Dịch: Jin.
Biên: Cẩuca
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn:
Tứ đại quân đoàn trưởng cũng không ngờ tới, trong nháy mắt tên Nhân tộc này lại xuất hiện ở một hướng khác, bọn họ liên tục nhìn chăm chú vào cái Thiên Địa Dung Lô kỳ quái này, luôn chờ đợi Lâm Phàm đi ra, nhưng không ngờ tới tên Nhân tộc này có thể chạy trốn khỏi mắt bọn họ.
Quân đoàn trưởng thứ nhất Cổ Hải Thiên gay gắt la hét lên:
-Cổ Trảm Thiên, ngươi đi ngăn chặn tên Nhân tộc kia lại, bọn ta tiếp tục trấn áp bảo bối này.
Cổ Hải Thiên muốn luyện hóa Thiên Địa Dung Lô ngay lúc này, tuy bảo bối này đã bị tên Nhân tộc kia luyện hóa, nhưng ba người bọn họ đồng thời ra tay, dùng tu vi tối cao cưỡng chế cướp đoạt, chắc chắn có thể luyện hóa loại bảo bối này.
-Được.
Cổ Trảm Thiên gật đầu đồng ý, nói:
-Hắn ta đã mất đi bảo bối phòng ngự, một mình ta cũng đủ để chém giết hắn rồi.
-Hừ, muốn cướp bảo bối của ta, nằm mơ đi.
Lâm Phàm quát lớn một tiếng, Thiên Địa Dung Lô lay động mãnh liệt muốn xông lên phá vỡ vật cản để trở về lại bên cạnh Lâm Phàm.
-Phong tỏa.
Tam đại quân đoàn trưởng liên tục cười lạnh, mấy nghìn chưởng đánh ra, mỗi một chưởng đều hóa thành sợi dây mảnh, cuối cùng chi chít tụ lại trở thành một tấm lưới lớn, bao phủ hoàn toàn Thiên Địa Dung Lô, một mảnh thiên địa đã hoàn toàn bị bao phủ.
Lâm Phàm nhìn thấy một màn đó, trong lòng lộ ra một tia đắc ý.
Lũ ngu bị ăn quả lừa rồi.
Có điều không cho chúng có một chút cảm giác bức bách, khẳng định là không được rồi.
-Bảo bối này vậy mà vẫn có thể phản kháng.
Tam đại quân đoàn trưởng nhìn thấy bảo bối này không ngừng va đập, mỗi một lần va đập vào thì sức mạnh phong ấn của bọn họ liền giảm bớt một phần.
-Hiện tại chúng ta đang luyện hóa nó, Cổ Trảm Thiên, tên nhân tộc này ngươi có thể chém giết thì chém giết, chém giết không được thì kéo dài, đợi bọn ta luyện hóa xong cái bảo bối này sẽ đến giúp đỡ ngươi.
Quân đoàn trưởng thứ nhất Cổ Hải Thiên, trong chớp mắt, lại đánh ra nghìn vạn chưởng, khiến phong ấn càng thêm vững chắc.
-Yên tâm đi, chỉ là một tên Nhân tộc nhỏ bé, trở tay một cái liền có thể trấn áp.
Cổ Trạm Thiên lạnh lùng nhìn theo Lâm Phàm, thân hình thẳng tắp đứng sừng sững giữa thiên địa.
Cố Trảm Thiên lúc này liền giống như một thanh kiếm sắc bén vừa tuốt khỏi bao vậy, khí tức cứ như dồn ép cả thiên địa.
Loại khí tức này mạnh mẽ không gì sánh được, xung quanh thân thể hắn rung động vù vù, từng tia sáng sắt nhọn phát ra như cắt cả hư không.
Lúc này, một thanh trường thương xuất hiện ở trong tay Cổ Trảm Thiên.
-Trục Nhật Liệt Hồn thương.
Trên thanh trường thương này điêu khắc những ký hiệu thần bí khó lường, đồng thời còn có hai vầng thái dương hừng hực, dường như là lấy vầng thái dương chói lọi trên bầu trời hái xuống đã luyện hóa đến bên trong trường thương.
Trung phẩm đạo khí - Trục Nhật Liệt Hồn thương.
Quân đoàn trưởng thứ tư Cổ Trảm Thiên, cầm được trong tay Trục Nhật Liệt Hồn thương, trong chớp mắt khí tức khắp người dường như đã thay đổi, càng thêm bất khả chiến bại, giống như một thanh kiếm sắc nhọn đã tuốt ra khỏi vỏ vậy.
Phá toái hư không, bách chiến bách thắng, duy ngã độc tôn.
-Tên Nhân tộc kia, ngươi nên cảm thấy tự hào, chưa bao giờ có giun dế nào của đại thiên giới để ta sử dụng Trục Nhật Liệt Hồn thương, hôm nay bổn quân đoàn trưởng dùng máu tươi của ngươi, tế luyện thanh trường thương này của ta.
Cổ Trảm Thiên lạnh lùng nhìn theo Lâm Phàm nói ra.
Cổ tộc không thẹn là Cổ tộc, vừa ra tay chính là đạo khí, và lại còn là trung phẩm đạo khí.
Mục tiêu duy nhất bây giờ của Lâm Phàm chính là trấn áp Cổ Trảm Thiên này, nếu không thì tứ đại quân đoàn trưởng liên thủ, bản thân cho dù hùng mạnh hơn nữa cũng khó mà giải quyết nổi.
Mà Cổ Trảm Thiên này có thể có trung phẩm đạo khí, như thế ba tên quân đoàn trưởng khác tự nhiên cũng có.
Lâm Phàm nhìn lại kinh nghiệm của mình, cũng không thiếu nhiều lắm, chỉ cần giết được tên này liền có thể thăng cấp, lúc đó thực lực bản thân lại thăng cấp, lúc đó sẽ có cơ hội làm gỏi hết mấy tên quân đoàn trưởng còn lại.
-Đi chết đi.
Lúc này đây, trong mắt Cổ Trảm Thiên phát ra tinh mang, Trục Nhật Liệt Hồn thương trong tay xoay tròn không ngừng, đầu thương giống như một con rồng dài, khẽ run lên, rung lên tạo thành từng đợt, từng đợt sóng sung kích, sau đó bao phủ toàn bộ hư không.
-Thiên Nguyên Nhất Kích.
Thương thuật của Cổ Trảm Thiên đạt tới trình độ cực cao, trực tiếp đem đường đi của Lâm Phàm phong tỏa toàn bộ, hơn nữa trong những đợt sóng xung kích khắp bốn phương tám hướng đều chứa đựng thương ý của Trục Nhật Liệt Hồn thương.
"Sức mạnh càng mạnh thêm rồi, tên Cổ Trảm Thiên này dùng Trục Nhật Liệt Hồn thương, lại thêm thương thuật mạnh mẽ nhất, so với tay không thì càng thêm lợi hại." Thần sắc Lâm Phàm đông cứng lại, “Vĩnh Hằng Chi Phủ” trong tay va chạm với Trục Nhật Liệt Hồn thương.
Lâm Phàm cảm thấy sức mạnh của bản thân so với Cổ Trảm Thiên thua kém hơn một bậc.
-Phi Thiên.
Lâm Phàm thần không biết quỷ không hay, ẩn giấu "Phi Thiên" ở dưới mặt đất, tuy không biết có dùng được hay không, nhưng chỉ cần có thể quấy nhiễu Cổ Trảm Thiên, như thế đã có tác dụng rồi.
-Không ngờ một Nhân tộc như ngươi vậy mà có nhiều bảo bối như vậy, cái rìu này càng phi phàm hơn nữa.
Khuôn mặt Cổ Trảm Thiên lộ ra vẻ tham lam, xoay cổ tay một cái, vung vẫy thương, hai vòng liệt dương đột nhiên bay ra, muốn nhân lúc này đem Lâm Phàm trấn áp lại, đột nhiên vào lúc này mặt đất bỗng rung chuyển.
-Món đồ gì đây?
Cổ Trảm Thiên thân là cường giả đạt cảnh giới Hoang Thiên vị đại viên mãn, ngũ thức thông thiên, một tí động tĩnh cũng tránh không khỏi, càng không cần nói đến sức mạnh cuồng bạo của "Phi Thiên".
-Hèn hạ.
Cổ Trảm Thiên không dám sơ suất, Trục Nhật Liệt Hồn thương chấn động mãnh liệt, hất Vĩnh Hằng Chi Phủ ra, sau đó thân hình lập lòe, rời khỏi chỗ cũ.
-Xèo!
Phi Thiên trong nháy mắt bộc phát ra, nhưng lại rơi vào hư không.
Lâm Phàm không chút hoang mang, một ngón tay chỉ ra, hư không nứt toác, mà ở trong chỗ tối, bàn tay Lâm Phàm hơi lay động, từng đoàn sương mù trắng lạnh nhạt tan vào trong hư không.
-Hừm, Nhân tộc quả nhiên hèn hạ vô cùng, có điều ta đã nhìn thấu, xem ngươi còn có cái gì bản lĩnh gì.
Cổ Trảm Thiên cười lạnh một tiếng, sải bước đi ra, nhân thương hợp nhất, trong lúc đó lại thi triển thêm các loại công pháp ẩn trong thương thuật.
Chỉ cần Lâm Phàm dám tiếp, thì tuyệt đối sẽ bùng nổ ra thương tổn vô cùng mạnh mẽ.
Trong lúc đánh với Cổ Trạm Thiên, Lâm Phàm cũng cảm thấy bản thân có rất nhiều điều không đủ, tâm thần bình tĩnh, dần dần hoàn thiện. Sau khi bình tĩnh thì lập tức ra chiêu:
-Thương Khung.
-Phá Diệt.
"Khai Thiên Tam Thức", tuy nói chỉ có nhị thức, nhưng cần tiêu hao chân nguyên vô cùng khủng bố.
-Có chút bản lĩnh, đáng tiếc còn chưa đủ.
Trong mắt Cổ Trảm Thiên bỗng xuất hiện thần quang, một thương càn quét, trực tiếp phá tan hai chiêu của Lâm Phàm.
-Trục Nhật Liệt Hồn thương.
Thét lên một tiếng hết sức phẫn nộ, Cổ Trảm Thiên đã sát chiêu. Ba tên quân đoàn trưởng đang liều mạng luyện hóa "Thiên Địa Dung Lô", lúc này nhìn thấy Cổ Trảm Thiên xuống tay tàn độc, khóe cũng lộ ra một tia mỉm cười.
Xem ra tên Nhân tộc này phải kết thúc ở đây rồi.
Những cũng chính tại lúc này, đột nhiên xuất hiện một điều khác thường.
-Đây là món đồ gì?
Trước mắt Cổ Trạm Thiên đột nhiên bị một tầng sương mù làm cho mờ đi, nhưng khi vừa muốn đánh tan những thứ này, Cổ Trảm Thiên đột nhiên phát hiện ra trong cơ thể đã phát ra một chút khác thường.
-Hì hì, cái này xem ra hữu dụng rồi.
Lúc này, Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, sau đó tức thì xông về phía Cổ Trảm Thiên, tay trái giấu ở đằng sau, một viên gạch màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
-Mạt Nhật Thiên Tai thần quyền.
Tay phải Lâm Phàm nắm thành quyền, khí tức cuồn cuồn, một hung thần xuất hiện trên nắm tay của Lâm Phàm, hung ác gầm lên giận dữ.
Cổ Trảm Thiên không biết tên khốn kiếp này rốt cuộc đã làm cái gì với mình, nhưng trong cơ thể lại có một luồng sức mạnh không rõ, hung bạo xông thẳng vào đầu hắn, muốn triệt để chiếm cứ tinh thần của hắn.
Nhưng Cổ Trảm Thiên làm sao có thể để nó được như ý, vì vậy liền dùng hạt giống chân pháp trực tiếp trấn áp cỗ sức mạnh không rõ này, trước đem tên Nhân tộc đáng ghét này chém giết.
-Cho ngươi chết.
Cổ Trảm Thiên giận điên lên hô một tiếng, Trục Nhật Liệt Hồn thương đột ngột đã biến lên cực đại, hung bạo xuyên thủng thiên địa, hướng về Lâm Phàm mà đến.
Mà sắc mặt Lâm Phàm không thay đổi, không hề có chút sợ hãi mà muốn trực tiếp dùng thân thể cứng rắn va chạm với Trục Nhật Liệt Hồn thương.
-Ầm!
-Làm sao có thể.
Ánh mắt Cổ Trảm Thiên kinh hoàng, cơ thể tên Nhân tộc này làm sao có thể mạnh mẽ như thế, Trục Nhật Liệt hồn thương vậy mà chỉ là đâm thủng một chút, tiếp theo sau đó bị một luồng sức mạnh trực tiếp ngăn cản lại.
Lúc này, vẻ mặt Cổ Trảm Thiên đột nhiên thay đổi, hắn từ trên nét mặt của tên Nhân tộc này đã nhìn ra một tia ý xấu.
-Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên.
-Ầm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...