.
Vừa lúc đó, xuất hiện bóng dáng Yến Khuynh Tuyết.
- Quỳ xuống cho ta.
Lâm Phàm vẫn như cũ đứng một chỗ, hơi lắc đầu, từ từ giơ một tay lên.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn nổ ra.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho choáng váng nhìn tình cảnh trên đài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...