Người dịch: Thư
Biên: Cẩu ca
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nếu lấy Lĩnh Vực của Lâm Phàm đi so với Động Thiên của Thủy Hỏa Đại Đế thì thật sự là quá nhỏ bé, thậm chí yếu đến cả tro bụi trong đó cũng không bằng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm nhìn thấy Động Thiên mạnh mẽ như vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy chỉ sợ cũng sẽ bị mặt hàng như của Vạn Bức lão tổ kia làm cho mê hoặc.
Loại Động Thiên kia của Vạn Bức lão tổ có thể gọi là Động Thiên sao? Nếu như đem ra so sánh thì một phần vạn cũng không bằng nữa ấy chứ.
Lĩnh Vực của hắn thế nhưng lại có ý muốn dung hợp với Động Thiên của Thủy Hỏa Đại Đế, hoặc có lẽ đó cũng không phải ở dung hợp, mà là Động Thiên của Thủy Hỏa Đại Đế dẫn theo Lĩnh Vực của hắn bay vút lên cao.
Có câu nói, một người đắc đạo gà chó thăng thiên.
Lâm Phàm trước đây vẫn luôn là người, lần này lại bị đóng vai gà chó rồi.
Cái cảm giác này thật sự là quá kỳ diệu, đúng là không làm mà hưởng.
Ánh sáng vạn trượng chiếu rọi vào bên trong Lĩnh Vực, hai loại bản nguyên Thủy Hỏa chảy xuôi ở bên trong, quay vòng vòng xung quanh Lĩnh Vực.
Xoạt xoạt!
Thời khắc này, Lĩnh Vực của Lâm Phàm không ngừng phá nát, thế nhưng sau khi bị phá nát, Lĩnh Vực liền hình thành một lần nữa.
Việc này tựa như là Phượng Hoàng niết bàn sống lại.
Mỗi một lần sống lại đều sẽ thay đổi trở nên càng cường đại hơn.
Mà lúc này, Lâm Phàm đột nhiên phát hiện hệ thống thế nhưng vận chuyển, công năng "Dung hợp" đã rất lâu không có sử dụng vào đúng lúc này đột nhiên lại vận chuyển.
Hai đại bản nguyên vốn xung khắc như nước với lửa, thế nhưng dưới công năng "Dung hợp" của hệ thống lại không ngừng dung hợp với nhau, sáng tạo ra một loại bản nguyên chưa bao giờ có.
Ầm!
Bản nguyên chưa bao giờ có phiêu phù trên bầu trời của Lĩnh Vực, đột nhiên vỡ ra hóa thành vô số điểm tinh quang, sau đó dung nhập vào trong Lĩnh Vực.
Trong chớp mắt, Lĩnh Vực không ngừng lớn mạnh, không ngừng hoàn thiện, ý chí của Lĩnh Vực vào giờ khắc này cũng dần dần thoát biến.
"Mẹ ơi, không phải đang thăng cấp đó chứ." Lâm Phàm cảm giác sức mạnh bên trong cơ thể mình không ngừng nâng lên, phảng phất đã đạt tới giới hạn.
Ầm!
Trong nháy mắt, Lĩnh Vực của Lâm Phàm hoàn toàn hóa thành tro tàn, tất cả mọi thứ đều rơi vào trong bóng tối.
Ngay ở thời điểm Lâm Phàm đang tràn đầy nghi hoặc đột nhiên có một chút ánh sáng lập lòe xuất hiện bên trong bóng tối, sau đó không ngừng không ngừng lớn dần lên, ngũ sắc rực rỡ đính lên vách mảnh vỡ thủy tinh, trôi nổi dựng lên, hướng về xung quanh mà tản đi, tựa như bị một thứ gì đó hấp dẫn mà dán sát vào bốn phía.
"Đinh, chúc mừng thăng cấp."
"Đinh, tu vi Thần Thiên Vị tầng ba Động Thiên cảnh."
....
"Đây là Lĩnh Vực đạt đến đỉnh cao, mạnh mẽ thăng cấp a." Tình huống như thế Lâm Phàm chưa bao giờ gặp phải, cứ nghĩ là phải tích lũy kinh nghiệm rất lâu nữa, thế nhưng không nghĩ tới bây giờ hiển nhiên bởi vì Thủy Hỏa Đại Đế mà lại mạnh mẽ tăng lên tới Động Thiên cảnh.
Vừa lúc đó, Lâm Phàm còn chưa kịp kiểm tra động thiên đã được sinh ra lại đột nhiên cảm thấy một luồng sức hút đột nhiên truyền đến.
Trong phút chốc làm cho Lâm Phàm trợn mở đôi mắt, không biết từ lúc nào mà mình đã “bắn” rồi, mà em gái Thủy Hỏa cũng đã lên đỉnh, tóc đen dài buông xuống, nằm trên lồng ngực của hắn.
Thủy Hỏa Đại Đế vô lực nằm rạp trên người hắn, da thịt trắng như tuyết, giờ khắc này đã ửng hồng lên.
Mà giờ khắc này Lâm Phàm cũng phát hiện ra mình đã có thể nhúc nhích, sau đó thì đột nhiên biến sắc, nghĩ đến dược lực của "Đại Phàm Ca" đã kết thúc mà mình còn bị ép dưới thân thế này, nếu em gái Thủy Hỏa động thủ, hắn chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn luôn.
Thời khắc này, Lâm Phàm đã tin tưởng cô em này chính là Thủy Hỏa Đại Đế, bởi vì ở một khắc khi dung hợp đó, hắn cảm nhận được hai cỗ sức mạnh bản nguyên không thể quen thuộc hơn được nữa.
Lúc Lâm Phàm đang nghĩ mình nên làm gì thì lại phát hiện Thủy Hỏa Đại Đế đang mở mắt trừng trừng nhìn về phía mình.
Lâm Phàm sợ hãi, lần này xem như là hoàn toàn xong đời rồi.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Phong lưu em gái ngươi ấy, tiểu gia không muốn như vậy đâu.
Giờ khắc này, Lâm Phàm bị Thủy Hỏa Đại Đế đè ở bên dưới, rất khó mà nói nếu như mình động một cái có lẽ Thủy Hỏa Đại Đế sẽ không chút do dự vỗ cho một chưởng, đập mình thành bụi phấn.
Lâm Phàm nuốt một ngụm nước bọt, trái tim nhỏ khẽ đập thình thịch, bộ não cấp tốc suy nghĩ biện pháp.
- Ân. Trong chớp mắt, Thủy Hỏa Đại Đế hơi nhướng mày, theo Lâm Phàm đoán là nàng ta chuẩn bị ra tay giết chết hắn đó.
- Ô ô, sự trong sạch của ta không còn nữa. Lâm Phàm ngay lập tức thể hiện sự bỉ ổi của mình, một khóc hai nháo ba thắt cổ, hiện tại nhất định phải khóc, khóc càng là oan ức càng tốt.
Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, tất cả nữ nhân trên đời này đều có sự mềm lòng.
Đặc biệt là loại tiểu thịt tươi như hắn này, dáng dấp cũng không quá xấu, có khi Thủy Hỏa Đại Đế sẽ thương tiếc hắn, tha cho hắn một mạng.
Đáng lẽ Lâm Phàm còn có ít câu oán hận, nhưng mà Động Thiên của hắn đã hình thành, coi như đây là thù lao phục vụ là được.
- Đứng lên cho ta. Thủy Hỏa Đại Đế lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, âm thanh lạnh như băng nói.
Lâm Phàm vừa nghe lời này của Thủy Hỏa Đại Đế, không dám do dự lập tức lần nữa đứng lên.
Thủy Hỏa Đại Đế đứng lên, địa phương tuyệt vời, thân thể lả lướt, vừa nhìn là toàn bộ đều lọt vào mắt, thế nhưng giờ khắc này Lâm Phàm nào dám có ý đồ không an phận.
Lúc trước là không biết lợi hại, nhưng bây giờ Lâm Phàm nhìn ra được chỉ cần Thủy Hỏa Đại Đế muốn giết chết hắn cũng chỉ cần động một đầu ngón tay là xong rồi.
- Ta sẽ không giết ngươi, bản Đế tung hoành xưa nay chưa bao giờ thu qua thê thiếp, hôm nay nhân duyên dưới sự trùng hợp có hành động phu thê với ngươi, từ đây về sau bản Đế đã độc chiếm ngươi, nếu như bị ta phát hiện ngươi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đợi ta đột phá phong ấn, người đầu tiên ta giết chính là ngươi. Sắc mặt đỏ ửng của Thủy Hỏa Đại Đế dần dần tiêu tan, từ từ đổi thành trắng như tuyết.
Nguyên bản khi nghe thấy câu nói đầu tiên, trong lòng Lâm Phàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không giết ta là tốt rồi, đánh đánh giết giết rất đáng sợ nha.
Nhưng khi nghe câu sau, Lâm Phàm liền cảm giác có gì đó không đúng.
Đây là kêu tiểu gia là tiểu bạch kiểm à, hơn nữa còn không rõ địa vị nữa.
Độc chiếm?
Đây là đang sỉ nhục tôn nghiêm tiểu gia đúng không, không thể nhịn được, tuyệt đối không thể nhịn được.
- Sao thế, ngươi có nghi vấn gì à? Thủy Hỏa Đại Đế cao cao tại thượng nhìn Lâm Phàm mà nói.
Lâm Phàm nổi lên một chút dũng khí, có gì thì triệu hoán Thiên Địa Dung Lô rồi trốn trong đó là được chứ gì.
- Làm càn, ngươi chỉ là nữ nhân thứ hai của ta, ta cũng không phải hạng người chơi xong rồi bỏ, sau này ngươi chính là vợ hai của ta, cần phải tuân thủ tam tòng tứ đức, từ nay về sau đàng hoàng theo ta sinh sống, nếu mà dám làm càn thì ngươi cứ chờ đó.
Lâm Phàm vì uy nghiêm mờ ảo, giờ khắc này cái gì cũng không đếm xỉa đến.
Đồng thời khi đang nói câu nói này, nội tâm Lâm Phàm hơi hồi hộp, dù sao khi so về thực lực thì hắn cũng đánh không lại đối phương a.
- Ha ha.... Thủy Hỏa Đại Đế nở nụ cười, hai búi tóc đen phiêu đãng bay lên, khuynh thành tuyệt thế, cũng lộ ra một luồng khí thế vương giả.
- Đợi khi ta loại bỏ phong ấn, ngươi hãy tới trước mặt của ta nói lại câu đó lần nữa, còn ngươi của bây giờ vẫn không có tư cách này.
Vào thời điểm Lâm Phàm vừa muốn nói gì đó thì thân thể của Thủy Hỏa Đại Đế hóa thành từng viên thủy tinh thật nhỏ, phiêu lãng trong thiên địa.
"Mẹ ơi... Hù chết ta."
Ngay lập tức, Lâm Phàm liền đặt mông ngồi trên mặt đất, thận trọng vỗ ngực một cái.
Con mụ này quá bá đạo.
Người sống trên đời muốn nhất chính là mặt mũi. con mụ này thế nhưng lại không cho tiểu gia chút mặt mũi nào, đáng đánh.
Mà ngay tại lúc này, phía sau Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện một cái hố đen, sau đó ứng phó không kịp bị hút vào.
"Sát hạch thông qua, tiến nhập lăng mộ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...