Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Nguồn:
- Không ngờ giáo chủ Hỗn Thế Ma Vương dĩ nhiên do một tay Lâm sư thúc bồi dưỡng ra, chẳng trách nhiều thiên kiêu như vậy cũng không thể nào bắt được hắn.
Tông Hận Thiên cảm thán, đồng thời cũng minh bạch, chỉ có thần nhân như Lâm sư thúc mới có thể nuôi dưỡng ra được nhóm cường giả như thế.
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, biểu thị mình vẫn luôn trâu bò như thế.
- Chuyện này các ngươi đừng tiết lộ ra ngoài, việc này đối với bất kỳ thiên kiêu đệ tử nào cũng đều có lợi ích to lớn, nên khi các ngươi không có chuyện gì thì tổ chức mấy loại chuyện lặt vặt như thế này nhiều hơn cũng được.
Sự tình đã triển khai đến mức độ này, việc thu tay lại đã không còn kịp nữa, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục mà làm thôi.
Lâm Phàm muốn đi xem Vương Tiểu Minh hiện tại đã vùng vẫy ra tình trạng gì rồi, như thế nào có thể sống sót trong tay những thiên kiêu chi tử kia đây.
Bên ngoài!
Lúc này có một người đàn ông đang đứng trên đài cao, hai tay vung lên cảm xúc mãnh liệt dâng trào, nói.
- Các vị các sư huynh đệ, Vương Tiểu Minh chính kẻ địch chung của chúng ta, cho nên, lần này thảo phạt hắn, nhất định phải thành công, đem hạng người ác ôn kia hung hăng trấn áp, để càn khôn Huyền Hoàng Giới ngày càng tươi sáng hơn.
- Ngọc Kiếm sư huynh nói rất đúng.
Nói câu này là một nam tử bị Vương Tiểu Minh chèn ép ức hiếp suốt chín mươi tám năm nay.
Năm thứ hai tính từ khi Vương Tiểu Minh xuống núi, tình cờ gặp được nam tử này trong thành thị, sau đó hai bên lao vào đánh nhau, đánh tới mức cả người nam tử kia muốn nổ tung.
Sau đó, nhờ cơ duyên, lại có được kỳ ngộ nên hắn nhất phi trùng thiên.
Cuối cùng được Thánh Tông thu làm đệ tử, trong tông môn hắn gặp rất nhiều sư huynh đệ đồng môn có cùng cảnh ngộ giống mình, sau cùng bọn họ biết được kẻ địch chung chính Vương Tiểu Minh, từ đây bọn họ trở thân như huynh đệ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, giết chết Vương Tiểu Minh mà thôi.
Từ đó về sau, bọn họ nỗ lực tu luyện, chỉ cần có thời cơ thích hợp, hoặc nghe nói tung tích Vương Tiểu Minh ở đâu, liền tập hợp lại đi tìm hắn.
Trong một trăm năm nay, số lần hành động tổng cộng có một trăm ba tám lần nhưng mỗi một lần đều tay trắng trở về, dù như thế, cũng không làm bọn họ tiêu tan ý nghĩ giết Vương Tiểu Minh, chỉ càng khiến họ tràn đầy ý chí chiến đấu mà thôi.
- Lần này là lần thứ một trăm ba mươi chín, nhất định phải chém chết Vương Tiểu Minh, nhưng để cho hắn chết nhẹ nhàng thì tiện nghi hắn quá, nhất định phải hung hăng dằn vặt hắn một hồi mới được.
- Cái tên ghê tởm Vương Tiểu Minh kia đã lột sạch y phục của ta, sau đó treo ta lên cửa thành, cừu hận bậc này, thề không đội trời chung.
- Hắn cướp công pháp của ta, lại còn dùng lời nói khiếm nhã trêu ghẹo bạn gái của ta cho nên thù này không báo thề không làm người.
- Hắn chính là nguồn cội của tội ác, chỉ cần tiêu diệt hắn, thì đời này không còn hối hận điều gì.
- Các vị huynh đệ, lần này, Vương Tiểu Minh đang trốn trong đại bản doanh cách chúng ta mười vạn dặm, chúng ta nhất định phải nhanh chân chạy tới bắt hắn, không thể để cho hắn chạy trốn nữa.
- Tốt, đi...
Trong chớp mắt, từng đạo cầu vồng lao đi.
Những thiên kiêu đệ tử này đều có tu vi Thần Thiên Vị tầng sáu, tầng bảy, không để quãng đường này vào mắt.
Đối với bọn họ, trong trăm năm, tu luyện tới cảnh giới cỡ này đã cực kỳ cường hãn rồi, nên sẽ không sợ Vương Tiểu Minh nữa.
Còn những đệ tử bên cạnh, mình cùng bọn họ tự nhiên không cùng đường.
Người bên cạnh mình, tư chất được chính mình tăng lên vô hạn, nên đã đạt tới một đỉnh cao khác.
Tu vi tự nhiên nước chảy thành sông, trong nháy mắt qua trăm năm, đạt đến cảnh giới cực cao.
- Ai, khí thế mênh mông, cuồn cuộn như rồng, không tầm thường.
Lâm Phàm nhìn thiên địa phương xa, không khỏi cảm thán, Vương Tiểu Minh rốt cuộc tạo nghiệt như thế nào, lại có nhiều thiên kiêu không biết mệt mỏi xuất chinh thảo phạt chính mình đây.
- Ta đi xem mọi chuyện thế nào, các ngươi cứ cố gắng tu luyện đi.
Lâm Phàm không nói thêm, hắn muốn nhìn xem cuộc chiến của bọn chúng sẽ diễn ra như thế nào.
Bên ngoài mười vạn dặm, một mảnh rừng núi lạnh tanh, nơi này không có người ở, hung thú hoành hành, có rất ít võ giả đến đây, nhưng thời điểm này, lại có tồn tại mà tất cả mọi người ở Huyền Hoàng Giới sợ hãi - Hỗn Thế Ma Vương - Vương Tiểu Minh.
Vương Tiểu Minh đang nằm trên giường, còn xung quanh là đám cung nữ đông đảo, giống như nhân gian tiên cảnh.
Nhưng Vương Tiểu Minh hiện giờ, cảm thấy chả vui sướng tý nào.
Trăm năm nay, hắn đã bị đuổi giết trăm mấy lần.
Đặc biệt, ở thời điểm chín mươi bảy năm trước, cuộc đời của chính mình liền hoàn toàn trở thành bi kịch.
Hắn thích khi dễ người, điểm này Vương Tiểu Minh thừa nhận, nhưng những người bị hắn bắt nạt cuối cùng đều trở thành người truy sát mình.
Chuyện này thật sự quá cmn thốn đi, trong trăm năm, hắn bị đuổi giết một trăm ba mươi tám lần, đại bản doanh cũng phải chuyển đổi tám mươi chín lần, toàn bộ Huyền Hoàng Giới gần như bị hắn đi hết một vòng.
Sau đó, hắn cũng không biết tại sao một ít ma đầu biết hắn, rồi từng người thần phục dưới chân, từ đó về sau danh tiếng của hắn nổi lên như cồn.
Hỗn Thế Ma Vương Vương Tiểu Minh.
Cái tên này Vương Tiểu Minh tuyệt đối không thể chấp nhận, nhưng hắn không có cách nào ngăn cản ngoại giới truyền miệng nhau, ngoài chấp nhận cũng chẳng còn biện pháp gì.
Hiện tại, Vương Tiểu Minh chỉ có một ý nghĩ, đó chính là về nhà, nhưng náo đến mức độ này, sao hắn dám trở về chứ, chuyện này đối với hắn, quả thực quá thê thảm.
Đã từng có vài lần Vương Tiểu Minh muốn về thăm nhà, nhưng không hiểu sao, mỗi khi hắn đi được nửa đường, thì những tên kia lại phát hiện ra hắn, bọn chúng giống như đỉa vậy, bám riết không tha.
- Đại vương, không xong, không xong rồi...
Vừa lúc đó, một tiếng hô dồn dập truyền đến, khiến nội tâm Vương Tiểu Minh sợ hãi đến mức cả người run lên.
- Làm sao vậy? -
Những người kia lại giết đến rồi.
Tên thủ hạ này cũng đã từng là một tên ma đầu tiếng tăm lừng lẫy, sau này vì khâm phục năng lực của Vương Tiểu Minh, nên cam tâm tình nguyện bái nhập vào môn hạ của hắn.
Nhưng sau khi vào làm môn hạ Vương Tiểu Minh, hắn toàn gặp những chuyện kinh khủng.
Một năm, ít nhất bị người ta phá nhà một lần, ngày ngày bị người đuổi giết.
Cũng không phải hắn không nghĩ đến việc thoát ly khỏi Vương Tiểu Minh, mà những người truy sát kia có trong tay một bảng danh sách những người phải giết.
Đứng đâu bảng danh sách này địch thị là Vương Tiểu Minh, còn bọn họ là những cái tên theo sát phía sau.
Những người này giống như có Thiên Nhãn vậy, mặc kệ bọn họ trốn đến đâu đều bị phát hiện, cho nên cuối cùng, chỉ còn biện pháp tiếp tục theo Đại vương mà thôi.
- Cái gì? Lại tới nữa, không phải năm ngoái đã tiến hành vây quét rồi sao? Sao giờ lại đến nữa? Đám ghê tởm này, không muốn cho người ta sống yên mà, gần đây, bản Đại vương cũng đâu có ra ngoài chọc người đâu.
Vương Tiểu Minh giận thật rồi, đám người cầm thú kia, không để cho người ta nghỉ lấy hơi một chút.
- Tới bao nhiêu người?
Vương Tiểu Minh hỏi.
- Không biết, lần này rất đông, bầu trời đều là người, ít nhất cũng phải có vạn người.
- Cái gì? Sao lại nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn lấy mạng ta hay sao, năm ngoái cũng mới chỉ có tám ngàn người, năm nay đã vượt lên mười ngàn, chuyện này... Này.
Vương Tiểu Minh vừa nghe thế, cả người đều bối rối.
Có dùng ngón chân tính toán, thì hai ba năm nay Vương Tiểu Minh đã khi dễ không ít người, chẳng lẽ những người này đều chiếm được kỳ ngộ rồi nhất phi trùng thiên, tu luyện đại thành sau đó gia nhập đại quân đến thảo mình? Khinh người quá đáng.
- Phân phó xuống, tất cả các bộ phận đều phải chú ý động tĩnh, thu dọn đồ đạc, bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh chiến, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui. Vương Tiểu Minh ra lệnh.
- Hừ, dù phải rút đi, cũng phải cho bọn chúng một chút đau khổ mới được.
- Rõ!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...