Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Trong hoàng thành.
Lúc này, Đại hoàng tử đã cởi áo ra và nằm trên giường.
- Đau chết mất.
Đại hoàng tử kêu rên không ngừng, trên lưng có rất nhiều vết lằn màu đỏ, do chổi quất, mặc dù nó không vỡ ra, nhưng cảm giác đau đớn lại hành hạ Đại hoàng tử, khiến hắn không chịu đựng nổi.
- Đại hoàng tử, đan dược đến rồi.
Một Luyện đan đại sư vội vội vàng vàng mang một viên thần đan đi tới chỗ Đại hoàng tử.
Đáng nhẽ với tu vi của Đại hoàng tử, những vết thương nhỏ này đều có thể dựa vào chính mình loại trừ chứ, nhưng hắn khiếp sợ phát hiện, không quản mình vận chuyển pháp lực chữa trị như thế nào, nó cũng không tiêu tan được.
- Nhanh lên một chút... Nhanh lên một chút.
Đại hoàng tử không kịp chờ đợi, hô lên.
Bây giờ chỉ có thể thử dùng thần đan của Luyện đan đại sư mà thôi.
Đại hoàng tử nuốt thần đan vào, sau đó chờ đợi tác dụng đan dược, nhưng hắn phát hiện đan dược không bất kỳ tác dụng gì.
- Ngươi luyện đan như thế nào, sao không có một chút tác dụng vậy?
Đại hoàng tử giận dữ nói.
Luyện đan đại sư sợ hãi vội vã quỳ xuống, đầu chảy mồ hôi ròng ròng.
Thần đan không có tác dụng, sao có thể có chuyện đó, thần đan này được gom từ rất nhiều thần dược mới luyện chế thành, làm sao lại không tác dụng đây.
- Hoàng nhi, làm sao vậy.
Đúng lúc này, một đạo âm thanh uy nghiêm từ bên ngoài truyền vào.
Sau đó, một nam tử mặc áo hoàng bào, bộ pháp vững vàng đi vào.
Đại hoàng tử nhìn người tới, lập tức khóc lóc kể lể.
- Phụ hoàng, một ông chủ tiệm thuốc trong thành dám phạm thượng với con...
- Lại có sự tình như thế, quả thực tội không thể tha.
Sau khi Đế Hoàng nghe xong, mặt rồng giận dữ, đây rõ ràng muốn gây hấn với Hoàng tộc bọn họ mà.
- Hoàng nhi, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, việc này Phụ hoàng làm chủ cho ngươi.
- Cảm tạ Phụ hoàng.
Trong lòng Đại hoàng tử vui vẻ, nếu Phụ hoàng xuất thủ, tên ghê tởm kia còn không bó tay chịu trói = sao.
...
Đại hoàng tử tự nhiên không biết sau khi Phụ hoàng hắn trở về, việc đầu tiên làm là gọi mấy vị cung phụng đến hỏi rõ sự tình, sau khi nghe xong, thần sắc hắn biến đổi rất nhiều.
- Theo ý các ngươi, người trẻ tuổi kia cũng không xuống tay ác độc, ngược lại giống như hắn muốn ẩn cư ở Lập Thiên Thành?
Đám cung phụng đều nhao nhao gật đầu.
- Đúng, đại cung phụng thực lực đã đạt đến Thần Thiên Vị tầng chín nhưng cũng như chúng ta, không thấy rõ đối phương động thủ như thế nào, coi như Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị cũng không có khả năng mạnh như thế, có sức mạnh như vậy chỉ có thể là Chí Tôn Cảnh hoặc cảnh giới càng cao hơn.
Một tên cung phụng trả lời.
Nghe nói như thế, Đế Hoàng tự nhiên ngây ngẩn cả người, cường giả Chí Tôn Cảnh trở lên chính là nhân vật nghịch thiên a.
Bọn họ tuy có chí cường giả che chở, nhưng Lập Thiên Thành chỉ là một toà thành nho nhỏ mà thôi, đám lão tổ kia chả xem nó thành cái đinh gì đâu.
- Vậy các ngươi nói, cường giả thần bí này đối với Hoàng Thành có nguy hiểm hay không?
Hắn hiện tại chỉ muốn biết chuyện này thôi.
- Hẳn là không, cường giả tự nhiên có uy nghiêm của cường giả. Đại hoàng tử cùng Thương tiểu thư hai lần khiêu khích uy nghiêm nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, mà người này đối với chúng ta cũng chỉ là đẩy lui, cũng không gây khó dễ chút nào, từ đó cho thấy, hắn đang ẩn cư ở Lập Thiên Thành chúng ta mà thôi.
- Theo thần thấy, Đại hoàng tử có thể cùng cường giả như thế kết duyên là hỉ sự to lớn, nếu cường giả thần bí thật sự muốn chém giết Đại hoàng tử, coi như tất cả chúng ta cũng không có cách nào chống đối, dù sao, chúng ta ở trong mắt loại cường giả này, cũng chỉ là giun dế, nếu để Đại hoàng tử tự mình giải quyết có lẽ sẽ có cơ duyên gì cũng không chừng.
Một vị Cung phụng hưng phấn tiếp lời.
Lời vị Cung phụng này nói để Đế Hoàng có chút mơ tưởng.
Cường giả tuyệt thế, chuyện này ngược lại không tệ.
Đại hoàng tử còn muốn dựa vào lão tử hỗ trợ, nhưng hiện tại hắn còn không biết hắn đã bị lão cha bán đi từ lúc nào rồi.
Thương Khuynh Thành ở trong nhà cũng trải qua sự tình như thế, Thương gia chủ có cùng ý nghĩ đối với chuyện này như Đế Hoàng, họ cảm giác đây là một loại cơ duyên, bởi vậy, họ cũng chỉ động viện trót lưỡi đầu môi hai đứa con của mình chút thôi, sau đó để hai người từ mình đi giải quyết.
...
Sau khi Lâm Phàm dạy dỗ hai con ngừa ngông cuống kia một trận, cả người đều cảm thấy khoái trá hết sức.
Có lúc tìm một ít chuyện làm cũng không tệ lắm.
Đúng lúc này, lông mày xung Lâm Phàm ngưng lại, nhìn vào trong hư không vô tận.
Đây là khí tức của chí cường giả.
- Vạn Thiên, các ngươi trông coi cửa hàng cho tốt, ta có chút chuyện làm.
Lâm Phàm đứng dậy ra lệnh, sau đó tiến vào hư không vô tận.
Dương Vạn Thiên nhìn chủ nhân biến mất, trong lòng vô cùng khiếp sợ, không biết chủ nhân này của mình đến cùng có lai lịch thế nào.
...
- Nhân tộc Đại Đế, lần đầu tiên gặp mặt a!
Ngay thời điểm Lâm Phàm xuất hiện trong hư không, một thanh âm đột ngột truyền vào tai hắn.
Lâm Phàm kinh ngạc ngưng lại, thầm nghĩ dĩ nhiên có người phát hiện mình.
- Nhân tộc Đại Đế, ngươi không cần sốt sắng, ta không có ác ý.
Một bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, khiến Lâm Phàm hơi sững sờ.
- Cổ Tộc, Ma Thần lực lượng Bàn Cổ.
Bàn Cổ và Cổ Tộc có dáng dấp khá giống nhau, nhưng khí tức của Bàn Cổ vững vàng trầm ổn hơn rất nhiều, không giống sự cuồng bạo của Cổ Tộc.
Đồng thời, trong mắt Lâm Phàm, Bàn Cổ giống như tâm điểm lực lượng, một luồng sức mạnh cuồn cuộn từ trên người Bàn Cổ bạo phát.
Đây là sức mạnh cực hạn có thể phá diệt tất cả, nắm giữ lực lượng hủy thiên diệt địa.
- Bàn Cổ Ma Thần, ngươi làm thế nào phát hiện được ta.
Lâm Phàm hỏi.
- Thời điểm ngươi tiến nhập Lập Thiên Thành, ta đã cảm nhận được.
Bàn Cổ Ma Thần cười nói.
Vì hắn khá giống Cổ Tộc, nên nụ cười này nhìn qua vẫn có chút đáng sợ.
- Ngươi không muốn giết ta?
Lâm Phàm hỏi tiếp.
Bây giờ, hắn đã trở thành mục tiêu phải giết trong lòng vô số chí cường giả, vì hắn đã đoạt vô số thần vật trong tay bọn họ a.
Mà bên trong các chí cường giả, Bàn Cổ Ma Thần chắc thuộc về tồn tại đứng đầu.
Sức mạnh cường hãn tới trình độ nhất định, bất cứ sự vật gì cũng sẽ bị một quyền phá diệt.
Nếu như cùng động thủ, thân thể Viễn Cổ cảnh đại viên mãn này của mình không nhất định có thể chống đỡ được a.
- Ha ha, tại sao ta lại muốn giết ngươi, hôm nay tới đây, chỉ muốn gặp gỡ Nhân tộc Đại Đế đã đùa nghịch vô số chí cường giả xoay vòng vòng đến cùng là nhân vật thế nào mà thôi!
- Những sinh linh này đều do ngươi thủ hộ? Nhìn ngươi thật giống như Ma Thần trong Cổ tộc.
Lâm Phàm tò mò hỏi.
- Đây là tộc nhân của nghĩa huynh ta, đáng tiếc nghĩa huynh ta ở mấy cái kỷ nguyên trước đã ngã xuống, nên ta cũng chỉ giúp huynh ấy chăm nom một hai mà thôi.
Bàn Cổ Ma Thần trả lời.
Lâm Phàm vẫn còn có chút cảnh giác đối với người trước mặt.
Chỉ cần tình huống không ổn sẽ lập tức lui lại.
Bàn Cổ Ma Thần phát hiện Lâm Phàm vẫn ở chỗ cũ, cảnh giác nhìn mình, ngược lại cười lớn một tiếng, sau đó nói tiếp.
- Sức mạnh của ngươi không sai, nhưng đáng tiếc ngươi không có truy tìm đến cội nguồn chân chính của sức mạnh, cái này cho ngươi.
Một dấu ấn màu vàng từ trong tay Bàn Cổ Ma Thần bay đến chỗ Lâm Phàm, trong lạc ấn màu vàng ẩn chứa một loại sức mạnh kinh khủng.
- Chuyện này...
Lúc này, Lâm Phàm không biết nói gì hơn, Bàn Cổ Ma Thần tới đây làm gì? Chẳng lẽ chỉ đến để đưa đồ cho mình thôi sao?
- Ngươi đừng nghĩ nhiều như thế, kỷ nguyên này đã là kỷ nguyên cuối cùng rồi, đáng tiếc bọn họ lại không biết lí do không phải khí vận đã đến mà do vật dẫn ngoại giới đã sắp gặp tử vong.
- Nếu bọn họ có thể siêu thoát, từ mấy cái kỷ nguyên trước cũng đã siêu thoát rồi.
Bàn Cổ Ma Thần nói rằng.
- Ý này là gì?
Lâm Phàm đau đầu, tên này tiết lộ tin tức có chút nhiều.
- Ha ha, chờ ngươi đến cấp độ đó ngươi sẽ biết, hiện tại biết càng sớm chỉ tăng thêm áp lực cho ngươi thôi.
Bàn Cổ Ma Thần cười lớn, sau đó xé rách hư không biến mất tại chỗ.
Lâm Phàm nháy mắt một cái, chuyện quái gì đây? Đến đây một chuyến chỉ để nói mấy câu thế thôi á.
Nhưng thời điểm hắn nắm dấu ấn màu vàng trong tay, tiếng hệ thống nhắc nhở truyền đến.
“Keng, phát phát hiện sức mạnh ý chí.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...