Dịch & biên: †Ares†
oOo
Lúc này Lâm Phàm ngồi ở trên giường, nhớ lại việc tông môn bị diệt, mọi người đều đã chết mà nước mắt không ngừng chảy.
- Nếu còn sống, nên đối mặt với tương lai, mê muội ở trong đau khổ chỉ là hành vi của kẻ yếu mà thôi.
Chợt từ bên ngoài có hai người đi tới.
Vô Nhai cùng Nhan Triển Văn nhìn thấy đệ tử này như vậy, cũng thở dài một tiếng.
- Các ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào? Ta…
Lâm Phàm thấy có người tiến vào, vội vàng hỏi.
- Được rồi, hỏi từng chuyện một.
- Nơi này là Thánh Tông, cũng chính là gốc rễ của Thánh Ma Tông. Thánh Ma lão tổ hao hết tinh khí kích hoạt lệnh bài để đưa ngươi trở về bản tông.
Vô Nhai nói.
Lâm Phàm vừa nghe, nhất thời ngây ngẩn cả người. Nơi này là khởi nguồn, cũng chính là bản tông mà tông chủ luôn nhắc. Hắn không ngờ tông chủ lại hy sinh bản thân để đưa hắn trở lại bản tông.
- Vậy nơi này vẫn là Huyền Hoàng giới sao? Ta còn cơ hội trở về sao?
Lâm Phàm hỏi.
- Là Huyền Hoàng giới, nhưng nơi này là Đông Linh châu, cách với Thương Linh châu một vùng biển sâu rộng đến không thể vượt qua. Ngươi muốn trở về rất khó khăn, ngay cả chúng ta cũng không có năng lực như thế.
Vô Nhai nói.
Lâm Phàm nghe xong nắm chặt nắm tay, chỉ cần có một chút hy vọng hắn cũng sẽ không bỏ qua.
- Các ngươi là ai?
Ánh mắt Lâm Phàm nóng rực nhìn hướng hai người. Nếu đã là bản tông thì nhất định có cách đưa mình trở về.
- Bổn tọa Thánh Tông thái thượng trưởng lão Vô Nhai.
- Thái thượng trưởng lão Nhan Triển Văn.
- Có phải là ngươi muốn vận dụng lực lượng bản tông để trở lại Thương Linh châu không? Chuyện đó là không thể, ngay cả tông chủ bản tông cũng không có năng lực như thế.
Vô Nhai xem thấu ý nghĩ trong mắt Lâm Phàm, lắc đầu nói.
- Tại sao?
Lâm Phàm vội hỏi.
- Thật lâu thật lâu trước kia, tương truyền là một vị chí tôn vì ngăn cản nội chiến trong Huyền Hoàng giới nên đã phân Huyền Hoàng giới từ một thành hai. Trừ phi có thể tìm được lệnh bài vượt giới do vị chí tôn này để lại mới có thể qua lại hai châu, bằng không chẳng còn cách nào khác. Đương nhiên lệnh bài kia hiện giờ đã bị sử dụng hai tấm, còn có cái khác không thì không ai rõ.
Vô Nhai nói.
- Sau này ngươi cứ ở lại đây, tông chủ cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất là trở về bản tông, làm một đệ tử; thứ hai là ban thưởng cho ngươi Vô Danh phong, để ngươi đảm nhiệm chức tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, tiếp tục truyền thừa Thánh Ma Tông.
Lâm Phàm nhìn thái thượng trưởng lão Vô Nhai, không chút do dự nói:
- Ta muốn tiếp tục truyền thừa Thánh Ma Tông.
- Ngươi xác định?
Vô Nhai hỏi lại lần nữa.
- Ta xác định, tông chủ quên mình đưa ta tới đây, ta tuyệt đối không thế quên cừu hận như thế được. Sau này ta nhất định phải tìm được lệnh bài vượt giới trở lại Thương Linh châu, báo thù cho tông môn trên dưới mấy vạn người.
Lâm Phàm dữ tợn nói, mối thù sâu như biển này hắn không thể nào quên.
- Tốt, một khi đã như vậy, chờ thương thế của ngươi tốt lên, ta sẽ dẫn ngươi tới Vô Danh phong. Đương nhiên ngươi phải có chuẩn bị, Vô Danh phong không có gì hết, tất cả đều phải dựa vào chính ngươi.
Vô Nhai nói.
- Đa tạ thái thượng trưởng lão.
Lâm Phàm cảm kích nói.
....
Hai vị thái thượng trưởng lão trò chuyện với Lâm Phàm một hồi thì rời đi.
- Sư huynh, huynh nói cho hắn biết về lệnh bài vượt giới để làm gì, chẳng phải khiến hắn tốn tâm tư vô ích?
Nhan thái thượng trưởng lão nói.
- Sư đệ, chỉ cần có hy vọng thì không chừng sẽ có kỳ tích phát sinh.
Vô Nhai cười cười, sau đó cũng không nói cái gì thêm, rời khỏi nơi này.
....
Lâm Phàm tiếp tục tu dưỡng suốt mấy ngày sau đó. Thương thế lần này vô cùng nặng, trong khoảng thời gian này, Lâm Phàm hầu như chỉ ngủ say, để cho thân thể chậm rãi khôi phục. Tới hôm nay, Lâm Phàm cảm giác thân thể đã khôi phục lại.
Lâm Phàm muốn mở số liệu bản thân nhìn tình huống cụ thể, thế nhưng vừa hành động thì lại hoảng tới toát mồ hôi.
Bởi vì mặc kệ hắn gọi hệ thống thế nào cũng không có tác dụng.
Điều này sao có thể?
Sắc mặt Lâm Phàm trở nên trắng bệch. Hệ thống là dựa vào duy nhất để báo thù của hắn, nhưng giờ lại đột nhiên biến mất?
"Đinh, hệ thống Tối Cường chính thức dung hợp."
Mà vừa lúc này, tiếng nói truyền đến. Lâm Phàm vô cùng vui mừng, đây là tiếng của hệ thống.
Thế nhưng hắn chưa kịp nói cái gì thì đã rơi vào hôn mê thật sâu.
Không biết qua bao lâu, khi Lâm Phàm mở to mắt lại, bên ngoài trời đã tối sầm. Lâm Phàm lập tức xem xét số liệu bản thân.
Chính thức dung hợp là chuyện gì, hệ thống có thay đổi gì sao? Lâm Phàm vội cẩn thận quan sát.
Họ tên: Lâm Phàm.
Tu vi: Tiên Thiên sơ giai.
Thân thể: Nhập Thần sơ giai.
Thiên tư: thăng cấp vô hạn.
Huyết mạch: không có.
Thần thông: âm dương, tăng phúc, ẩn thân.
Tinh thông: luyện khí, truyền thụ.
Túi chứa đồ: Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, Thất Thánh Bảo Đồ.
....
Giao diện trước đây đã không còn, thay vào đó là một giao diện hoàn toàn mới. Lâm Phàm có thể cảm nhận những công pháp mình học được đều được khắc sâu trong óc.
Thậm chí có loại cảm giác chỉ cần vừa nghĩ tới đã có thể dùng ra, giống như chúng nó trở thành một bộ phận của cơ thể, đơn giản hơn trước kia rất nhiều.
Giao diện cũ nhìn có vẻ rất chi tiết, thế nhưng Lâm Phàm lại cảm giác hiện tại cao cấp hơn dĩ vãng.
Còn cả mấy công năng mới có, Lâm Phàm chưa hiểu chúng có ý gì, nhất là tu vi, tại sao lại thành Tiên Thiên sơ giai?
Chính mình lúc trước chỉ kém một chút đã tiến vào Nhập Thần cơ mà?
Nhưng Lâm Phàm lại không hề cảm thấy mình yếu đi.
Những thay đổi này còn đợi hắn nghiên cứu kỹ lưỡng một phen, giờ cứ đoán già đoán non chẳng để làm gì cả.
Đã nhiều ngày không nhìn thấy mặt trời, Lâm Phàm muốn đi ra ngoài tìm thái thượng trưởng lão Vô Nhai, để hắn dắt mình tới Vô Danh phong xem thử.
Lâm Phàm đẩy cửa ra, những tia nắng vàng ấm áp chiếu lên mặt hắn, cảm giác thật là dễ chịu.
Lâm Phàm nhìn quanh, chỉ thấy mênh mông vô bờ, phòng ốc san sát, tràn đầy sức sống.
Đây là Thánh Tông, tông môn còn cường đại, phồn vinh hơn cả Thánh Ma Tông.
Dọc theo đường đi, Lâm Phàm thấy được rất nhiều đệ tử Thánh Tông, cũng nhìn thấy rất nhiều điều mới lạ.
Thánh Tông lớn tới vượt ra khỏi tưởng tượng của Lâm Phàm. Đi mãi một hồi lâu, Lâm Phàm gặp được thái thượng trưởng lão Vô Nhai.
- Xem ra đã khôi phục tốt, vậy để ta dẫn ngươi tới Vô Danh phong.
Vô Nhai sớm biết Lâm Phàm đã ra khỏi phòng, cho nên tới đây đón hắn tới Vô Danh phong.
Nơi đó là một ngọn núi bỏ hoang đã lâu, nằm ở phía Tây Bắc của Thánh Tông, thuộc sân sau của tông môn, rất ít khi có người đi qua, cũng đã bị các đệ tử cho vào quên lãng.
- Đa tạ thái thượng trưởng lão.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua Vô Nhai, kiểm tra tu vi của người này.
Cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.
Tuy hiện giờ không còn chia cấp bậc rõ như trước, nhưng Lâm Phàm biết thái thượng trưởng lão Vô Nhai này nếu so với Thánh Ma lão tổ thì mạnh hơn rất rất nhiều.
Khi Lâm Phàm đi theo Vô Nhai tới Vô Danh phong thì cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi không nói ra lời.
Cô quạnh, vắng vẻ, nguyên thủy, không có một bóng người.
Ngọn núi hoang không một bóng người này mà là tông môn mới của Thánh Ma Tông sao?
- Đây chính là Vô Danh phong, Thánh Tông chỉ có thể giúp được ngươi đến mức này thôi. Nếu đã chọn con đường này thì đừng có chùn bước hay oán hận gì cả. Ngươi sẽ được hưởng quyền lợi như các đệ tử của Thánh Tông, còn có thể đi được bao xa thì phải xem chính ngươi rồi.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nói.
- Đa tạ bản tông.
Lâm Phàm gật đầu nói.
- Đừng khách khí!
Vô Nhai gật gật đầu, sau đó rời khỏi nơi này. Hắn chỉ có khả năng giúp tới đây, sống chết sau này chỉ có thể dựa vào chính Lâm Phàm.
-----oo0oo-----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...