Dịch & biên: †Ares†
oOo
- Tại sao…
- Tại sao ngươi còn có thể đứng lên…
- Nghê Minh Dương ta, bốn tuổi nhập tông, mười tám năm mỗi ngày như một không ngừng cần cù tu luyện, cuối cùng đạt tới Hậu Thiên cấp tám, trở thành ngoại môn đệ tử, vì sao hiện giờ ta lại không thể đánh ngã cả một kẻ chưa đến Hậu Thiên… Vì sao?
Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương từ từ lăn xuống hai hàng nước mắt trên mặt thì có chút không đành lòng.
Hình như mình tạo ra đả kích quá lớn với hắn.
Tuy Thánh Ma Tông là ma môn, nhưng trong một năm này, Lâm Phàm cũng chưa từng thấy chuyện gì tàn nhẫn xảy ra.
Tuy rằng thường có bao cát chết đi, nhưng cũng chẳng thể trách ai, nếu đã trở thành bao cát thì phải có giác ngộ như vậy.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, một tay khoác lên vai Nghê Minh Dương.
- Nghê sư huynh…
- Ngươi không cần nói, ta có thể tiếp thụ được, thế gian thiên tài xuất hiện lớp lớp, loại người như ta chỉ có thể dùng vô số mồ hôi để thay cho thiên phú, không so nổi với thiên tài.
Nghê Minh Dương lau nước mắt nói.
Loại chuyện này đối bất luận kẻ nào mà nói, cũng như sấm sét giữa trời quang.
- Không phải, Nghê sư huynh, đệ chỉ muốn nói chuyện với huynh, hy vọng huynh không quá tức giận.
Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương nói, trong suy nghĩ của Lâm Phàm, người này coi như không tồi.
Nếu sớm biết điều này, mình sẽ không quá mức như vậy, cố ý ngã nằm xuống đất một lúc cũng có sao.
Chẳng qua giờ nói cái gì cũng đều chậm rồi.
- Từ nay về sau, đệ và ta là sư huynh đệ đồng môn, không cần khách khí như vậy. Bên ngoài có những kẻ xưng chính đạo, xếp chúng ta vào ma môn bị ma hóa, nhưng chỉ cần thời gian, đệ sẽ phát hiện ma môn chúng ta so với cái đám gọi là chính đạo còn có tình nghĩa hơn.
Nghê Minh Dương nói.
- Tốt, Nghê sư huynh một lời lộ rõ tấm lòng bao dung, để đệ bái phục không thôi, như vậy đệ xin đắc tội.
Lâm Phàm vừa nghe vừa cảm động khóc ròng ròng, đây mới đúng là một môn phái a.
Cái gì ngươi lừa ta gạt, ta tu vi cao hơn ngươi, muốn giết chết bọn ngươi v.v… mấy tình tiết trong tiểu thuyết, hoàn toàn chính là gạt người.
- Ta là người rộng lượng, coi như đệ đắc tội ta, ta cũng sẽ không tức giận. Chờ ta dẫn đệ đi gặp sư huynh, lại đưa đệ nhập môn, đệ coi như là sư đệ của ta.
Nghê Minh Dương ưỡn ngực nhìn Lâm Phàm, khí thế phong thái của sư huynh như một làn sóng ập mạnh đến.
- Tốt, có những lời này của Nghê sư huynh, đệ cũng yên lòng.
Lâm Phàm mừng rỡ nói.
- Không ngại…
Nghê Minh Dương mỉm cười khoát tay áo, trải qua tự mình xoa dịu, trái tim sắp hỏng mất cũng đã hồi trở lại.
Có điều vừa lúc đó…
Thế giới thay đổi.
Nghê Minh Dương đột nhiên phát hiện vầng thái dương đỏ rực trên trời đột nhiên chia năm xẻ bảy, trước mắt hắn chỉ còn một mảnh tối đen, không nhìn thấy gì nữa.
Mà bên tai truyền tới một câu:
- Hầu Tử Thâu Đào.
....
Giờ khắc này, nói thì chậm xảy ra cực nhanh, Lâm Phàm vận đủ một hơi, Hầu Tử Thâu Đào tầng 10 lập tức được phát động.
Giờ khắc này, giữa trời đất giống như không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản đôi ma thủ của Lâm Phàm.
Động tác nhanh chóng và gọn gàng.
Xoay người, đưa tay, tóm, giật...
- Aaaaa…
Giờ khắc này, một trận Âm Ba Công vô cùng cường hãn đánh úp lại, mang uy lực không thể chống đỡ.
Mà trận gầm rú này là xuất phát từ miệng Nghê sư huynh.
Lúc này Nghê Minh Dương mặt trắng bệch, hai tay run rẩy ôm lấy đũng quần, khụy xuống đất, miệng sùi bọt mép.
Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương, trong lòng càng thêm áy náy, nhưng đành vậy, đã khiến Nghê sư huynh chịu đả kích sâu như thế rồi, giờ thêm một lần cũng đâu sao.
"Đinh, Hầu Tử Thâu Đào exp +200."
"Đinh, chúc mừng đánh bại Hậu Thiên cấp tám Nghê Minh Dương, exp +20000."
"Đinh, chúc mừng thăng cấp."
"Đinh, chúc mừng thăng cấp."
"Đinh, chúc mừng đột phá cánh cửa Hậu Thiên, tiến vào cảnh giới Hậu Thiên."
....
Lâm Phàm thấy thông báo mà vô cùng vui vẻ, rốt cuộc thành công thăng cấp, cảnh giới Hậu Thiên a.
Họ tên: Lâm Phàm.
Cấp bậc: 11. ( Hậu Thiên nhị giai)
Exp giá trị: (0/50000).
Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 18 (0/1000000).
Hầu Tử Thâu Đào tầng 10 (1200/10000).
Lâm Phàm cười lên ha hả, không nghĩ Nghê sư huynh chỉ vừa hi sinh một chút đã giúp mình tăng nhiều exp như vậy, thật sự là quá sung sướng.
....
- Ngươi… ngươi…
Nghê Minh Dương lúc này đã té trên mặt đất, một tay ôm đũng quần, một tay chỉ Lâm Phàm, thần sắc phẫn nộ không thể tin, phảng phất có xúc động muốn đứng lên liều mạng cùng Lâm Phàm.
- Rộng lượng… Nghê sư huynh, huynh là người rộng lượng, đệ làm như vậy chỉ chỉ là muốn nghiệm chứng một chút mà thôi.
Lâm Phàm làm vẻ vô tội nói.
- Ngươi…
Nghê Minh Dương lúc này ngay cả tư tưởng muốn chết cũng đều có, gian nan đứng lên, cảm giác đau đớn bên dưới khiến răng hắn cắn chặt, đau thương không nói nổi thành lời.
- Rộng lượng, sư huynh tự nhiên là người rộng lượng, sư đệ còn trẻ, tính vẫn trẻ con, sư huynh có thể hiểu được.
Nghê Minh Dương nỗ lực nhịn đau làm ra vẻ bình thường. Nếu trên người là bị trọng thương thì Nghê Minh Dương tuyệt không vật vã như hiện tại, có điều chỗ thương lại là nơi chí mạng của nam nhân, có thể đứng lên cũng nhờ tu vi thâm hậu rồi.
- Đệ cũng biết sư huynh rộng lượng lắm mà.
Lâm Phàm cười nói.
- Được rồi, đi theo ta.
Nghê Minh Dương thề với trời, chuyện này hoàn thành, tuyệt đối sẽ không tiếp tục chạm mặt gã này.
Nguy hiểm, thật sự là quá nguy hiểm.
- Sư huynh, giờ đi đâu?
Lâm Phàm nhìn ra được Nghê Minh Dương không phải người gian trá, hỏi thẳng.
- Ta dẫn đệ đi gặp Mạnh sư huynh, sau đó Mạnh sư huynh sẽ tiến cử đệ, giúp đệ trở thành đệ tử ngoại môn.
Nghê Minh Dương khẽ nhíu mày, giống như cơn đau bên dưới còn chưa tan hết.
- Ặc…
Lâm Phàm sửng sốt, có chút không dám tin, không phải là đặt bẫy hại ca đấy chứ?
Nghê Minh Dương nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phàm, thản nhiên nói:
- Đệ cho rằng ta tới để hại đệ?
- Không có…
Lâm Phàm vội vàng nói, xem lắm tiểu thuyết xem ra lậm rồi.
Hiển nhiên Nghê Minh Dương không có tin tưởng lời Lâm Phàm:
- Loại việc ngươi lừa ta gạt này rất ít xảy ra ở Thánh Ma Tông, từ khi Thánh Ma Tông thành lập tới nay, trải qua hưng thịnh cùng suy yếu, đã hiểu quá rõ nội đấu vĩnh viễn đều là đại họa với tông môn.
- Đã rõ, Nghê sư huynh, hai ngày sau là lúc ngoại môn sát hạch, kỳ thật đệ đợi rồi tham gia cũng được.
Lâm Phàm nói.
- Đệ là thiên tài, khi có người báo lên Mạnh sư huynh không tin, ta cũng thế, nhưng giờ ta tin chắc đệ chính là thiên tài, mà bất kỳ thiên tài nào cũng đều là vốn quý của tông môn, còn cái việc khảo hạch chậm chạp lãng phí thời gian kia chỉ là ngưỡng cửa cho người tầm thường mà thôi.
Nghê Minh Dương nói.
Lâm Phàm gật gật đầu, bầu không khí có chút áp lực ở một khắc này không còn sót lại chút gì.
- Nghê sư huynh, ngưỡng cửa của chúng ta là cái gì?
Lâm Phàm hỏi.
Nghê Minh Dương nhìn Lâm Phàm, tiếp đó nhẹ giọng nói:
- Đi vào cảnh giới Hậu Thiên là bước qua thềm cửa, Tiên Thiên là mở cánh cửa nhỏ, Nhập Thần lại là một cánh cửa lớn hơn. Đối với tông môn, trong một ngàn người, có thể có một người đi vào cảnh giới Nhập Thần đã đủ để hưng thịnh rồi. Những chuyện này về sau đệ sẽ biết, giờ không còn sớm nữa, Mạnh sư huynh chắc chờ cũng sốt ruột rồi.
- Vậy còn hắn?
Lâm Phàm chỉ chỉ tuyệt thế mỹ nam đang ngất trên mặt đất.
- Hắn có công tiến cử nhân tài, sau này ta sẽ đưa phần thưởng cho hắn, đi thôi.
Nghê Minh Dương nói.
Lâm Phàm vừa nghe, nhất thời cả kinh, ca fu-ck, hóa ra tới cuối cùng mình là một cái bánh bao a.
Chẳng qua quên đi.
Nhìn bộ mặt tươi cười của Nghê Minh Dương, hẳn là hàng này cũng có khen thưởng.
Một chút áy náy ban nãy, ở một khắc này không còn sót lại chút gì.
Hơn nữa nếu tiến vào ngoại môn, vậy về sau…
Khà khà…
Giờ khắc này, Lâm Phàm nở nụ cười tiện tiện.*
(Tiện: kết hợp của bỉ ổi, xảo trá, gian tà nhưng ý gây cười nên để nguyên)
-----oo0oo-----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...