Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Sa Tổ biến sắc.
Sau vẻ mặt bình thản kia là một nội tâm đầy lửa giận, hắn không ngờ mình đường đường là Cự Sa tộc, một trong thập đại hung thú thượng cổ, lại có một ngày bị người bức đến trình độ này.
Hắn chính là cường giả Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, nhưng hắn biết, Nhân tộc Đại Đế trước mắt là tồn tại mà hắn không thể chống nổi.
Tuy Uy danh Nhân tộc Đại Đế không lan khắp toàn bộ Cổ Thánh Giới, nhưng Sa Tổ biết, chính Nhân tộc Đại Đế này có thể giết Chí Cao.
- Chờ đã, Nhân tộc Đại Đế! Trăm ngàn tỉ thật sự là con số khổng lồ, cho dù chư thiên vạn giới cũng không có một chủng tộc nào có lượng của cải khổng lồ như vậy, nên xin ngài xem xét lại.
Sa Tổ vội vàng giải thích, sợ đối phương một lời không hợp liền động thủ, vậy Sa tộc hắn thật sẽ gặp bi kịch.
Hiện tại Lâm Phàm đang cần gấp Thánh Dương Đan, mà Cự Sa tộc lại tự mình nhảy ra đưa cho, cớ sao lại không làm.
Đối với mấy trăm người Linh tộc, hình ảnh trước mắt để bọn họ trấn kinh, Lão tổ Cự Sa tộc cực kỳ cường hãn kia đối mặt với Nhân tộc đại Đế, dĩ nhiên lại nhận sai.
Đặc biệt trong khoảnh khắc Sa Tổ đi ra đó, nội tâm bọn họ cũng bắt đầu nhảy lên.
Bọn họ còn thật sự không biết Cự Sa tộc vẫn còn có đám lão quái vật này tồn tại, nếu như đám lão quái vật này muốn giết bọn họ, thì đúng là dễ như ăn cháo, không tốn một chút công sức.
Nhưng hôm nay, Sa Tổ lại ở trước mặt Nhân tộc cầu khẩn nhiều lần, không có bất kỳ sự phản kháng nào, theo bọn họ, hình như Linh tộc được cứu rồi.
- Vậy các ngươi có bao nhiêu?
Lâm Phàm hỏi.
Sa Tổ nhìn Lâm Phàm rồi nói.
- Mười ba triệu tỷ.
- Cái gì? Ngươi đang nghĩ ta đi xin cơm à, mười ba triệu tỷ? Cự Sa tộc các ngươi thân là một trong thập đại hung thú thượng cổ, chỉ có từng ấy của cải, ngay cả một phần mười Cự Long tộc cũng không bằng.
Lâm Phàm nghe xong, vô cùng tức giận, chuyện này là cái quái gì, sao lại nghèo như vậy.
Thân là một đại chủng tộc, dĩ nhiên chỉ có từng ấy Thánh Dương Đan, nếu nói ra ngoài, còn không bị người cười chết hay sao?
Sa Thần nhìn biểu hiện Lâm Phàm, trong lòng nổ lên cơn giận dữ, trong mắt lộ hung quang, một đoàn lửa giận suýt chút đã bộc phát ra.
Tên ghê tởm này giết chết bao nhiêu tộc nhân của hắn, mà giờ vẫn muốn lừa gạt bọn họ, thật sự tội đáng muôn chết.
Nhưng hắn cũng không ngờ sự tình này dĩ nhiên kinh động đến lão tổ.
Lão tổ vẫn bế quan tu luyện không màng thế sự, bởi vì ngày vạn giới mở ra sắp đến, chỉ có lão tổ tăng lên tu vi mới có thể che chở cho Cự Sa tộc trong trận tai kiếp này.
Lý do bọn chúng nương nhờ vào Cổ Tộc cũng chính vì đo, Thiên Ý Cổ Tộc đã thức tỉnh, Cổ tộc có khả năng trầm luân hoàn toàn vạn giới xuống, không có cơ hội trở mình nào.
- Nhân tộc Đại Đế, tộc ta không thể so sánh với Cự Long tộc được, Cự Long tộc là bộ tộc giàu nhất trong thập đại hung thú thượng cổ nha, mười ba triệu tỷ Thánh Dương Đan này chính là tài sản tích luỹ vạn năm của Cự Sa tộc ta đó.
Sa Tổ vội vàng nói.
Cự Sa tộc không yêu tài phú, nên số Thánh Dương Đan này cũng do vô số năm chậm rãi tích lũy mới có được.
Tuy Cự Sa tộc nắm trong tay phạm vi khổng lồ, nhưng lại không màu mỡ gì, đặc biệt, lúc trước đã cung phụng cho Cổ Tộc, nên mười ba triệu tỷ Thánh Dương Đan này cũng là toàn bộ gia sản của Cự Sa tộc bọn họ.
- Há, nếu như vậy thì đáng tiếc quá, mười ba triệu tỷ này thật sự quá ít, căn bản không có khả năng mua được tính mạng Cự Sa tộc các ngươi.
Lâm Phàm lạnh nhạt, lộ vẻ không hài lòng.
- Sa Tổ, tên Nhân tộc này đang được voi đòi tiên đó, Cự Sa tộc ta khi nào lại sợ hãi những chủng tộc khác như vậy, Nhân tộc Đại Đế ngươi đừng quá kiêu ngạo.
Sa Thần chợt quát một tiếng, vảy giáp bao phủ bàn tay, mặt biển nổi lên cuồng phong thét gào.
Từng đạo từng đạo hải long quyển từ mặt biển bay lên.
- Nghiệp chướng, ngươi làm gì đó?
Giờ khắc này, Sa Tổ thấy Sa Thần dám động thủ, nhất thời biến sắc.
- Sa Tổ, ta chính là thần Cự Sa tộc, không thể chịu nhục như vậy, tên nhân loại này dám to gan khiêu khích uy nghiêm Cự Sa tộc, hắn chỉ có một con đường chết.
Sa Thần quát một tiếng, mở ra Động Thiên.
Từng vòi rồng lao thẳng tới chân trời, ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, tràn đầy uy nghiêm vô thượng.
- Muốn chết.
Một chưởng kinh thiên của Lâm Phàm đập xuống, tuy thực lực Sa Thần đạt tới cảnh giới Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, nhưng đối với Lâm Phàm, hắn vẫn còn quá yếu.
Cự chưởng đập xuống, trực tiếp bóp nát từng đạo vòi rồng, bắt Sa Thần nắm trong trong lòng bàn tay.
- Rống!
Sa Thần tức giận gào thét.
- Nhân tộc ghê tởm, ta chính là người của Cổ Tộc, ngươi dám to gan làm vậy với ta, ngươi sẽ không được chết tử tế.
Chợt có một con Thiên Sa khổng lồ bay vút vào hư không, đôi vây to lớn không ngừng vung vẩy, hư không chao đảo, nhưng trong chớp mắt, có một ánh kiếm lóe lên chia đôi thiên địa.
Xì xì!
Vết máu loang lổ khắp mọi nơi, đôi vi cá khổng lồ bồng bềnh trong hư không, sau đó được Lâm Phàm vung tay ném về hướng thành trì.
- Nhân tộc Đại Đế, kính xin lưu thủ, ta có hai mươi triệu tỷ Thánh Dương Đan xin dâng lên ngài.
Sa Tổ thấy cảnh này, tâm thần chấn động vội vàng hét lên.
- Hừ, đầu tiên là mười ba triệu tỷ hiện tại lại lên hai mươi triệu tỷ, chẳng lẽ coi bản Đế là tên ngốc dễ bị lừa hay sao?
Năm ngón tay Lâm Phàm hơi động, thân thể Sa Thần không ngừng nổ tung, một viên Thiên Địa Thần Đan có hình dáng Cự Sa trôi nổi đi ra.
Viên thần đan tản ra từng trận thần quang này chính là bản nguyên của Sa Thần, nó ẩn chứa tất cả sức mạnh của hắn.
- Hấp thu!
Động Thiên Lâm Phàm đại mở, hấp thu toàn bộ những thứ này, huyết nhục Sa Thần ẩn chứa pháp lực vô thượng không ngừng khô héo, cuối cùng hóa thành.
Đám người Linh Vô Uy nhìn một màn trước mắt, sớm đã bị doạ choáng váng.
Thật mạnh, thật sự quá cường đại.
Một chưởng giết chết Sa Thần, việc này quả thực là chuyện không tưởng.
Thế nhưng, sự thực bày ra trước mắt, bọn hắn không tin cũng không được.
Nghiền ép, triệt để nghiền ép.
- Được rồi, hiện tại chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện rồi. Sa Tổ rốt cuộc ngươi có bao nhiêu Thánh Dương Đan? Khóe miệng Lâm Phàm lộ vẻ tươi cười sau đó ngước nhìn hư không nói.
- Cự Sa tộc các ngươi nương nhờ Cổ Tộc, nhưng đáng tiếc Cổ Tộc cũng không dám lộ mặt, việc này không thể không nói Cự Sa tộc các ngươi đã chọn lầm người.
- Ta nói có đúng không? Các Chí Cao?
Lâm Phàm ngước nhìn hư không nói, hắn đã sớm cảm giác được trong hư không kia có Cổ Tộc Chí Cao đang quan sát.
Thế nhưng, những Cổ Tộc Chí Cao này không dám đi ra, việc này khiến Lâm Phàm có chút thất vọng rồi.
Ầm ầm!
Mây đen cuồn cuộn, lôi đình lấp loé, giờ khắc này mấy tên Chí Cao đang giám thị cũng nổi giận, nhưng bọn chúng chỉ nháo một lát, sau đó mây đen tan đi, thiên địa lần nữa khôi phục bình thường, giống như bầu trời chưa từng xảy ra cái gì.
-Ha ha!
Lâm Phàm cười lớn nói.
- Quỷ nhát gan.
Sắc mặt Sa Tổ lúc này khó coi cực kỳ, thời điểm mây đen kéo đến, hắn còn tưởng Cổ Tộc Chí Cao đến đây cứu viện, nhưng sau một hồi mới phát hiện Cổ Tộc Chí Cao căn bản không dám xuất hiện, việc này khiến trong lòng Sa Tổ cực kỳ bi thương.
Quả nhiên lời đồn đều là sự thật, Nhân tộc Đại Đế thật sự khiến Cổ Tộc Chí Cao sợ hãi.
- Nhân tộc Đại Đế, xin tha ta một mạng.
Sa Tổ nằm rạp trên mặt đất, trong lòng mặc dù rất hận, nhưng không dám biểu hiện ra.
Dưới thực lực tuyệt đối, hắn thật sự phục rồi.
- Sa Tổ ngươi làm như vậy thật sự không có chút ý nghĩa nào, nếu đã như vậy, thì của cải Sa tộc ngươi để bản Đế tự mình đến lấy đi.
Lâm Phàm lắc lắc đầu.
Chuyện đến nước này, tất cả phải dựa vào chính mình rồi.
Lúc này, Lâm Phàm mở hai tay ra, khiến Sa Tổ khiếp sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...