Tối Cường Hệ Thống

Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trong đại điện.

Mọi người ngồi vây quanh Lâm Phàm, nghe Lâm Phàm kể tình huống phi thăng tới thượng giới. Bọn họ hết sức tò mò, không biết thượng giới rốt cục như thế nào. Chẳng lẽ như Chí Tôn đã nói, Nơi đó có vô tận nguy hiểm.

-Đúng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Ở thượng giới, địa vị của Đại Thiên tộc vô cùng thấp kém, luôn bị Cổ Tộc trấn áp, không có ngày vươn mình.

Lâm Phàm không gấp, kể những chuyện hắn đã trải qua trên thượng giới cho mọi người cùng nghe. Sắc mặt đám người không ngừng biến hóa, lộ vẻ không dám tin. Khi bọn hắn nghe Đại Thiên tộc bị Cổ Tộc tùy ý chém giết, tùy ý lăn nhục, nội tâm bắt đầu run rẩy. Dưới cái nhìn của họ, lại có chủng tộc tàn nhẫn như thế.

-Lần này trở về, ta muốn chuẩn bị động viên toàn bộ Huyền Hoàng Giới, chỉ có đoàn kết, mới có một tia hi vọng đánh bại Cổ Tộc.

Lâm Phàm nói.

-Thời điểm Vạn giới liên thông, coi như các Chí Tôn có đóng kín Huyền Hoàng Giới, cũng không có tác dụng, chúng ta vẫn phải đối mặt với nó.

-Những năm ta ở Cổ Thánh Giới, ta đã suy nghĩ rất kỹ. Viên Thiên Đế lúc trước nói rất đúng, sống tạm bợ chờ chết, chẳng bằng phấn đấu một phen, dù thất bại, tuyệt không hối hận.

Lúc đó Lâm Phàm vẫn còn cho rằng ý nghĩ Viên Thiên Đế cực đoan, bây giờ xem ra, Viên Thiên Đế có tầm nhìn sâu xa nhất. Nếu như đã là tử cục, chẳng bằng cố gắng một lần. Thời khắc này, mọi người đều trầm mặc không nói gì. Họ đều bị lời nói của Lâm Phàm dọa sợ, dưới cái nhìn của bọn họ, tin tức quá khó tin. Coi như muốn trốn, cũng không trốn được.

-Đoàn kết nhất trí, nói thì dễ, nhưng làm rất khó. Huyền Hoàng Giới tông môn san sát, các thế lực lớn nhỏ nhiều như mây, muốn để họ đoàn kết một lòng, hiển nhiên rất khó.

Yến Hồng Vũ nói.


-Đây chính là vấn đề, nhân tâm khó lường. Ngay thời khắc nguy hiểm nhất, sẽ có người bí quá hóa liều, vì bảo vệ lợi ích của bản thân, họ có thể sẵn sàng hi sinh những người khác.

Đơn đả độc đấu, hay kéo bè kết cánh. Nếu có một nhóm lớn nhân mã, tuyệt đối sẽ không để cho Cổ Tộc thoải mái.

-Chẳng qua nếu tình huống thực sự xảy ra. Nếu như liên minh, Thánh Tông thân là đệ nhất tông môn của Huyền Hoàng Giới, nhất định sẽ đứng ra thông báo cho các đại tông môn. Nếu Thánh Tông đứng ra, chắc bọn họ cũng sẽ đồng ý. Bất quá chỗ khó là những tà phái, ma môn kia, còn có các vị ẩn sĩ, lấy địa vị của bọn họ, chỉ sợ bọn họ sẽ không dễ dàng đồng ý.

Huyền Hoàng Giới cho tới nay, vẫn gió êm sóng lặng, nhưng trong bóng tối, tồn tại không ít thế lực.

-Những cái đó không phải vấn đề gì lớn, ta sẽ giải quyết.

Lâm Phàm hiện tại hết sức tự tin, lấy thực lực của hắn bây giờ, nếu còn không bắt những người kia đồng ý, thì lấy cục đậu hủ đập đầu chết quách đi cho rồi, sống thật uổng mà.

Sau đóm Lâm Phàm và mọi người lại thương thảo một hồi, liền tự mình tản đi.

Một lúc sau, Lâm Phàm liền xuất hiện tại một khu vực hoang vu, hắn trôi nổi trong hư không, nhìn xuống phía dưới, lớn tiếng gọi to.

-Tuyên Cổ, còn không mau ra đây.

Trong khu vục hoang vu này, không có bất kỳ sinh linh nào tồn tại, cả thiên địa giống như một mảnh tử vực. Nhưng Lâm Phàm vẫn có thể cảm nhận được, dưới những vực sâu kia, đang có một sinh linh vô cùng mạnh mẽ đang ẩn núp.

Trong chớp mắt, phong vân biến chuyển, đại địa lay động, một luồng khí tức vô cùng cường hãn, từ dưới lòng đất chui lên. Đại địa không ngừng nứt toác, nứt ra một cái vực sâu không thấy đáy, tràn đầy hắc ám, từ đó có một bàn tay to lớn đen kịt đột nhiên chui ra.

Lâm Phàm nhìn tình cảnh này, trong lòng cũng hơi kinh ngạc.


-Tuyên Cổ không hổ là Tuyên Cổ, dĩ nhiên lại có thể phá vỡ bình phong của Huyền Hoàng Giới.

Lâm Phàm bây giờ phát hiện tu vi của Tuyên Cổ đã đột phá Đại Thiên Vị cảnh, thẳng tới Thanh Thiên Vị. Theo Lâm Phàm, chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi. Sinh linh Huyền Hoàng Giới, không ai có thể đột phá Đại Thiên Vị. Thế nhưng Tuyên Cổ lại có thể, theo Lâm Phàm thấy, chuyện này có chút quái dị, bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều.

-Chủ nhân.

Một thân ảnh khổng lồ đỉnh thiên lập địa, khí tức vô cùng cường hãn làm người ta kinh ngạc.

-Tuyên Cổ, xem ra trong năm năm này, ngươi đã khôi phục không ít nha.

Lâm Phàm cười nói.

-Chủ nhân, bởi vì thân thể của ta bị tổn hại nghiêm trọng, e rằng không thể trở về trạng thái đỉnh cao.

Tuyên Cổ nói.

Một trong hai cánh tay bản mệnh của Tuyên Cổ đã bị Lâm Phàm tế điện, làm thân thể của hắn tàn tạ, không còn nguyên vẹn. Tuyên Cổ muốn trở lại thời kì đỉnh cao là chuyện bất khả thi.

-Không có chuyện gì, lần này ta tới đây có ý muốn giúp ngươi trở về đỉnh cao.

Lâm Phàm vung tay áo, bay ra một cái Vĩnh Hằng Chi Vị. Thời khắc Vĩnh Hằng Chi Vị xuất hiện, toàn bộ thiên địa đều chấn động, như dưới luồng hơi thở này, thiên địa vạn vật đều phải thần phục, không một tia kháng cự.

-Đây là Vĩnh Hằng Chi Vị.


Tuyên Cổ phấn chấn, như nhìn thấy chí bảo. Nhất thời, một tiếng thét dài truyền ra. Tuyên Cổ mở hai tay, hắn cảm nhận được cái Vĩnh Hằng Chi Vị kia đã từng là của Cổ Tộc Chí Cao. Trong thiên địa này, chỉ có tám toà Vĩnh Hằng Chi Vị, mỗi một toà có thể tạo ra một vị Chí Cao. Một cái vòng xoáy đen kịt đột nhiên xuất hiện trước ngực Tuyên Cổ, sau đó hút Vĩnh Hằng Chi Vị kia vào trong.

Ầm!

Lúc này, những sợi xích sắt đang quấn quanh thân thể hắn giao động mãnh liệt. Từng đạo từng đạo Lôi Đình xuất hiện, sau đó quấn quanh trên người hắn.

Rống!

Một tiếng gào thét kinh thiên động địa vang lên, khí tức Tuyên Cổ bành trướng, thân thể hết sức to lớn của hắn lại lớn thêm lần nữa, sức mạnh của Tuyên Cổ cũng liên tục tăng lên, như không có điểm dừng.

Xoạt xoạt!

Làn da Tuyên Cổ bắt dầu nứt toác, như con cua bỏ lớp vỏ cũ tái tạo lớp vỏ mới rắn chắc hơn. Lớp da đen nhánh lúc trước liền biến thành hoá thạch, từng khối rớt xuống đất, thay vào đó là một lớp da mới, tràn đầy lưu quang lóng lánh, khí tức bức người.

-Sức mạnh của ta đã trở về rồi!

Thời khắc này, Tuyên Cổ đứng sừng sững trong thiên địa. Những tia Lôi Đình, đùng đùng, lập loè quấn quanh hắn, trong đôi mắt kia cũng lập loè tia sáng vô cùng khủng bố. Từng vòng gợn sóng, lấy Tuyên Cổ làm trung tâm, không ngừng khuếch tán về phía ngoài.

Thần Thiên Vị tầng một!

Thần Thiên Vị tầng hai!

...

Thần Thiên Vị tầng chín!

Thần Thiên Vị tầng mười!


Vĩnh Hằng Thần Vị cảnh.

Ầm ầm!

Tuyên Cổ giơ hai tay lên trời, như muốn dùng đôi tay kia xé đôi bầu trời.

Xé tan!

Hư không trước song thủ Tuyên Cổ giống như một tờ giấy, trong nháy mắt đã bị xé mở một đường dài. Vết rạch kéo dài tới thiên nam địa bắc.

-A!

Tuyên Cổ tức giận gào to một tiếng, đột nhiên có một màn hào quang như thác nước, từ chín tầng trời chảy xuống thân hình của hắn.

Vĩnh Hằng Thần Vị, vô thượng Chí Cao!

Ầm!

Sắc mặt của Lâm Phàm hơi ngưng lại, thân thể đột nhiên lùi về sau. Hắn không nghĩ thực lực Tuyên Cổ lại trở nên khủng bố như vậy. Thậm chí, theo Lâm Phàm thấy, bất kỳ một tên Chí Cao nào có thực lực giống như Kiệt, cũng rất có thể bị hắn đấm một phát chết tươi.

Chí Cao lâu năm, không hổ là cổ Chí Cao, sau khi khôi phục như cũ, thì Chí Cao bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ.

-Ha ha!

Tuyên Cổ ngẩng mặt lên trời thét dài một tiếng, nguồn sức mạnh đã biến mất đã trở về. Chuyện này đối với Tuyên Cổ mà nói, không thể nghi ngờ là một lần tân sinh a.

-Chủ nhân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui