Dịch: YuYu.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn:
- Người người đều tới ăn hiếp ta, Tuyệt Vọng Hầu ta chính là Quân Vương của Tuyệt Vọng Thành, có được lãnh thổ vô hạn và quyền lợi chí tôn vô thượng, cái đám giun dế các ngươi mà cũng dám tới thách thức quyền uy của ta sao? Khuôn mặt của Tuyệt Vọng Hầu không hề có cảm xúc nhìn đám người của lục đại tông môn, nhưng trong giọng nói trầm trầm lại tràn đầy lửa giận.
Bên trên khuôn mặt sạch sẽ đáng yêu nọ giờ phút này đã trở nên dữ tợn vô cùng, ở trong mắt của đám người lục đại tông môn, khuôn mặt ấy tựa như một hung ma tuyệt thế, chỉ cần nhấc tay một cái là thiên địa gãy rời, hủy diệt tất cả.
Người của lục đại tông môn đều không thể tin nổi cái kẻ mới chỉ nghe tên nhưng chưa từng gặp mặt và có khuôn mặt trẻ con như búp bê sứ này lại có sự oán hận lớn đến như vậy.
Hai tròng mắt của Tuyệt Vọng Hầu lạnh như băng nhìn thẳng vào thiên địa, chỉ trong chớp mắt, không chỉ có thiên địa bị đóng băng mà ngay cả trái tim đang đập của bọn họ vào lúc này cũng đang lại đến mức khó thở.
Trưởng lão của lục đại tông môn nhìn thấy toàn bộ môn hạ đệ tử của mình đều đã bị Tuyệt Vọng Hầu rót sự tuyệt vọng vào sâu trong nội tâm thì vẻ mặt biến đổi, nếu như cứ tiếp tục như vậy sợ rằng những đệ tử này sẽ vĩnh viễn trầm luân trong nỗi tuyệt vọng không thể nào thoát ra được.
Các trưởng lão của Dực Tộc bước về phía trước một bước, đôi môi hơi mấp máy, từng đạo thiên phù óng vàng rực rỡ từ miệng bay ra.
Những thiên phù này tản mát ra vầng hào quang thần thánh, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, cuối cùng những thiên phù này hội tụ lại với nhau rồi tạo thành một Thiên Phù Thần.
Thiên Phù Thần chợt vang lên một tiếng, vọng khắp cả không trung, hai loại sức mạnh lớn nhất của quang minh là Hy Vọng Lực Lượng và Mỹ Hảo Lực Lượng tụ hội lại cùng nhau, hình thành nên một dòng sông, cuốn lại trên thân của chúng đệ tử.
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
- Vì sao ta lại có cảm giác tuyệt vọng như vậy?
- Sư đệ, sao ta lại chém ngươi bị thương thế này.
Dực Tộc nắm trong tay chính là sức mạnh của quang minh trong trời đất, mà sức mạnh ấy nhờ được các trưởng lão của Thần Tộc Điện Đường triển khai nên khả năng bùng phát lại càng thêm mạnh mẽ hơn.
Luồng sức mạnh này trực tiếp thanh trừ sức mạnh tuyệt vọng của Tuyệt Vọng Hầu, giúp cho đệ tử của lục đại tông môn khôi phục lại tỉnh táo.
Mỗi một vị trưởng lão bên trong Thần Tộc Điện Đường đều trời sinh quái dị, trên thân mọc ra ba đôi cánh thuộc về dị loại của Dực Tộc, bởi vậy sức mạnh trời sinh còn mạnh mẽ hơn người cùng tộc gấp nhiều lần.
Nhưng mà khi nãy bọn họ ra tay, thực lực của Tuyệt Vọng Hầu đã đánh đuổi bọn họ, đến mức chỉ đánh tan sức mạnh tuyệt vọng của Tuyệt Vọng Hầu thôi mà bọn họ đã phải xuất ra tất cả các thủ đoạn mình có.
Long Huyền nhìn người của lục đại tông môn, hắn không ngờ rằng người của lục đại tông môn lại tới Tuyệt Vọng Thành để giải cứu các sinh linh chủng tộc các giới.
Nếu như chỉ có một mình Tuyệt Vọng Hầu trở về thì hắn còn có thể nắm chắc cứu được đám người của lục đại tông môn, thế nhưng hiện giờ, con trai của Uy Quân Vương Cổ Khiếu cũng tới, đồng thời còn mang theo rất nhiều người hầu có thực lực rất mạnh.
- Khặc khặc. Lúc này Tuyệt Vọng Hầu cúi đầu, mái tóc mềm mại che khuất đi đôi mắt, hắn phát ra từng đợt âm thanh khiến cho người ta run sợ.
Chỉ trong chớp mắt Tuyệt Vọng Hầu ngẩng đầu lên, hai con mắt vốn bình thản nay đã lập loè ánh sáng dị dạng.
- Chết hết đi cho ta. Tuyệt Vọng Hầu nổi giận gầm lên một tiếng, hắn giơ tay, sức mạnh tuyệt vọng xỏ xuyên trời đất.
Sức mạnh khủng bố khiến cho các trưởng lão của lục đại tông môn tuyệt vọng một cách triệt để, đây là thiên uy, đây là thần uy.
- Tên tiểu ma đầu này chính là cường giả Thần Thiên Vị. Chúc Long nhìn sức mạnh bùng lên của Tuyệt Vọng Hầu, khuôn mặt bỗng biến sắc.
Thần Thiên Vị, một bước lên trời, cho dù bọn họ có liên thủ cũng không thể nào là đối thủ của Tuyệt Vọng Hầu được.
- Hiện giờ chúng ta chỉ có thể dùng hết sức để các đệ tử rời khỏi đây trước. Một trưởng lão của Cự Linh Thần Tông nói.
- Cùng lắm thì mạng đổi mạng, hi sinh tính mạng của chúng ta để diệt trừ Tuyệt Vọng Hầu, đối với chủng tộc các giới thì đó chính là một chuyện vui rồi.
Giờ phút này Mục Long Thiên, kẻ luôn luôn cao ngạo muốn khiến cho chủng tộc các giới phải sùng bái chính mình đã cảm nhận được nguồn sức mạnh mênh mông như đại dương của Tuyệt Vọng Hầu, sắc mặt hắn đã trở nên cực kỳ trắng bệch.
Đứng trước nguồn sức mạnh này, hắn sợ hãi, hoảng loạn, trong đôi mắt hắn ngập tràn sự kinh hoàng.
Hắn không thể ngờ rằng Tuyệt Vọng Hầu lại có thể mạnh mẽ đến thế, đứng trước Tuyệt Vọng Hầu, ngay cả dũng khí nhấc một ngón tay thôi hắn cũng không có nổi.
Giờ phút này khí tức toàn thân của ba mươi vị trưởng lão của lục đại tông môn thình lình bộc phát, khí tức đó bay vụt vào mây xanh.
- Phá Không Thiên Long Thuật
Các trưởng lão của Hoang Tổ Long Tông chợt quát lên một tiếng, da dẻ toàn thân nứt ra, biến ảo thành những con cự long vạn trượng, rít gào một tiếng, long nguyên phụt lên, dung hợp lại cùng nhau.
Cự Linh Thần Tông, Thần Tộc Điện Đường, Thủy Thần Tông, Giác Thiên Tông, Thiên Nhãn Vương Tông.
Ba mươi vị trưởng lão của lục đại tông môn – tất cả đều đang đánh cược, sức mạnh bọn họ sôi trào mãnh liệt, ngưng tụ ở trong không trung.
Cổ Khiếu vẫn luôn đứng ở nơi đó nhìn hình ảnh trước mắt, trên khuôn mặt hắn mang theo chút không vui, hắn không ngờ rằng lực lượng của Tuyệt Vọng Hầu lại mạnh mẽ đến vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở đây mà đột phá đến Thần Thiên Vị, theo Cổ Khiếu là rất không nên.
Mặc dù Tuyệt Vọng Hầu chỉ là một con chó dưới trướng của Chí Tôn Cổ Tộc, nhưng những sinh linh Long Tộc thấp hèn kia làm sao có thể đánh Chí Tôn Cổ Tộc.
Cổ Khiếu dừng lại ở vị trí cách Thần Thiên Vị nửa bước đã được một quãng thời gian rất dài, sâu tận trong thâm tâm hắn luôn muốn thăng cấp lên Thần Thiên Vị, thế nhưng lại luôn bị kẹt ở một bước mấu chốt nhất không thể leo lên.
Giờ phút này Long Huyền không biết nên làm gì cho phải, một bên là vị sư phụ đã từng dạy dỗ hắn, một bên lại là người quan trọng nhất của mình.
- Tuyệt Vọng Hầu, hôm nay lục đại tông môn chúng ta phải liều mạng với ngươi. Chúc Long rít gào một tiếng, nguồn sức mạnh vô tận của mọi người dung hợp lại với nhau.
Rống!
Một người khổng lồ cao trọc trời đứng sừng sững trong thiên địa, thần âm quấn quanh thân thể, bàn chân đạp Thiên Đường bộc phát ra uy thế vô thượng.
- Dưới Thần Thiên Vị tất cả đều là giun dế. Hai tròng mắt lạnh như băng của Tuyệt Vọng Hầu nhìn người khổng lồ trọc trời trước mắt, bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn khẽ khép lại.
Trong không trung nháy mắt bị phá ra một cái hang lớn, trong cái hang này đen kịt một màu, một luồng lực lượng bao phủ thiên địa đổi nhiên bộc phát ra từ trong đó.
Nguồn sức mạnh ấy hủy thiên diệt địa, ở trước mặt nguồn sức mạnh nọ, tất cả mọi sinh linh đều nhỏ bé và yếu đuối biết nhường nào.
Lách tách!
Người khổng lồ trọc trời giận giữ gào thét, nhưng đối mặt với nguồn sức mạnh này thân thể nó cũng bị nứt toác ra từng tấc từng tấc.
- Tuyệt Vọng Chi Mâu.
Chỉ trong chớp mắt, từ bên trong không trung đen kịt, một thanh trường mâu tản ra sức mạnh tuyệt vọng vô ngần chậm rãi nhô lên.
Cùng với thanh trường mâu tỏa ra ánh sáng đen kịt, từng viên từng viên tuyệt vọng thần phù phảng phất như được ngưng tụ lại từ nguồn sức mạnh tuyệt vọng trong thiên địa, có được sức mạnh có thể hủy diệt vạn vật.
Rùng!
Thanh trường mâu nọ khẽ run lên, nháy mắt đánh về phía lục đại tông môn.
- Tiểu Quang, dừng tay lại. Khi Long Huyền nhìn thấy thanh trường mâu đó, khuôn mặt hắn khẽ biến sắc, thân hình loé lên, chỉ trong giây lát đã xuất hiện trước mắt người khổng lồ.
Tuyệt Vọng Hầu nhìn thấy bóng người của Long Huyền, khuôn mặt không có chút biểu cảm của hắn lộ ra một chút biến hoá, sau đó hắn thét dài đau thương, phảng phất như đã mất đi tất cả.
- Cả ngươi cũng muốn rời khỏi ta sao? Thanh trường mâu dừng lại giữa không trung và bắt đầu run rẩy kịch liệt theo tiếng thét dài của Tuyệt Vọng Hầu, tâm tuỳ ý động, Tuyệt Vọng Trường Mâu cũng có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng trong lòng của Tuyệt Vọng Hầu.
- Tiểu Quang, ta... Long Huyền nhìn Tuyệt Vọng Hầu.
Phốc phốc!
Trong chớp mắt, một luồng sáng lạnh lóe lên xuyên thấu qua thân thể của Long Huyền, cắt một nửa trái tim của Long Huyền xuống.
- Tuyệt Vọng Hầu, lòng dạ của ngươi quá mềm yếu, loại chó không nghe lời như vậy giết là phải, không cần nhiều lời. Cổ Khiếu đứng đằng xa cười âm trầm, trong tay hắn cầm một cái đầu lâu, sau đó lấy từ trong miệng đầu lâu ra một nửa trái tim rồi bỏ vào trong miệng nhai nuốt.
- Ừm ừm, được đấy, trái tim của Long Tộc quả là không tồi. Cổ Khiếu cười tàn nhẫn.
- Tiểu Quang. Long Huyền nhìn cái lỗ hổng đang chảy máu ào ạt trước ngực, sau đó dồn nén tất cả mọi tình cảm vào ánh mắt nhìn Tuyệt Vọng Hầu phía xa, hắn lẩm bẩm nói, cuối cùng như thể mất đi toàn bộ sức lực rơi xuống dưới.
...
Giờ phút này, phía trong mật thất cất giữ bảo tàng.
Lâm Phàm xoa xoa cái bụng tròn trịa, ợ một cách no nê.
- Mẹ nó, đan dược nhiều quá đi mất, không ăn nổi nữa, không ăn nổi nữa. Lâm Phàm chưa bao giờ có thể ngờ rằng lại có một ngày hắn bị số lượng đan được vô cùng vô tận nhét cho căng nứt cả bụng.
- Ồ, bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, sao lại ồn ào thế nhỉ. Lâm Phàm nghi ngờ, hắn xoa xoa cái bụng rồi đứng lên, đi ra bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...