Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lâm Phàm đã nói hết những gì cần nói, nặng nề đả kích Chí Cao Kiệt.
Giống như Lâm Phàm nói, nếu như hắn chết, sẽ có một Cổ Tộc Chí Cao mới, mà tất cả nhưng thứ trong tay hắn đều phải nhường cho kẻ đó, đồng thời hắn sẽ bị các Chí Cao khác chế nhạo.
Đây là chỗ mà Chí Cao Kiệt không thể nhịn được, mà hắn không nghĩ tới lần xoắn giết này, lại bồi chính mình vào.
Bây giờ, bên trong bảo bối thần bí này, ngay cả Thiên Ý đều không tiến vào được, hắn còn có biện pháp gì.
Nhận thua?
Ý nghĩ này đã từng có, nhưng khi nghĩ đến mình đường đường là Cổ Tộc Chí Cao, sao có thể nhận thua được, cho nên Chí Cao Kiệt cũng đang đợi.
Đã như thế, vậy cứ hao tổn thôi.
Xem ai là người nhận thua trước.
Chí Cao Kiệt muốn giết Lâm Phàm, thế nhưng bây giờ, cái tên này đi tới địa bàn của Thánh, đúng là chuyện vui.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu vì giết tiểu tử này, mà lại bỏ mạng nhỏ của mình ở đây, thật sự quá uổng phí.
Cũng có thể để “Thánh” đau đầu một phen, tốt nhất khuấy đến long trời lở đất.
- Nhân tộc, ngươi nhận thua đi, rồi thả ta ra ngoài, ta sẽ buông Thiên Địa Thần Đan ngươi ra.
Chí Cao Kiệt nói.
- Không thể nào, đời này ông đây chưa từng thua ai, muốn nhận thua cũng là ngươi nhận.
Trong lòng Lâm Phàm rất muốn nhận thua, nhưng giờ khắc này vẫn cắn răng, cố gắng chịu đựng.
Hắn đã lấy được đáp án xác thực, nội tâm Kiệt đã kinh sợ, chỉ cần có ý nghĩ này, vậy tất cả đều dễ dàng.
Chỉ cần cho thêm mấy làn sóng luyện hóa nữa, Chí Cao Kiệt sẽ nhận thua thôi.
Khi đó, Thiên Địa Thần Đan trở về vị trí cũ, hắn có thừa biện pháp.
- Hừ, muốn để bản Chí Cao nhận thua, ngươi đang nằm mơ sao?
Chí Cao Kiệt tàn nhẫn nói.
- Tốt, nếu đã như vậy, chúng ta cứ tiếp tục, ngược lại ta đây muốn xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào.
Lâm Phàm ngoan tâm, nếu đã như vậy, chẳng bằng ăn thua đủ.
Ầm ầm!
Lúc này, lực lượng luyện hóa lần tiếp tục kéo tới.
Trong tròng mắt của Lâm Phàm và Kiệt đều lóe lên vẻ hoảng sợ, nhưng vẻ mặt lại không sợ hãi chút nào.
- Bực tra tấn này, có tính là cái gì.
Chí Cao Kiệt lạnh lùng nói.
- Ha ha.
Lâm Phàm cười yếu ớt hai tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Đối mặt việc bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, còn có thể thản nhiên, bực ý chí này, khiến người ta bái phục.
- A!
...
Trong chớp mắt, tiếng heo bị thiến bạo phát, lực lượng luyện hóa lần này so với lần trước còn mạnh hơn nhiều.
- Keng, chúc mừng ký chủ kinh nghiệm Vĩnh Hằng Thần Khu tăng thêm 150000.
Lâm Phàm đã quên tiếng gợi ý của hệ thống đã vang bao nhiêu lần.
Thế nhưng, khi lực lượng luyện hóa hạ xuống, không chỉ có Lâm Phàm kêu thảm, ngay cả các sinh linh trong Động Thiên cũng hỏng mất.
Bên trong Yêu Thành, Thượng Cổ Đại Yêu gào thét, yêu lực vô tận bộc phát, nhưng khi luyện hóa lực hạ xuống, trong nháy mắt liền tan vỡ.
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương kim quang loè loè, sắc mặt như thường, nhưng thân thể lại rách tả tơi, vẫn tu luyện Độ Hóa Thuật.
Bên ngoài!
Phong Khinh Tử và Chí Cao Thánh đang chiến đấu, đánh đến trời long đất lở, cường giả so chiêu, cho dù một cái hô hấp, đều có thể đập vỡ thiên địa.
- Phong Khinh Tử, hôm nay ngươi đừng hòng rời đi, bốn đại Thủ Hộ Chi Địa, nên mất một người.
Chí Cao Thánh khuấy một thương lên thiên địa, trực tiếp đánh nát công kích của Phong Khinh Tử.
- Thánh, chỉ bằng ngươi? Ngươi cho rằng ngươi có bản lãnh này sao?
Lúc này, Phong Khinh Tử không biết Lâm Phàm đã xảy ra chuyện gì?
Bên trong cái lò luyện kia rốt cuộc như thế nào?
Cho dù thực lực của hắn có cao, cũng không có cách tra xét huyền bí trong đó.
Mà mỗi khi muốn dùng thần thức dò xét lò luyện này, lại bị một cỗ sức mạnh thần bí ngăn cản.
Cái này khiến Phong Khinh Tử khiếp sợ, lấy thực lực bây giờ của hắn, cho dù chí bảo, đều có thể tra xét, nhưng lại không có cách nào tra xét một cái lò luyện, điều này khiến Phong Khinh Tử nổi lên nghi ngờ trong lòng.
- Nếu như có ta nữa thì sao?
Đúng lúc này, hư không giống như làn sóng, bị một đạo mũi nhọn mở ra, mà trong đó, một vị Cổ Tộc từ từ đi ra, mỗi một bước đi sức mạnh thiên địa đều bạo ngược lên.
Phong Khinh Tử nhìn thấy người tới, sắc mặt đột nhiên đại biến.
- Vưu...
- Thêm vào ta vào nữa thì thế nào, Phong Khinh Tử ngươi có thể chống đỡ được sao?
Giờ khắc này, Cổ Tộc Chí Cao thứ ba giáng lâm.
Tám đại Cổ Tộc Chí Cao, nếu như thêm vào “Kiệt”, như vậy ở đây này, đã có ba người rồi.
Dù Phong Khinh Tử rất có lòng tin với mình, nhưng không khỏi ngưng trọng.
Phóng tầm mắt nhìn, Chí Cao Vưu như núi cao vạn trượng, khi đến trước mặt, thân thể không ngừng cô đọng, cuối cùng không khác thường nhân là mấy, thế nhưng thân thể bạo tạc kia lại tràn đầy lực lượng.
- Phong Khinh Tử, ngươi thân là Thủ Hộ giả, ngươi thật sự cho rằng mình có thể trấn áp một phương hay sao? Bây giờ, ba Thủ Hộ Chi Địa khác giống như cua trong rọ, bị chúng ta trấn áp phải sống cẩu thả tạm bợ, nếu như không phải thực lực của Kiệt quá yếu, ngươi cho rằng ngươi bảo vệ một ít sinh linh kia, còn có thể tự do hành động ở vùng thế giới này à?
Sắc mặt Chí Cao Vưu như thường, lạnh nhạt nói.
Trong thanh âm lạnh nhạt này lại tràn đầy uy nghiêm vô thượng, cho dù một chữ, đều có thể tru diệt tất cả sinh linh.
- Vưu, bây giờ ngươi cũng có thể hiểu được, Kiệt làm vướng chân ta cỡ nào, nếu như không phải hắn, lão đầu này sao có thể làm càn như vậy?
Thánh cười lạnh nói.
Cổ Tộc bát đại Chí Cao, ngoại trừ nơi mà Phong Khinh Tử bảo vệ, thì ba Thủ Hộ Chi Địa khác không có chỗ nào không bị áp chế.
Nào giống như Thủ Hộ Chi Địa này, sinh linh trong đó có thể tự do đi ra.
- Chí Cao mới xuất hiện, đúng là vẫn còn kém một chút, bất quá không sao, chẳng bao lâu nữa, vạn giới đại mở, Thiên Ý thức tỉnh, từ nay về sau, vạn giới sẽ hoàn toàn thần phục Cổ Tộc.
- Phong Khinh Tử, các ngươi bảo vệ Thủ Hộ Chi Địa, là do Thiên Ý an bài cho các ngươi một nơi ở mà thôi, ngươi thật sự cho rằng có kỳ tích xuất hiện hay sao?
Khóe miệng Chí Cao Vưu lộ vẻ tươi cười.
Trong mắt bọn họ, Đại Thiên chủng tộc chỉ là dã thú bọn hắn nuôi nhốt chờ làm thịt mà thôi.
Mà những dã thú này, tuy rằng hung hãn, nhưng kết cục cuối cùng, chỉ có tử vong.
- Hoàn toàn nói bậy.
Phong Khinh Tử quát.
- Ha ha.
Chí Cao Vưu nở nụ cười, nhưng không nói thêm gì, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía sâu trong hư không, cặp mắt thâm thúy giống như nhìn xuyên thiên địa, tất cả sinh linh đều không chỗ che thân.
- Nữ Đế, Nam Vô Thánh Đế, ta nghĩ các ngươi cũng nên đi ra, chẳng lẽ cần bản Chí Cao mời các ngươi hay sao?
Vừa dứt lời, hư không chấn động, một đôi tay ngọc xé
rách hư không.
Một bóng người từ từ đi ra.
Mà ở một chỗ khác, vẻ mặt Nam Vô Thánh Đế nghiêm túc, phá mở thiên địa.
- Ha ha, không nghĩ tới bên trong Cổ Thánh Giới lại xuất hiện hai tên Nhân tộc, chẳng lẽ vì tên Nhân tộc kia mà đến hay sao?
Vạn năm trước, Nhân Tộc ở Cổ Thánh Giới nhiều đếm không xuể, bất quá để tám đại Chí Cao bất an chính là, Nhân tộc không có thân thể cường đại như Kim Cương tộc, cũng không có thiên phú như những chủng tộc khác, cũng không có huyết mạch đặc biệt gì.
Thế nhưng khi bọn họ bộc phát ra tiềm lực lại khiến Chí Cao bất an.
Bởi vậy bát đại Chí Cao liên thủ tàn sát Nhân tộc, sau khi hoàn toàn tàn sát Nhân tộc, mấy vị cường giả Nhân tộc chôn giết Chí Cao “Tuyên Cổ”, đồng thời phong tỏa bình phong phi thăng của Huyền Hoàng Giới, từ đây Cổ Thánh Giới chỉ còn sót lại hai vị Nhân tộc.
Một vị là Nam Vô Thánh Đế, vị còn lại chính là Nữ Đế.
Bất quá hai người này ẩn giấu quá sâu, cũng không hiện thế, cho nên đối với Chí Cao, chỉ bằng hai tên Nhân tộc này sẽ không tạo ra sóng to gió lớn gì, bởi vậy cũng không để trong lòng.
- Ai.
Nữ Đế thở dài một tiếng, khi Lâm Phàm từ hạ giới phi thăng đến đây, nàng vẫn luôn đang chú ý đến hắn.
Thế nhưng nàng nhiều lần kinh ngạc, lấy thực lực của mình, có lúc lại không có cách nào biết được Nhân tộc này rốt cuộc đang làm gì.
Đến bây giờ, lại không nghĩ tới trong thời gian bốn năm ngắn ngủi, tên Nhân Tộc kia lại có thể trưởng thành đến mức độ này.
Chỉ có Chí Cao ra tay mới có thể trấn áp được.
Đây là điều mà nàng không dám tưởng tượng.
- Tự nhiên vì hắn mà đến, bản Đế cùng hắn có cừu oán, bất quá hôm nay, bản Đế phải bảo đảm an toàn cho hắn.
Nam Vô Thánh Đế mở miệng nói.
Lúc ở hạ giới, cách Lâm Phàm đối xử với Nam Vô Thánh Đế, đã khiến long nhan giận dữ, hận không thể trực tiếp bóp chết hắn.
Mà sau khi Lâm Phàm phi thăng thượng giới, Nam Vô Thánh Đế có thể nghiền ép hắn.
Thế nhưng hắn không làm vậy, hắn muốn nhìn tên Nhân tộc này một chút xem hắn có tiềm lực gì, nếu như không có một chút tác dụng nào, ra tay cũng không muộn, hung hăng giết chết tên tiểu tử này, phát tiết lửa giận trong lòng.
Thế nhưng bây giờ, tiểu tử này đã trưởng thành, dù cho Nam Vô Thánh Đế đang tức giận đi nữa, cũng không giết hắn, vì hắn là tương lai của Nhân tộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...