Người dịch: Sunshine
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Khi Tuyên Cổ và Kiệt xuất hiện, vùng thế giới nhỏ này như muốn sụp đổ, Tà Chủ lập tức hô to.
-Không thể, không thể nào!
Tà Chủ trở nên vô cùng ngớ ngẩn, khi hắn cảm như được luồng hơi thở của hai đại Chí Cao, liền cảm thấy hơi không ổn.
-Tà Chủ, có gì mà không thể! Ngươi đã trâu bò như vậy, hãy để hai đại Chí Cao cùng ngươi đánh một trận đi.
Con ngươi Lâm Phàm chuyển động liên tục, theo dõi cái Hỗn Độn Ma Quan đang trôi nổi bên kia. Bảo bối này vừa nhìn đã biết là đồ tốt, còn khí linh của nó mặc dù có chút tà ác. Nhưng chỉ cần trải qua sự dạy dỗ của mình, tuyệt đối sẽ bỏ tối theo sáng, làm lại một lần nữa.
-Ha ha ha!
Tà Chủ đang bị Chí Cao làm khiếp sợ, vào đúng lúc này đột nhiên cuồng tiếu. Hơn nữa, giọng cười rất bá đạo, có loại khí thế coi các cường giả trong thiên hạ như kiến hôi.
-Nhân tộc Đại Đế.
Tà Chủ không sợ, mở miệng nói.
-Có gì chỉ giáo?
Lâm Phàm cười yếu ớt, hắn không biết đối phương lại muốn làm gì tiếp đây? Chẳng lẽ sợ quá hóa điên? Đối với Lâm Phàm, người sống trên đời, không phải lúc nào cũng nên tỏ ra mình không sợ gì, khi còn yếu cũng phải kinh sợ một thứ gì đó, nhưng khi kinh sợ nó, thì ta phải chuẩn bị làm hết thảy để vươn mình.
-Ta là vực ngoại chi ma.
Tà Chủ bình tĩnh nói.
-Ân, sau đó thì sao?
-Ta là vực ngoại Tà Chủ.
Tà Chủ lập tức đề cao âm lượng.
-Ta biết.
-Bản chủ không sợ gì cả, cho dù đối mặt với thiên địa, ta cũng chưa bao giờ thần phục. Cho dù là Cổ Tộc Chí Cao, trong mắt của bản chủ cũng chỉ là một con kiến hơi to mà thôi.
Cảm xúc hắn đang vô cùng phấn khởi, mỗi một chữ nói ra, đều tựa như hổ gầm.
Ba ba ba!
-Nói thật hay, sau đó thì sao?
Nghe những lời nói hùng hồn của Tà Chủ, Lâm Phàm không khỏi tiếp tục thổi phồng đối phương, ra hiệu đối phương cứ tiếp tục giả vờ trâu bò.
-Coi như hai đại Chí Cao ở đây, bản Tà Chủ cũng không uý kỵ. Dù thập tử vô sinh, bản chủ cũng không sợ hãi, bởi vì tôn nghiêm của vực ngoại chi ma, không cho phép người khác đạp lên.
-Ngươi đạp lên uy nghiêm của Tà Minh, là đối địch với bản chủ, đối địch cùng vực ngoại chi ma. Coi như bản chủ bị ngươi giết, thì vẫn còn có thiên thiên vạn vạn Tà Chủ khác. Vào ngày vạn giới liên thông, những đồng bào ta, sẽ nuốt chửng toàn bộ các ngươi, để các ngươi vĩnh viễn trở thành nô lệ của vực ngoại chi ma.
Tà Chủ hét dài một tiếng, ma trảo dữ tợn nắm chặt, cảm xúc của hắn đang mãnh liệt dâng trào.
-Tốt, khí thế trùng thiên, sau đó thì sao?
Lâm Phàm lại vỗ tay, vì những lời dẫy chết của hắn rất hay, lý tưởng tuy rất hào hùng a, nhưng đáng tiếc, lại không có tác dụng trong tình huống này.
-Các ngươi lên đi, cố gắng chiêu đãi hắn cho tốt.
Lâm Phàm vung tay, không muốn nói thêm.
-Ok.
Tuyên Cổ và Kiệt đồng thời nhìn Tà Chủ, khóe miệng liền lộ nụ cười lạnh lùng. Một Chí Cao đã đủ làm Tà Chủ sợ hãi, không cần nói tới hai đại Chí Cao đồng thời ra tay rồi, kết quả cuối cùng cũng đã rõ ràng, Tà Chủ đã bị đánh thành cặn bã, ngay cả một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
Đạp đạp!
Hai đại Chí Cao Lập Tức lăng Không Hư độ, khí thế tựa như sóng triều cuồn cuộn, khiến Tà Chủ cảm thấy áp lực lớn lao, cỗ áp lực này giống như thực chất, chỉ cần bao phủ chỗ nào, hư không chỗ không ngừng nứt toác.
Tà Chủ đột nhiên lùi về sau, thân thể run lên, đối mặt Lâm Phàm, Tà Chủ còn có tự tin trấn áp hắn, nhưng khi đối mặt với hai đại Chí Cao, hắn thật không thể làm bất cứ thứ gì. Chí Cao chính là nhân vật khủng bố nhất dưới Thiên Ý, coi như đại năng chân chính của vực ngoại chi ma, khi đối mặt với Cổ Tộc Chí Cao, cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Lúc này, Tuyên Cổ khẽ nâng bàn tay lên, âm thanh khàn khàn nói.
-Giết ngươi chỉ cần một chưởng là đủ.
-Ngươi...
Tà Chủ tự nhiên biết ý đối phương, chính là chỉ cần dùng một chưởng có thể đập chết hắn.
-Chờ đã!
Trong chớp mắt, hai tay Tà Chủ đột nhiên mở rộng, rống lên một tiếng.
-Lại làm sao vậy?
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi.
-Nhân tộc Đại Đế, bản chủ biết mình chỉ có một con đường chết. Nhưng dù vậy, bản chủ phải chết cho đường đường chính chính. Bản chủ còn có một môn thần thông, có uy lực thông thiên triệt địa. Ngươi có dám để bản chủ thi triển nốt nó không?
Tà Chủ lạnh lùng nói, ánh mắt bất khuất của hắn trở nên bá đạo. Cho dù đối mặt với Cổ Tộc Chí Cao, cũng không có chút sợ hãi.
-Ha ha! Làm sao, chẳng lẽ ngươi không dám?
-Tà Chủ a, ngươi đây đang làm mất thời gian của ta. Nhưng thôi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, để ngươi chết được rõ ràng, nhanh lên một chút đi.
Nghe được giọng nói trào phúng của Tà Chủ, Lâm Phàm có chút khó chịu. Cái tên sắp chết này lại dám trào phúng hắn. Bây giờ, hai đại Chí Cao đều đã ra trận, sức chiến đấu kinh thiên động địa. Đừng nói một tên Tà Chủ, coi như mười tên, cũng không có vấn đề!
-Được!
Trong chớp mắt, Tà Chủ chợt quát một tiếng. Khí tức toàn thân bạo phát, vô biên khói đen lan tràn thiên địa, từng cái từng cái giống như những dải lụa, lập tức bao quanh người hắn.
-Tội ác chi nguyên, vực sâu Ma Vực.
Ầm ầm!
Một lực lượng mênh mông từ trên người Tà Chủ bạo phát ra, nguồn sức mạnh này tuy có chút cường hãn. Nhưng so với Chí Cao vẫn còn cách biệt nhiều lắm.
Vù!
Đúng lúc này, Hỗn Độn Ma Quan bắt đầu run rẩy, bay về phía Tà Chủ.
-Nhân tộc Đại Đế, một chiêu này của bản chủ chính là thần thông cường đại nhất của vực ngoại chi ma. Mặc dù không địch Chí Cao, nhưng lại có thể thế nào, bản chủ tận lực rồi.
Ầm ầm!
Mười ngón tay Tà Chủ như muốn nổ tung, hóa thành một đoàn khói đen nồng nặc, sau đó không chuyển ngưng tụ. Mười ngón tay này chính là bản mệnh tinh nguyên của hắn, lần này nổ tung toàn bộ, muốn khôi phục cũng không phải dễ dàng, chí ít cần phải khổ tu trăm năm. Nhưng vào lúc này, Tà Chủ cũng chỉ có thể liều mạng.
-Tiếp chiêu của ta, Thâu Thiên Hoán Địa.
Tà Chủ hét dài một tiếng, một đạo sức mạnh từ người hắn kéo đến, hình thành một mảnh thiên địa màu xám tro. Trong đó, Hỗn Độn Ma Quan không ngừng bị phân giải, khí linh cũng rít gào liên tục, khi bản thể bị phá nát, thì đống huyết nhục đen kịt cũng không ngừng di chuyển, chiếm cứ toàn bộ thiên địa.
-Tốt, đến đúng lúc lắm.
Lâm Phàm cười lớn một tiếng, Tuyên Cổ và Kiệt đều đồng loạt ra tay, hướng về đoàn huyết nhục đen kịt kia.
Xì xì!
-Tà Chủ, ngươi là cái đồ hèn hạ vô sỉ, ta là Thánh vật của vực ngoại chi Ma, sao ngươi dám hại ta.
Vừa lúc đó, đoàn huyết nhục tức giận rống lên. Nhưng khiến Lâm Phàm kinh ngạc chính là, đoàn huyết nhục kia lại mắng Tà Chủ.
-Nhân tộc Đại Đế, hôm nay không phải Tà Chủ ta sợ ngươi, mà bản Tà Chủ đang tu luyện đến giai đoạn trọng yếu, nên không cách nào sử dụng toàn bộ sức mạnh, ngươi chờ ta, chờ một ngày, ta nhất định sẽ cho ngươi đi lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân, nupakachi!
-Chạy!
Ầm ầm!
Hư không chấn động liên hồi, tiểu thế giới này giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan.
-Tà Chủ, ngươi trêu chọc ta à?
Lâm Phàm cả kinh, nhất thời nổi giận, đúng là ngu không ai bằng.
-Ngươi đợi đấy cho bản chủ.
Thời gian trôi qua, không gian gợn sóng, đột nhiên hội tụ xung quanh Lâm Phàm, đây là do Tà Chủ tiêu hao bản mệnh tinh nguyên, thi triển vô thượng thần thông dùng để chạy trốn. Trong nháy mắt, khí tức
của hắn biến mất, sớm đã không còn hình bóng. Từ lúc mới bắt đầu, Tà Chủ đã sớm chuẩn bị xong phương án chạy trốn, lấy thực lực của hắn, chỉ phải tiêu hao bản mệnh tinh nguyên, không người có thể đuổi theo. Thế nhưng, nếu chỉ chạy như vậy, để hắn có chút ấm ức. Cũng vì trì hoãn thời gian, nên hắn muốn cho Lâm Phàm một chút giáo huấn, mà cái giáo huấn này, là để Hỗn Độn Ma Quan tự bạo hoàn toàn, muốn nổ cho Lâm Phàm tan xác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...