Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
-Kiệt, ngươi đã thấy, Thánh và Vưu đang sĩ nhục ngươi kìa. Đặc biệt là Thánh, hắn thật sự quá ghê tởm, dĩ nhiên nói ngươi là thứ cản trở hắn, hắn nói như vậy mà ngươi cũng có thể nhịn?
Lâm Phàm chỉ vào Thiên Địa Dung Lô nói.
-Ai, ta nghe mà cũng không thể nhịn được huống chi là ngươi. Ngươi muốn chết như vậy sao? Không chỉ không chiếm được thứ gì, còn bị sĩ nhục, ngươi thật đáng thương a.
-Câm miệng.
Bên trong Thiên Địa Dung Lô, Kiệt nhìn thấy tất cả tình huống bên ngoài. Mỗi một câu nói của Thánh, hắn đều nghe thấy. Đối với Kiệt, sự nhục nhã hôm nay hắn sẽ không chịu đựng. Lâm Phàm lúc này, có chút kinh ngạc, cái dáng dấp của Nữ Đế kia, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, hơn nữa còn một tên tự xưng Nam Vô Thánh Đế nữa. Nghĩ tới đây, Lâm Phàm cảm giác toàn thân đau nhức.
Lúc hai người này ở hạ giới, đều bị hắn hung hăng sĩ nhục một chầu, thật sự vô cùng thê thảm. Hắn còn trực tiếp dùng Hắc Hổ Đào Tâm đánh tan một tia thần niệm của vị Nữ Đế kia, thậm chí hắn còn biến dung mạo xinh đẹp như hoa của người ta thành lợn đầu ba. Bây giờ Lâm Phàm mới hiểu được nên thương hương tiếc ngọc thì đã muộn rồi. Đã cưỡi lên lưng hổ, sao có thể xuống được. Bất quá cũng không sao, dù sao Nữ Đế kia cũng đùa nghịch với hắn một lần.
Còn cái tên Nam Vô Thánh Đế kia, Lâm Phàm vẫn luôn cho rằng cái tên này là kẻ thù của hắn, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, hắn nhận ra mình nghĩ quá nhiều rồi. Thời điểm hắn vừa mới phi thăng thượng giới, người này không tìm đánh hắn một trận, sao bây giờ lại có thể đánh hắn cơ chứ. Thôi quên đi, tất cả đều tan thành mây khói rồi. Cho nên, tình huống bên ngoài có xấu tới mức nào, Lâm Phàm tạm thời không muốn hỏi nhiều. Bởi vì hiện tại, hắn đang găp một vấn đề vô cùng khó khăn nhất, chính là Chí Cao Kiệt.
-Kiệt, chúng ta mặc dù là kẻ địch, thế nhưng Lâm Phàm ta chưa từng có khâm phục bất cứ Cổ Tộc, ngươi là người thứ nhất. Ngươi hãy thả Thiên địa thần đan của ta ra, ta đưa ngươi ra ngoài. Ân oán của chúng ta từ nay liền kết thúc, ra bên ngoài rồi nên làm cái gì thì làm cái đó, ngươi xem thế nào?
Lâm Phàm ngữ khí nhu hòa. Đây là đang thảo luận, cũng đang thương lượng. Tình huống bây giờ, nếu như cứ tiếp tục giận dỗi, cũng chẳng tốt cho ai cả. Kiệt nhìn Lâm Phàm.
-Ngươi hãy đưa ta đi ra ngoài trước rồi, ta sẽ trả lại Thiên Địa Thần Đan.
Lâm Phàm vừa nghe thấy vậy, cũng rất bất đắc dĩ nói.
-Kiệt, chúng ta đánh nhau lâu như vậy, chẳng lẽ một chút tín nhiệm cũng không có hay sao?
-Ngươi nên tín nhiệm ta mới phải.
Kiệt nói.
Đối với Kiệt, chỉ cần đi ra ngoài, hắn lập tức bóp nát Thiên Địa Thần Đan của Lâm Phàm. Nguyên bản là Kiệt muốn cùng Lâm Phàm ăn thua đủ, cho dù chết, cũng không sợ. Nhưng bây giờ, sau khi nghe được những câu nói kia của Thánh, để Kiệt không cam lòng. Nếu như hắn cứ như vậy chết đi, vậy thì tất cả tài sản của hắn khổ cực tích góp, sẽ tiện nghi người khác sao.
-Ai, kỳ thực ngươi với ta rất giống nhau, đều là những kẻ đáng thương. Lúc còn ở hạ giới, ta luôn lẻ loi hiu quạnh, từ nhỏ đã không có người thân, thậm chí ngay cả một người bạn cũng không có. Lúc nhỏ, vì để có cơm ăn, ta phải cướp đồ ăn với chó, vì mạng sống mà bị người làm nhục không biết mấy vạn lần. Dù tiến vào tông môn, cũng bị người bắt nạt, ngày đêm bị đánh.
Lâm Phàm khẽ thở dài, trong lòng có nỗi khổ không nói được. Cái miệng của hắn chính là dùng để nói dối, nói tới mức Lâm Phàm đều tin những lời hắn nói là thật.
-Ngươi thì sao?
Lâm Phàm hỏi.
-Câm miệng, nếu không ngươi thả ta đi ra, có phải muốn đồng quy vu tận với ta không?
Kiệt phẫn nộ quát.
-Kiệt, không nên như vậy. Chúng ta có thể ở đây, cũng coi như là duyên phận, bất kể như thế nào, chúng ta đều khó nói. Ta nhìn ra, trong lòng ngươi có rất nhiều tâm sự, không bằng nói một chút, nói ra sẽ thoải mái hơn nhiều. Ngươi chớ nhìn Thánh hiện tại hết sức phong quang, nhưng ta chắc chắn, hắn không sống được lâu đâu.
Lâm Phàm nói. Kiệt im lặng nhìn Lâm Phàm, mặt mũi dữ tợn, từ từ hòa hoãn lại. Phảng phất như vì câu “Thánh không sống được lâu nữa đâu” để hắn bình tĩnh lại.
-Bây giờ chúng ta ở đây, trong thời gian ngắn, cũng không đạt thành nhận thức chung. Huống hồ trong tay ngươi còn nắm Thiên địa thần đan của ta, ngươi nói ta có thể làm gì với ngươi bây giờ.
Lâm Phàm nói. Kiệt hơi nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra, như đang nhớ lại những kí ức đã bị phủ bụi trong đầu. Giọng nói bình thường của Kiệt, vô cùng âm trầm khủng bố. Một lời không hợp liền đại khai sát giới, Đại Thiên tộc trong mắt là lũ kí sinh trùng, coi như là đồng tộc, cũng chỉ là giun dế trong mắt hắn. Giờ khắc này, thanh âm của Kiệt, có chút ôn hòa, khôi phục bình thường, giọng hắn bây giờ cũng không giống như hạng người hung ác. Bất quá Lâm Phàm cũng biết, tất cả những thứ này đều chỉ là biểu hiện bề ngoài, nếu như có cơ hội, Kiệt liền sẽ lập tức lộ răng nanh của hắn.
-Ta sanh ra vạn năm trước, ban đầu chỉ là một tên Cổ Tộc hạ đẳng nhất, chịu đủ vô số đau khổ, từ Cổ Tộc binh sĩ, đến Thập phu trưởng, Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng, trải qua vô số chiến trận, vô số lần bên bờ sinh tử, cố gắng cầu sinh. Trong Cổ tộc vô cùng tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé, Cổ Tộc nhỏ yếu, chính là giun dế.
Kiệt nhớ lại, từ từ nói, mà Lâm Phàm nghe cũng sửng sốt. Cuộc đời của Kiệt so với mình, thê thảm hơn nhiều. Bởi vì nhỏ yếu, bị đồng bào Cổ Tộc suýt chút nữa nuốt lấy. Lâm Phàm vẫn có chút không tin, thảm như vậy mà có thể sống đến bây giờ, chẳng lẽ hắn được thần minh bảo hộ. Bất quá Lâm Phàm sẽ không biểu hiện ra vẻ mình không tin, mà thở dài một tiếng.
-Ai, quá khứ của ngươi thật đáng thương, không nghĩ tới cuộc đời của ngươi lại tao ngộ nhiều bất hạnh như vậy, so với ta còn thảm hơn.
-Chuyện nên nói đều đã nói rồi, hiện tại ngươi thả ta ra ngoài đi. Sau khi ra ngoài, ta sẽ buông Thiên Địa Thần Đan của ngươi.
Trong mắt của Kiệt lập loè hung lệ, nói.
-Không được, chúng ta vừa mới mở rộng nội tâm, ngươi nên tin tưởng ta, ta là người đàng hoàng, chưa bao giờ lừa người. Chỉ cần ngươi buông Thiên Địa Thần Đan ra, ta tuyệt đối thả ngươi đi ra ngoài.
Lâm Phàm lắc đầu nói.
-Ngươi không tin ta ư?
Kiệt lạnh lùng nói, sắc mặt trở nên dử tợn.
-Không phải tin tưởng hay không, mà là nguyên tắc.
Lâm Phàm nói.
-Hừ, nguyên tắc, đã như vậy, ngươi có gan cứ tiếp tục luyện hóa, ta ngược lại muốn xem, ai có thể kiên trì đến cuối cùng.
Kiệt dữ tợn gầm thét.
-Hư, ngươi đang uy hiếp ta? Luyện hóa thì luyện hóa, ai sợ ai?
Một lời không hợp, liền bắt đầu làm. Trong nháy mắt, luyện hóa lực phủ xuống. Những tiếng rên rĩ lại vang lên, hơn nữa tiếng kêu lần này, so với lúc trước còn thảm hơn.
-Keng, chúc mừng Vĩnh Hằng Thân Thể của kí chủ tăng 150000 điểm kinh nghiệm.
-Keng, chúc mừng Vĩnh Hằng Thân Thể đã thăng cấp, đẳng cấp hiện tại: tầng tám.
-Cường độ thân thể: Thần Thiên Vị tầng chín.
Lâm Phàm liền mừng thầm trong lòng, thân thể hắn dưới loại thống khổ này rốt cục đã tăng lên. Lâm Phàm hơi nhắm mắt, khóe mắt chảy xuống hai dòng nước mắt. Trả giá nảy giờ, rốt cục đã có hồi báo. Chỉ là hiện tại, nên làm gì đây? Cho dù có tu vi Thần Thiên Vị tầng chín cũng vô dụng. Đối thủ trước mắt hắn chính là cường giả Vĩnh Hằng Chi Vị Chí Cao a.
Kiệt thở hổn hển, mồ hôi nhỏ giọt liên hồi. Bây giờ thân thể của hắn đã tổn thương rất nghiêm trọng, hắn không biết hắn còn có thể chống đỡ bao lâu. Thế nhưng hắn biết, nếu như buông tha Thiên Địa Thần Đan, hắn cũng sẽ chết ở đây.
-Kiệt, chúng ta đừng làm thương tổn lẫn nhau nữa có được không. Ngươi là Cổ Tộc giỏi nhất ta từng gặp, ý chí của người rất đáng để ta khâm phục.
-Hừ, vậy hay mau thả ta ra.
Kiệt vẫn giữ vẻ mặt bá đạo nói.
-Tốt, thả ngươi cũng không phải không được. Bất quá gặp phải dũng sĩ như ngươi, ta khâm phục vô cùng. Vì lẽ đó, ta muốn ôm ngươi một cái có được không?
Lâm Phàm cảm thấy thiên địa quay cuồng.
-Ngươi đang làm nhục ta à, ai lại ôm ấp một tên giun dế như ngươi. Nếu ôm ngươi, mặt mũi của ta để ở đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...