Người dịch: Sunshine
Biên:Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lâm Phàm nhìn Hỗn Thế Ma Vương lừng lẫy nổi danh đang ôm chặt chân mình khóc rống, việc này nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn sợ đến mức rớt cằm.
- Tiểu Minh a, đừng khóc.
Lâm Phàm nhẹ nhàng vỗ đầu hắn an ủi.
- Không, bá bá người không cần an ủi ta, Tiểu Minh hiện tại rất muốn khóc.
Trong lòng Vương Tiểu Minh oan ức, nhiều năm qua, thật sự quá đau khổ.
- Không phải, ngươi muốn khóc cũng không cần ôm chân bá bá, nước mũi đều lau hết lên quần áo ta rồi.
Lâm Phàm chê bai nói.
Vương Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, chớp chớp đôi mắt to, bi ai nói.
- Bá bá, trong lòng Tiểu Minh rất đau khổ a.
Vương Tiểu Minh khổ sở nói.
- Ngươi khổ cái gì? Trăm năm qua, ngươi không phải hết sức tiêu sái sao, một đám thiên kiêu bị ngươi bắt nạt, còn câu em gái của lão Vương sát vách, hài tử cũng là của ngươi, ngươi nói ngươi khổ cái gì?
Lâm Phàm nghe Vương Tiểu Minh kể khổ, cũng có chút bất đắc dĩ, tên này vô sỉ quá, ông tướng này coi đám thiên kiêu như lũ khỉ để chơi đùa, một lần đùa nghịch đến một trăm năm.
Hơn nữa, còn đùa bỡn vạn người, trong quá trình này không cần nói nhiều.
Đặc biệt là một vài nữ nhân thiên kiêu kia, nếu Vương Tiểu Minh không chiếm tiện nghi của họ, đánh chết Lâm Phàm cũng không tin.
Vương Tiểu Minh vừa nghe, vẻ mặt lập tức sững sờ, có chút không rõ.
- Bá bá, cái gì mà lão Vương sát vách, cái gì mà hài tử a, oan uổng cho ta quá.
- Ta nói này, trước đây có người nói với ta, ta câu dẫn vợ hắn, ta nói không có, hắn không tin còn động thủ đánh ta, ta giận quá nên đánh hắn tơi bời, khi ngừng lại ta mới biết có người giả mạo danh hiệu của ta, việc này ta đã phải cõng trên lưng những mấy chục năm, ta nói với ai cũng đều không tin.
Vương Tiểu Minh mắt nước mắt lưng tròng.
- Bá bá, bảo bảo trong lòng có nỗi khổ, không có người để kể, hu hu.
- Như vậy a.
Lâm Phàm không ngờ câu chuyện lại phức tạp như vậy.
- Cái đám thiên kiêu kia đông người như vậy, không phải ngươi mỗi ngày đều đi khi dễ người ta đó chứ?
Đối với con số này Lâm Phàm có chút hoài nghi, một ngày bắt nạt một người, một năm là 365 ngày, một trăm năm là hơn ba vạn ngày mà đám thiên kiêu kia có mười ngàn tên, tức là ba ngày bắt nạt một tên, tần suất này có chút đáng sợ a.
Lâm Phàm không nói còn tốt, nói xong Vương Tiểu Minh lại khóc.
- Bá bá, oan uổng a, ta đã tính toán đâu ra đấy cùng lắm chỉ đi khi dễ sáu, bảy ngàn tên thôi, những tên còn lại tham gia náo nhiệt lại như ong vỡ tổ muốn trừ hại ta, mà ta lại không có chọc bọn hắn, người nói ta có xui xẻo không?
Vương Tiểu Minh khóc sướt mướt, sau khi gặp Lâm Phàm, nói hết tất cả oan ức trong lòng mình ra ngoài.
Tên này trêu ai, ghẹo ai, hắn rất rõ, lại vô duyên vô cớ có nhiều hơn ba, bốn ngàn kẻ địch, nếu không biết chân tướng còn thật sự cho rằng người ta giết cả nhà của hắn.
- Ai! Đúng là khổ cho ngươi.
Nghe Vương Tiểu Minh kể xong, Lâm Phàm vẫn có cảm giác nó gặp bi kịch, chuyện như vậy mà có thể phát sinh, có điều, nếu đã như vậy, bây giờ cũng chỉ có thể tiếp tục mà thôi.
- Bá bá, có thể kết thúc chuyện này không, nói thật, mấy chục năm trước con vẫn rất vui sướng, nhưng mấy chục năm sau này, thực sự là muốn đòi mạng.
- Ta nhớ cha mẹ, cũng muốn gặp người nhà nhưng hiện tại ta có nhà cũng không thể về, bá bá người xem đi, ta chỉ muốn đi ra ngoài, nhiều nhất là nửa ngày khẳng định sẽ có một đám người đến vây giết, người nói con còn có thời gian tự do sao?
- Một trăm năm nay, một mối tình vắt vai ta cũng không có a, Vương gia xem như tuyệt tự, bá bá người xem ta đáng thương biết bao, hãy giúp ta một chút đi.
Vương Tiểu Minh thâm tình rơi lệ, lời nói ra khiến người ta chua xót, đau lòng.
- Không phải chính ngươi không bỏ qua cho đám thiên kiêu kia sao? Nếu lúc đó người mang bảo bối rồi trốn đi, là được rồi?
Lâm Phàm cảm giác nguyên nhân ở chính ở bản thân Vương Tiểu Minh, rõ ràng có nhiều cơ hội tốt bày ra trước mắt, chính mình không biết quý trọng, còn có thể trách ai a.
- Bá bá, lời này không đúng, nữ nhân thiên kiêu kia người còn chưa nhìn thấy a, dáng dấp khó coi, bề ngoài xấu xí, xấu đến nổi khiến người khác không muốn nhìn, lúc đó nếu không phải nhìn thấy bảo bối, ta sao có khả năng liếm nước mắt trên mặt để đi lừa người ta chứ.
- Lần đó ta phải đối mặt với nàng ta ba ngày ba đêm, sợ đến nỗi trong lòng xuất hiện bóng đen luôn.
Vừa nhắc tới nữ nhân thiên kiêu gì đó, nội tâm Vương Tiểu Minh lập tức run lên, đó là một loại tội lỗi không người nào có thể thừa nhận a.
Nếu không phải khi đó tâm trí kiên định, sợ rằng sớm đã bị hù chết.
Lâm Phàm không nghĩ tới trăm năm nay Tiểu Minh có những tháng ngày muôn màu muôn vẻ như thế.
- Ngươi thật sự muốn trở về? Sau khi trở về, lại muốn làm gì?
Lâm Phàm hỏi.
- Bá bá, ta thật sự muốn trở về, tính toán thời gian thì ta cũng nên trở lại kế thừa chức gia chủ của cha, sau này, trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, hưởng thụ một chúy, cưới mấy người vợ, sinh mấy đứa trẻ, cũng rất vui vẻ a.
Vương Tiểu Minh suy tư một chút, cảm giác cuộc sống như thế mới là cuộc sống mình cần nhất.
- Không muốn khi dễ người khác nữa à?
Lâm Phàm hỏi.
Vương Tiểu Minh gấp gáp khoát khoát tay.
- Đừng tới, đừng tới, một trăm năm qua đã khi dễ người đến bội thực rồi, sau khi trở về, ta muốn làm người tốt, thường xuyên trợ giúp người khác.
- Trời ạ.
Lâm Phàm nghe như thế, trở nên ngây dại, sợ tên này bị trúng tà.
Có điều không được, không có thể chất đặc thù của Tiểu Minh thì những thiên kiêu này sẽ phát triển hội rất chậm a, nhất định phải để cho hắn tiếp tục công việc mới được.
- Được, bá bá hiện tại mang ngươi trở về.
Lâm Phàm vung tay áo, bao phủ Tiểu Minh, xuyên thấu hư không, trong nháy mắt, đi tới hư không phái trên Vương gia.
Trăm năm trôi qua, Vương gia kéo dài không suy, càng ngày càng lớn mạnh, nhưng vẫn luôn trong phạm vi một thành.
Bây giờ, Vương gia phát triển đến một trình độ cực kì kinh khủng, gia tộc dòng chính đông đảo, phe phái cũng nhiều.
- Ồ, bá bá, phụ thân ta đâu? Cái tên này là ai, sao lại trở thành gia chủ rồi?
Vương Tiểu Minh nhìn vị nam tử trung niên phía dưới, nghi hoặc hỏi.
- Tiểu Minh à, đã qua trăm năm rồi, đây là đời thứ sáu, là chắt trai chắt trai ngươi... Tôn tử.
Lâm Phàm trả lời, sau đó một màn hình xuất hiện trước mặt Tiểu Minh.
- Ngươi nhìn, phụ thân ngươi, huynh đệ ngươi, cháu ngươi, nhi tử cháu ngươi... đều đang bế quan tu luyện, ngươi nói xem bây giờ ngươi trở về còn có thể cùng bọn tiểu bối cướp chức gia chủ sao?
Lâm Phàm nói.
- Ta... Ta....
Vương Tiểu Minh thấy cảnh này, trợn tròn mắt, thở hổn hển, sắp khóc luôn rồi.
- Bá bá, như vậy không công bằng a, ta còn chưa được tận hưởng cảm giác làm gia chủ, sao có thêm nhiều vãn bối như vậy được, thật đau lòng mà....
Những biến hóa này thật sự quá nhanh, nhanh đến mức hắn không tiếp thu.
Chỉ mới có trăm năm không trở về thôi, sao biến hóa lớn đến như vậy?!
Lâm Phàm vỗ vai hắn khuyên.
- Tiểu Minh, nghe bá bá nói một câu, tốt nhất ngươi nên trở lại tiếp tục khi dễ khác, bá bá cam đoan với ngươi, chỉ cần thời gian vừa đến, bá bá cho ngươi một thế giới, để cho ngươi tận hưởng cảm giác nhất phương chi chủ, có được hay không?
Bản thân mình có công năng sáng tạo chi chủ, sau này nhất định sẽ thu thập càng nhiều thế giới hơn, khi đó cho Tiểu Minh một cái, chắc không là vấn đề.
- Tiểu Minh, ngươi không hài lòng? Vậy thì hai cái đi.
Lâm Phàm thấy nó trầm mặc không nói, cho rằng không đủ, bởi vậy cho thêm một cái.
Lâm Phàm không biết, khi nó nghe bá bá cho mình làm chi chủ một thế giới, nội tâm bắt đầu nhảy lên, vừa chuẩn bị mở miệng đáp ứng lại nghe Lâm Phàm cho thêm một cái nữa, kích động muốn xỉu.
- Bá bá, ba cái, chỉ cần ngươi đồng ý cho ta ba cái, ta sẽ tiếp tục trở lại khi dễ người khác.
Vương Tiểu Minh xảo quyệt nói.
- Được, không thành vấn đề, ba cái thôi mà, bá bá đáp ứng ngươi.
Thời khắc này, Lâm Phàm nở nụ cười, trẻ con dễ dạy a.
- Cảm tạ, bá bá....
Vương Tiểu Minh cười vui vẻ, nỗi khổ trăm năm gì đó đã sớm quên sạch, bây giờ trong đầu hắn, đều là chi chủ thế giới a.
- Ân.
Lâm Phàm nở nụ cười, sau đó búng tay một cái, một giọt máu rung động trong hư không sau đó rót vào cơ thể Tiểu Minh.
Đám thiên kiêu đã được mình tăng tư chất, nếu không tăng lên cho Tiểu Minh thì hắn chết chắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...