Tình hình lúc này, nguy cơ tứ phía chỉ cần hơi không chú ý liền bị mất mạng
Tên Cổ Tộc cảnh giới Hoang Thiên Vị này một khi xuất thủ có thể đem mình chém thành bảy tám đoạn, thế nhưng muốn giết chết mình vậy thì còn phải xem bản lĩnh của hắn.
Huyết Hải Ma Công - Tích Huyết Trùng Sinh không phải là đùa giỡn, chỉ cần có một giọt máu có đầy đủ sức sống vậy là có thể vô hạn phục sinh.
Mặc dù bây giờ Ngô Đồng Thần Thụ còn chưa tới thời kỳ trưởng thành, thế nhưng sức sống hôm nay cũng có thể làm cho mình sống lại mấy lần.
- Lâm huynh, huynh đây là muốn làm gì?
Lúc này Hạ Trạch Hoa thấy Lâm Phàm hơi khác thường, không nhịn được có chút sốt sắng hỏi.
- Lâm huynh, ngươi đừng nói với ta là ngươi muốn đi cứu bọn họ, đây chính là tự tìm đường chết đó.
...
- Hạ huynh, ta hỏi ngươi Cổ Tộc đối với cổ thú trời sinh có áp chế, vậy có phải cổ thú thì không dám động thủ với Cổ Tộc
Lâm Phàm hỏi.
- Vậy thì không đúng, nếu như là cổ thú cấp cao thì áp chế của Cổ Tộc cũng vô dụng, huynh hỏi cái này làm gì, có vấn đề gì hay sao?
Hạ Trạch Hoa hỏi.
Lúc này nội tâm Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, nếu là như vậy thì tốt.
Cái này nếu không hỏi rõ ràng, đợi lát nữa biến thành mắt lớn trừng mắt nhỏ, thì coi như là một cái bi kịch.
- Lâm huynh, ngươi đến cùng là muốn làm gì? Nghe ta một lần, tuyệt đối đừng kích động.
Hạ Trạch Hoa khuyên nhủ.
Lúc này, Lâm Phàm hơi vung tay, tỏ ra chính nghĩa nói.
- Hạ huynh, việc này ngươi không cần nói.
Xưa nay thử hỏi có ai không chết?
Hãy để lòng son chiếu sử xanh.
-Hiện tại những người này cần giúp đỡ, mà ta nhất định phải đi lên giúp bọn họ.
- Lâm huynh, ngươi nói gì ta nghe không hiểu, cái gì lòng son chiếu sử xanh.
Hạ Trạch Hoa cuống quít nói ra.
Bây giờ đi lên chỉ có con đường chết
Mà lúc này Mộ Lương cúi đầu trầm tư, đột nhiên ngẩng đầu lên vẻ mặt chính nghĩa nói:
- Đội trưởng, ta có thể hiểu rõ ràng ý của Lâm ca, Lâm ca nói đúng, ta sẽ đi chung với huynh ấy.
- Được rồi, đừng tham gia náo nhiệt nữa, ta vừa nghĩ ra một biện pháp, các ngươi đều đàng hoàng đợi ở chỗ này cho ta.
Đối với mấy con hàng này, Lâm Phàm không muốn nói nhiều, cho dù nói nhiều hơn nữa thì cũng là đàn gảy tai trâu.
Muốn giải thích rõ hơn thì đám người kia có thể chống đỡ được hay không vẫn là một vấn đề.
- Đừng nói nữa..
Lâm Phàm vung tay lên, sau đó nhìn tình huống phía trước có chút không ổn, đột nhiên xông ra ngoài.
-Lâm ca...
-Lâm huynh...
...
Lúc này ở bên ngoài, trên người Bạch Dịch Trần vết thương chồng chất, thế nhưng dựa vào thân pháp kỳ diệu cho nên mấy lần hắn tránh được sát chiêu của kẻ địch
Lấy cảnh giới Thanh Thiên Vị đại viên mãn có thể chống đỡ Hoang Thiên Vị sơ kỳ đến bây giờ, đã đủ để tự hào.
Người Kiếm tộc, công kích hung mãnh thế nhưng phòng thủ không đủ, mà Bạch Dịch Trần lại đem công kích cùng phòng thủ hòa làm một thể mới có thể chống đỡ được tên Cổ Tộc có tu vi Hoang Thiên Vị này.
Thế nhưng bây giờ hắn đã lâm vào đường cùng rồi.
- Bạch Dịch Trần, ngươi đối nghịch với Cổ Tộc, cuối cùng chỉ có con đường chết.
Tên Cổ Tộc tu vi Hoang Thiên Vị nhìn thương thế trầm trọng của Bạch Dịch Trần cười nói.
Bạch Dịch Trần lạnh lùng nhìn tên Vạn phu trưởng của Cổ Tộc trước mắt nói.
- Hừ, coi như ngươi giết chết chúng ta, thì vẫn có nghìn vạn người cùng Cổ Tộc các ngươi đấu tranh đến cùng.
Lúc này, một ít tùy tùng đi theo Bạch Dịch Trần đến giải cứu chủng tộc các giới cũng bị đám binh lính Cổ Tộc áp chế ở một chỗ.
Mà những phi thăng giả bị giam giữ ở trong lồng giam kia thì triệt để mất hết hy vọng, tất cả đều xong rồi, không có bất kỳ đường sống nào nữa.
Hiện tại, bọn họ đã rõ ràng chuyện này là như thế nào rồi.
Ở hạ giới, bọn họ có tu vi cao cường, một tay che trời, thế nhưng sau khi phi thăng lên đây mới phát hiện mình chỉ là giun dế mặc cho người khác xử trí thôi.
- Bạch Dịch Trần, ta sẽ đem thi thể của bọn ngươi treo ở nơi đóng quân của Cổ Tộc, để cho tất cả mọi người biết kết cục của kẻ dám chống đối lại với Cổ Tộc.
Trong mắt của Vạn phu trưởng ánh lên một tia tàn khốc, khí tức toàn thân giống như phong bạo quét qua hư không.
Bạch Dịch Trần mạnh mẽ chống đỡ, lúc này coi như biết rõ sẽ phải chết nhưng không hề chùn bước, dù cho chỉ còn một giọt máu thì cũng phải chiến đến cuối cùng.
- Dừng tay...
Vừa lúc đó, bóng người Lâm Phàm xuất hiện ở phương xa, chạy về phía Vạn phu trưởng của Cổ Tộc
Lâm Phàm mang theo thi thể của Cự Vương ba đầu chạy tới, tất cả hi vọng lúc này đều ký thác ở trên người nó, kế hoạch có thể thành hay không phải vào nhìn cái này rồi.
- Hả...?.
Vạn phu trưởng thấy có người lại đây, vô cùng nghi hoặc, không biết cái tên này định làm cái gì, chẳng lẽ là đồng bọn của Bạch Dịch Trần.
Nhưng lúc này đều không quan trọng, bất kể có phải đồng bọn hay không muốn qua đây, như vậy kết cục chỉ có một, đó chính là chết.
Đám người Bạch Dịch Trần nhìn bóng người kia, lông mày hơi nhíu lại, không biết người này là người nào?
- Ngươi là ai?
Vạn phu trưởng nhìn người trước mắt này, hơi hơi nghi hoặc hỏi.
Lâm Phàm nhìn phương xa, bên trong thiên địa là một mảnh yên tĩnh, không có bất kỳ sóng gió gì, trong lòng không khỏi có chút nóng nảy, chẳng lẽ này cái gọi là huyết mạch tương liên đều là giả tạo hay sao.
Nhưng vào lúc này, nhất định phải bình tĩnh tuyệt đối không thể sốt ruột.
- Ta là một tên đầu bếp.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, nhưng tinh thần vẫn một mực đang chú ý thiên địa.
- Đầu bếp?
Vạn phu trưởng hơi nhướng mày, không hiểu đối phương rốt cuộc là ý gì.
- Đúng, ta thấy các ngươi khẳng định cũng đang đói bụng, đây là ta vì các ngươi mang đồ ăn tới.
Lâm Phàm đem thi thể Cự Vương ba đầu ném tới chỗ hắn.
Ầm!
Thi thể to lớn rơi trên mặt đất, nhất thời vang lên một tiếng nổ.
Vạn phu trưởng nhìn thi thể cổ thú trước mắt, sau đó lớn tiếng hỏi.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Lâm Phàm nhìn thấy tên Vạn phu trưởng kia dường như bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ, cũng vội vàng nói.
- Ta là một người thiếu niên rất sùng bái Cổ Tộc, nguyện vọng lớn nhất của ta chính là hy vọng có thể trở thành một thành viên của Cổ Tộc, đặc biệt là được đi theo làm tùy tùng của ngài.
Giờ phút này, trong lòng Lâm Phàm có chút cuống lên, Cự Vương ba đầu lão gia, lão phu nhân các ngươi nhanh đến đây đi.
- Ha ha…
Lúc này, Vạn phu trưởng nghe nói như thế, đột nhiên cười lớn.
- Kẻ phản bội…
Bạch Dịch Trần nhìn Lâm Phàm, trên khuôn mặt lộ ra vẻ giận dữ.
Hắn không nghĩ tới ở đây có thể nhìn thấy loại người phản bội đồng loại, đầu quân cho Cổ Tộc.
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, làn tuỳ tùng cho người lợi hại như vậy, tương lai sẽ vô cùng xán lạn.
Lâm Phàm đau “bi” nói ra những lời buồn nôn này, tất cả những thứ này cũng chỉ vì cứu các ngươi.
- Ha ha... Tốt, nói, nói tiếp…
Lần đầu tiên, Vạn phu trưởng nghe được có người khen mình, nội tâm vui sướng vạn phần.
- Lại nói nhiều một chút, ta chắc chắn thu ngươi vào dưới trướng của ta.
...
Mà ngay tại lúc này, phía chân trời xa xa dần tối lại, một tiếng nổ vang trời đột nhiên truyền đến, giống như vạn thú cùng chạy vậy.
- Là ai... đã giết hài nhi của ta.
Trong chớp mắt, một đạo thân ảnh to lớn đột nhiên từ trời giáng xuống, một đầu Cự Vương ba đầu cao trăm trượng xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm.
Cái thân thể khổng lồ kia trực tiếp làm Lâm Phàm ngơ ngác.
Cái này cũng quá mạnh đi.
- Là ai đã giết hài nhi của ta....
Cự Vương ba đầu giận dữ hét.
- Là hắn, chính là cái tên Cổ Tộc này giết con trai của ngươi.
Vào lúc này, Lâm Phàm một tay chỉ vào tên Vạn phu trưởng, sau đó hô lên.
- Hả….?
Sáu con mắt to lớn màu vàng óng của Cự Vương ba đầu kia nhìn người trước mắt.
- Cự Vương ba đầu đại nhân, ta cùng với những tộc nhân của mình vì con trai của người báo thù mới một đường đuổi giết tới đây, mà tên Cổ Tộc này thật đáng ghét, đem ba cái đầu của con trai người toàn bộ cắt xuống, hơn nữa hiện tại bọn chúng còn muốn dùng lửa nướng thân thể con trai người để ăn, nhi tử của người lúc sắp chết tiếng kêu vô cùng thê thảm, tâm của chúng ta vào lúc ấy cũng đều nát tan.
Lâm Phàm lau lau khóe mắt, lời nói vô cùng bi phẫn.
- Ngươi…
Vạn phu trưởng nhìn gia hỏa này lúc trước còn khen chính mình, sau đó lại đột nhiên trở mặt, sắc mặt cũng đại biến.
- Ngươi đừng chối cãi, Cự Vương ba đầu đại nhân, tên Cổ Tộc ghê tởm này quả thực không bằng cầm thú, hắn nói không những muốn ăn con của ngươi, còn muốn ăn cha mẹ ngươi, còn muốn cho binh sĩ Cổ Tộc cưỡng gian người vợ xinh đẹp kia của ngươi...
- Câm miệng…
Cự Vương ba đầu đột nhiên giận dữ hét lên, lửa giận bên trong cái tròng mắt màu vàng óng đang bốc cháy.
- Tên Cổ Tộc kia, tộc Cự Vương ba đầu của ta cùng các ngươi nước sông không phạm nước giếng, các ngươi không những giết chết con ta, còn muốn nhục nhã vợ ta, hôm nay ta liều mạng với các ngươi.
Cự Vương ba đầu gào thét rồi xông về phía tên Vạn phu trưởng.
- Đây là một hiểu lầm…
Giờ phút này, Vạn phu trưởng ngơ ngác, không biết mình giết con trai của hắn lúc nào.
Nhưng mà lúc này đã không còn cơ hội giải thích bởi vì lợi trảo của Cự Vương ba đầu đã đánh tới.
-------------------------------------
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.
Người dịch: Tiểu Tà.
Biên: NgaHoang
Nguồn:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...