Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lâm Phàm nhảy cà tưng cà tưng lúc thì bên trái lúc lại bên phải nắm đấm thì xuất ra như gió.
- Ha ha!
Lần trêu trọc này khiến Hồng Kinh Thiên hoàn toàn bùng nổ, một luồng pháp lực bàng bạc đột nhiên bạo phát.
- Không tốt rồi, Hồng Kinh Thiên bị điên rồi, hắn không tuân thủ quy tắc của Thủ Hộ Chi Địa.
- Nếu như dùng pháp lực thì Lâm Phàm nhất định bi kịch rồi.
- Người giám sát đâu?
Giờ khắc này, người giám sát đang ở trong một chỗ tối nào đó, phẫn nộ nhìn Lâm Phàm.
- Đúng, chính là như vậy, cứ cố gắng giết chết hắn đi, ta tuyệt đối sẽ không đi ra.
- Hồng Kinh Thiên, ngươi đây là đang chơi xấu.
- Ngươi làm sao có thể vô liêm sỉ như vậy chứ.
Lâm Phàm hô to một tiếng, gương mặt tỏ vẻ không dám tin.
- Vô liêm sỉ, ngươi so với ta còn vô liêm sỉ hơn ngàn vạn lần, ngươi lại dám làm như thế đối với ta, ta sẽ khiến ngươi trả giá thật lớn.
Hồng Kinh Thiên nổi giận, máu tươi trên mặt chảy ròng ròng, bên trong mỗi một dấu quyền máu tươi giống như nước, phun ra tung toé.
Lâm Phàm nhìn lại cũng cảm thấy thật sự quá kinh khủng.
Mà những thành viên khác của Hồng Hoang tiểu đội giờ khắc này cũng bị thành viên Quân Khởi Nghĩa đánh cho quỳ xuống hết.
Tối hôm qua bọn họ chịu đủ dằn vặt, bây giờ toàn thân hoàn toàn vô lực, cho dù ra quyền lại có thể tác động đến hoa cúc, cho nên khổ không thể tả.
Bọn họ chính là thành viên Hồng Hoang, là tồn tại quét ngang trong Thủ Hộ Chi Địa, thế nhưng bây giờ lại bị Quân Khởi Nghĩa đè ra đất mà đánh, sao có thể chịu được.
- A!
- A!
Từng tiếng rống giận vang lên, pháp lực cuồn cuộn, khí tức dâng trào như làn sóng.
- Cuồng phong bùng nổ à?
Toàn bộ thành viên của Hồng Hoang tiểu đội bão nổi, pháp lực bàng bạc tuôn ra, trực tiếp hất văng thành viên Quân Khởi Nghĩa từ trên người xuống đất.
- Hồng Hoang tiểu đội các ngươi đang chơi xấu à.
- Không sai, đánh không lại chúng ta thì dùng pháp lực, các ngươi còn một tý mặt mũi nào hay không hả?
- Đê tiện, vô liêm sỉ, hạ lưu, làm gì còn cái gọi là đệ nhất tiểu đội Thủ Hộ Chi Địa, ta thấy nên gọi là tiểu đội đê tiện đệ nhất thì đúng hơn.
Bọn họ căn bản không biết chính bọn mình mới là tiểu đội đê tiện nhất ở đây. Trong mắt bọn họ, Quân Khởi Nghĩa của mình mới là tiểu đội chính nghĩa, tiểu đội gánh trên vai trách nhiệm nặng nề.
- Quân Khởi Nghĩa, các ngươi dám ức hiếp chúng ta, vậy để chúng ta muốn cho các ngươi biết cái gì mới thật sự là sức mạnh.
Toàn bộ thành viên Hồng Hoang nổi giận, bọn họ không cách nào nhịn được, mình bị một đám rác rưởi đè ép dưới thân rồi ra sức đánh đập, bởi vậy cũng không để ý quy tắc Thủ Hộ Chi Địa, trực tiếp sử dụng pháp lực.
...
- Không nghĩ tới Quân Khởi Nghĩa lại mạnh như vậy, bức Hồng Hoang tiểu đội đến trình độ này.
- Đúng đấy, Hồng Hoang tiểu đội đã thua rồi.
- Ai, không nghĩ tới Hồng Hoang tiểu đội lại vi phạm quy tắc, chỉ cần bọn họ động thủ, thật sự sẽ bị trừng phạt, vì dám vi phạm quy tắc.
...
- Lâm Phàm ta muốn ngươi xem cơn giận giữ của Hồng Hoang đáng sợ như thế nào.
Hồng Kinh Thiên tức giận gào thét, hai con mắt dữ tợn, nhìn chòng chọc Lâm Phàm.
- Ngươi vì muốn ta trả giá mà không để ý quý tắc của Thủ Hộ Chi Địa sao?
Lâm Phàm hỏi.
- Quy tắc? Ha ha, cái quy tắc kia chính là cường giả quyết định, mà Hồng Kinh Thiên ta chính là quy tắc.
Hồng Kinh Thiên lạnh lùng nói, khí tức toàn thân ngày càng mạnh, giống như chỉ cần lộ ra một tia cũng có thể giết chết Lâm Phàm.
- Ai!
Lâm Phàm thở dài bất đắc dĩ.
- Hừ, sợ rồi phải không.
Hồng Kinh Thiên lạnh lùng nói.
Mà lúc này, thành viên Quân Khởi Nghĩa không ngừng lui về phía sau, thời điểm Hồng Hoang tiểu đội bùng nổ ra hơi thở kinh khủng kia, bọn họ biết mình sắp gặp xui xẻo rồi.
- Tiểu tử, vừa rồi đánh có phải hết sức thoải mái không? Hiện tại có phải đến phiên chúng ta không?
- Đợi lát nữa, ta muốn ngươi biết hậu quả như thế nào.
Thành viên Hồng Hoang chịu đủ nhục nhã và đau đớn, bây giờ có đội trưởng, cầm đầu, bọn họ tự nhiên không thể nhịn được nữa.
- Cái này...
Vẻ mặt các thành viên Quân Khởi Nghĩa biến đổi, không biết phải làm gì cho đúng.
Nếu như đám người kia xông lên, khẳng định kết cục chỉ có một, chết đến không thể chết lại.
Giờ khắc này, Lâm Phàm tiến một bước lên phía trước.
- Hồng Kinh Thiên các ngươi thật sự quá càn rỡ, giữa ban ngày ban mặt, không để ý quy tắc, như vậy đừng trách bổn thiếu gia mời ngoại viện.
- Ha ha, ngoại viện? Toàn bộ Thủ Hộ Chi Địa còn có ai là đối thủ của Hồng Kinh Thiên ta.
Hồng Kinh Thiên cười lớn, không chút nào để lời nói của Lâm Phàm trong lòng.
- Thủ Hộ Chi Linh, có người muốn làm càn nè, ngươi mau ra đây.
Ầm ầm!
Trong chớp mắt, hư không rung động, Thủ Hộ Chi Linh nháy mắt đã phiêu phù bên người Lâm Phàm.
Thời điểm người giám sát núp trong bóng tối thấy cảnh này, hoàn toàn trợn tròn mắt.
- Làm sao có khả năng! Thủ Hộ Chi Linh sao lại nghe theo chỉ huy của hắn?
Lúc này không chỉ có người giám sát chấn kinh mà tất cả mọi người đang có mặt tại hiện trường đều trợn tròn mắt.
- Cái tên này đến cùng có lai lịch thế nào? Tại sao Thủ Hộ Chi Linh lại nghe theo lời hắn?
...
- Hồng Kinh Thiên, mau tới đây ra tay đi.
Lâm Phàm ngoắc ngoắc ngón tay hướng về Hồng Kinh Thiên, nói.
- Ngươi...
Hồng Kinh Thiên sững sờ, hắn không nghĩ tới tên này có thể gọi ra Thủ Hộ Chi Linh. Hồng Kinh Thiên đối với thực lực của mình, vô cùng tự tin, nhưng đối với Thủ Hộ Chi Linh, thì hắn cũng chỉ có thể nằm phủ phục dưới đất mà thôi.
Còn chưa có ai có thể giãy dụa thoát ra được sự trói buộc của Thủ Hộ Chi Linh.
Những thành viên Hồng Hoang tiểu đội lúc trước rêu rao lên tiếng, giờ khắc này cũng ngậm chặt miệng, không dám ho he, giống như bị tạt một chậu nước lạnh lên đầu vậy.
Lạnh thấu tim.
Hồng Kinh Thiên nhìn tình cảnh này, tâm tư chuyển động rồi nói.
- Ai nói ta muốn động thủ, ta đây đang muốn làm nóng người.
Ngay lúc đó, Hồng Kinh Thiên thu tất cả khí tức trên người lại, cuối cùng cắn răng, nói.
- Đến đây, hôm nay ta sẽ liều mạng với ngươi.
Bây giờ Lâm Phàm phục rồi, hoá ra thế gian này còn có người vô sỉ hơn mình.
Nội tâm Hồng Kinh Thiên cũng đang chửi ầm lên, mẹ nó chứ, đây là tội lỗi gì không biết.
Hắn không nghĩ tới đội viên của mình lại không phải đối thủ của Quân Khởi Nghĩa, nếu trước đây nói ra lời này, chắc chắn không ai dám tin tưởng.
Thật sự là quá bi thương.
- Bắc Đẩu Bạo Huyết Quyền.
Trong chớp mắt, hai nắm đấm to lớn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Hồng Kinh Thiên.
Ha ha!
Tả Câu Quyền!
Hữu Câu Quyền!
Bắc Đẩu Thần Quyền!
Bùm bùm!
Lâm Phàm cảm giác được, mình được quyền thần phụ thể, cho nên từng quyền xuất ra chắc chắn trúng mục tiêu, máu tươi tung toé.
Cả người Hồng Kinh Thiên cảm giác như sắp chết, không có chỗ nào còn tốt cả, dưới nắm đấm của Lâm Phàm, căn bản không thể tránh, hơn nữa, càng để Hồng Kinh Thiên bi phẫn chính là, mỗi một quyền mình dính phải đều có máu tươi văng tung toé, nhìn vô cùng thê thảm.
Nội tâm Hồng Kinh Thiên gào thét, tự hỏi tại sao mình lại yếu đuối như thế.
- Thật tàn nhẫn.
- Đúng đấy, lúc này Hồng Kinh Thiên còn có thể coi là người hay sao?
- Ai, mặt mũi coi như bị vứt rồi, từ nay về sau không còn ai dám chống lại Quân Khởi Nghĩa nữa.
- Tiểu đội đứng đầu Thủ Hộ Chi Địa chắc chắn sẽ là Quân Khởi Nghĩa.
...
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lúc Lâm Phàm đang hành hung Hồng Kinh Thiên, các thành viên khác cũng không cam lòng lạc hậu, lấy hình thức nghiền ép đánh đội viên Hồng Hoang cho kêu cha gọi mẹ, rất thảm thiết.
- Ta chịu thua, chịu thua, đừng đánh nữa.
Lúc này Hồng Kinh Thiên mới cầu xin tha, thứ hắn đã chịu đủ lắm rồi, sự đau đớn trên mặt càng liên miên không dứt, khiến hắn rất thống khổ, mà đặc biệt, máu tươi lại càng văng đầy mặt, khiến hắn càng nhìn càng thê thảm hơn.
Mũi hơi ngửi là có thể ngửi được mùi máu tanh nồng đậm.
Hồng Kinh Thiên chỉ biết nghiêng đầu qua trái rồi lại qua phải, căn bản không có cơ hội để phản kháng.
- Có phục hay không?
- Phục rồi.
- Lớn tiếng một chút có phục hay không?
- Phục rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...