Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lâm Phàm đợi bên ngoài một lúc lâu, có chút mất kiên nhẫn.
Cái tên Thanh Dương Tử này giở trò quỷ gì không biết, đến giờ mà vẫn chưa đi ra.
Đúng lúc này, bóng người Thanh Dương Tử xuất hiện trong tầm mắt Lâm Phàm.
Dọc đường đi, Thanh Dương Tử hùng hùng hổ hổ, một mực chửi cả nhà Hỏa trưởng lão, nhưng khi sắp đến trước mặt Lâm Phàm, liền thay đổi, lộ ra nụ cười vui mừng.
- Tất cả đều xong hết rồi, ngươi bây giờ là đệ tử nội môn, ngươi biết mà, tông chủ vừa nghe ngươi là kỳ tài, vô cùng hưng phấn trực tiếp cho ngươi vào đệ tử nội môn, được hưởng một toà toái phong.
Thanh Dương Tử hưng phấn nói.
Các đệ tử đứng bên cạnh hơi sững sờ.
Đệ tử nội môn?
Mặc dù đệ tử nội môn không tệ, nhưng bọn họ đều biết sư đệ trước mắt này chính là kỳ tài.
Dựa vào thực lực Viễn Cổ cảnh hậu kỳ có thể trấn áp Chân tiên cảnh sơ kỳ, cái này bá đạo bực nào.
Chẳng lẽ đầu óc tông chủ bị đánh hỏng rồi?
Đệ tử như vậy, cũng không cho vào Thần tử?
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ của bọn họ, nếu nói ra, bọn họ sẽ bị đánh chết.
Bọn họ thấy sắc mặt Thanh Dương Tử trưởng lão vẫn như thường, biểu hiện ra thần sắc hưng phấn, xem ra, trưởng lão đang muốn gạt Lâm Phàm, để hắn thấy đệ tử nội môn quý giá bậc nào.
- Đệ tử nội môn?
Lâm Phàm nghi hoặc, nhưng thấy mọi người bên cạnh lộ ra biểu tình hâm mộ, trong lòng cảm thấy thoải mái.
Xem ra, đệ tử nội môn này rất trâu bò rồi.
Cũng được, xứng đáng với thân phận của mình.
- Chúc mừng Lâm sư huynh trở thành đệ tử nội môn.
Lý Thanh ôm quyền nói.
Tuy Lâm Phàm nhập môn muộn, nhưng tu vi cao, cộng thêm địa vị cao hơn bọn họ, đương nhiên phải lấy tôn xưng sư huynh rồi.
- Khách khí.
Lâm Phàm nở nụ cười, ôm quyền nói.
- Đi, ta dẫn ngươi đi chọn một toà toái phong.
Thanh Dương Tử cười nói.
Nhưng trong lòng lão vẫn không ngừng phỉ nhổ tông chủ.
Các ngươi không tin ta, được thôi, không có gì cả. Tuổi tác lão phu cũng không nhỏ, thiên tư coi như có hạn, đã như vậy, lão phu quyết tâm bồi dưỡng kỳ tài này, cố gắng đánh vào mặt già các ngươi.
Đặc biệt là cái tên Hỏa trưởng lão kia càng khiến Thanh Dương Tử tức giận không ngớt.
Đồ chó hoang hỏa tạp mao, mang về cái thứ gì thế không biết, nói không chừng là con riêng của lão cũng nên, còn nói mình vô ý phát hiện được, có khi nào lão cố tình phá mình hay không?
Cũng không lâu lắm.
Đám người Lâm Phàm và Thanh Dương Tử lơ lửng trong hư không.
Phong cảnh trước mắt, từng toà từng toà toái phong lơ lửng trên bầu trời, những toái phong này, thiên kỳ bách quái, hình dạng khác nhau, mỗi một toà toái phong đều có một cung điện.
Cung điện bình thường đến mức không nhìn ra có gì khác biệt.
Mà những toái phong kia tản ra linh khí nồng nặc, đồng thời hào quang quấn quanh toái phong cũng khác nhau.
- Nhiều như vậy sao?
Lâm Phàm phát hiện, bên trong những toái phong này có không ít người, chí ít mấy ngàn, thậm chí hơn vạn.
Vậy đệ tử nội môn này cũng quá không đáng giá đi.
- Đúng đấy, có rất nhiều toái phong, ngươi nhìn phía dưới đi, chỗ đó chính là chỗ ở của đệ tử ngoại môn.
Thanh Dương Tử chỉ chỉ nói.
Lâm Phàm nhìn tới, hơi nhíu mày.
- Phải chen chúc như thế sao?
- Ngươi xem phía dưới, kia là chỗ của đệ tử tạp dịch.
Thanh Dương Tử lại là chỉ tay.
Lâm Phàm lần thứ hai nhìn lại, cái quái gì vậy, cái này có chút thê thảm, phòng ốc đơn giản, chen chúc chung một chỗ, ngay cả Huyền Hoàng Giới cũng không bằng.
- Vậy thì bên kia là của ai?
Lâm Phàm chỉ vào tòa toái phong phía xa, mười căn Thông Thiên Sơn Phong, mênh mông uy nghiêm, xung quanh có vô số pháp bảo quấn quanh, hào quang bảy màu lưu chuyển, vô số cầu vồng đáp vào ngọn núi, nhìn qua không bình thường.
Thanh Dương Tử vừa nhìn tới ngọn núi kia, sắc mặt hơi đổi, sau đó lại bình thường nói.
- Không có gì, tất cả đều là con cháu tông môn cao tầng, không dùng được, đều là đám ngốc.
Lý Thanh nghe những lời này, trái tim nhỏ nhảy phù phù một cái.
Trưởng lão cũng quá bá đạo đi, những ngọn núi này đều là chỗ ở của Thần Tử trong tông môn a.
Hơn nữa, những Thần tử này không dễ bắt nạt đâu, nếu như để cho bọn họ nghe trưởng lão nói như vậy, bọn họ có thể khiêu chiến với trưởng lão đó.
Thanh Dương Tử mặc dù là trưởng lão, nhưng chỉ là trưởng lão tuyển chọn đệ tử, trong tông môn không có quyền lợi lớn.
Ngay cả lời nói cũng không có trọng lượng bằng những Thần tử kia.
- Há, hóa ra trong tông môn cũng có chuyện đi cửa sau.
Lâm Phàm khẽ gật đầu, cảm giác chỗ này không tệ lắm.
- Không nói những thứ này nữa, ngươi để mắt tới chỗ nào, nói với lão phu một tiếng, lão phu sẽ an bài cho ngươi.
Thanh Dương Tử đổi chủ đề, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Lâm Phàm tiến nhập Thiên Địa Tông, tự nhiên không phải vì hưởng thụ, mà là muốn tăng tu vi của mình.
Bởi vì chí cao cường giả cùng các ma thần còn đang trong bí cảnh chờ hắn đến cứu.
- Vậy thì toà kia đi.
Lâm Phàm chỉ về ngọn núi đằng trước nói.
- Được.
Thanh Dương Tử gật đầu, sau đó lấy ra một miếng ngọc phù, truyền pháp lực vào trong, ngay lập tức, ngọc phù tỏa ra một ánh hào quang, bao phủ toái phong kia lại, toái phong kia giống như bị dẫn dắt, từ từ bay đến trước mặt Lâm Phàm.
- Kích hoạt!
Một dòng nước nhỏ bao phủ toái phong, rửa sạch tro bụi trên kiến trúc, mà một ít hoa cỏ, cây cối héo tàn trong đó, giống như thu được sinh cơ, tái sinh trở lại.
- Cất cho cẩn thận, từ bây giờ toái phong này là của ngươi, mau đặt tên cho nó đi.
Thanh Dương Tử nói.
- Gọi nó là Thánh Ma Phong đi.
Lâm Phàm đáp.
- Thánh Ma Phong? Danh tự này không tệ, hai đạo chí cao bao
dung tất cả, định thành đại khí.
Thanh Dương Tử cười cười.
Lâm Phàm đi vào kiến trúc bên trong, diện tích không lớn, nhưng mọi thứ đều đầy đủ.
Đan phòng, phòng luyện khí, phòng tu luyện, vườn linh thảo, chờ chút…
- Thế nào? Cũng không tệ lắm phải không, ta cho ngươi biết, ưu đãi của đệ tử nội môn rất cao đó.
Thanh Dương Tử cười nói.
- Cũng không tệ lắm.
Lâm Phàm gật đầu thoả mãn, đãi ngộ dành cho đệ tử nội môn quả thật không tệ.
- Vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ sai người đưa những thứ tông môn dành cho đệ tử nội môn đến.
Thanh Dương Tử nói.
- Được.
...
Sau khi đám người Thanh Dương Tử rời khỏi toái phong.
- Trưởng lão, Lâm sư huynh tiềm lực vô song, vì sao tông chủ không đưa vị trí Thần tử cho huynh ấy.
Lý Thanh nghi ngờ hỏi.
- Đừng nói nữa, giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, cái tên Hỏa trưởng lão kia không biết đi nơi nào, tìm thấy một tên Thiên Địa Hỏa Linh biến dị, cho nên, toàn bộ sự chú ý của tông chủ đã bị hắn hấp dẫn.
- Hơn nữa, vị trí Thần tử vốn có mười chỗ, ban đầu còn trống một chỗ, còn có chút hi vọng, nhưng ta lại không ngờ sẽ phát sinh tình huống như vậy.
Thanh Dương Tử tức giận nói.
- Cái này có chút đáng tiếc.
Lý Thanh than thở.
- Đi, đi chuẩn bị đồ cho hắn.
Thanh Dương Tử suy tư một chút, sau đó cắn răng, lần này liều mạng một phen, lão phu phát hiện kỳ tài, sao có thể để hắn trầm luân như vậy.
Bất luận như thế nào,
phải giúp hắn trưởng thành.
Đánh cược tất cả tài sản của mình, sau này để bọn họ biết, không cho Lâm Phàm vị trí Thần tử, là do mắt bọn hắn bị mù.
Toàn bộ tông môn, chỉ có lão phu tinh tường nhất.
Lý Thanh không biết Thanh Dương Tử trưởng lão sẽ chuẩn bị gì cho Lâm Phàm, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bất chấp tất cả của hắn, cũng hoàn toàn choáng váng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...