Trong lúc Lâm Phàm và Cổ Hải đối đầu với nhau, có hai bóng người lặng lẽ bay lơ lửng trên không trung.
Hai người họ quan sát tình hình bên dưới rất lâu, trong lòng hết sức kinh hoàng bởi cảnh tượng trước mắt.
Họ không ngờ rằng, ở trong Cổ Thánh Giới này lại có người bất khuất như vậy, đối mặt với người cổ tộc mà lại quật cường đến vậy.
-Rốt cuộc là sức mạnh nào chống đỡ cho hắn ta nhỉ?
Chàng thanh niên trẻ kinh ngạc tự mình bộc bạch trong không trung.
-Hắn vừa nói hắn là Nhân Tộc có lẽ là do điều này đấy.
Bên cạnh là một cô gái với ánh mắt đầy chấn động.
Hai người họ ở trong hư không đã quan sát hồi lâu, trước đó họ không hề biết rốt cuộc chuyện là như thế nào, nên họ cũng không dám cất tiếng. Ở Cổ Thánh Giới nguy hiểm trùng trùng này, mỗi bước đi đều phải hết sức cẩn trọng.
Đặc biệt khi bên dưới có một tên cổ tộc, khiến họ càng phải cẩn trọng hơn.
Nhưng quan sát một hồi lâu trong lòng của họ cũng có chút dao động.
Đặc biệt là Nhân Tộc kia rõ rang bị cổ tộc hành hung, nhưng vẫn kiên cường bất khuất, la hét to.
-Nhân Tộc vạn tuế.
-Ngươi không đánh chết được ta đâu....
Đợi chút, những lời nói này giống như những tiếng sét đùng đoàng đột nhiên nổ trong lòng họ.
Chủng tộc của họ cũng giống như vậy, thế nhưng trong thế giới tàn khốc này, biết bao chủng tộc đã xuất hiện những kẻ phản đồ, cúp đuôi cầu cứu bọn cổ tộc để giữ được mạng sống.
-Người này không đáng chết ở nơi đây.
Cô gái bên cạnh chàng trai cất tiếng nói.
-Đúng vậy, người như vậy ở trong Cổ Thánh Giới này quả thực rất hiếm gặp.
Chàng trai nói.
-Khí tiết của tên Cổ Tộc này vô cùng mãnh liệt, chắc là ở địa thiên vị trung cấp, nếu hai chúng ta nhân lúc hắn không chú ý mà ra tay có khả năng sẽ giết được hắn.
Chàng trai nói.
-Húc ca, kiếm kim cương hư không của huynh, xuất thần nhập hoá, hoà nhập vào giữa hư không, mà tên Cổ Tộc này chưa phát hiện ra chúng ta, có lẽ sẽ thành công được.
Cô gái nói.
-Được.....
Trương Húc gật gật đầu, ngay lập tức, hất ngón tay chỉ huy, một đường kiếm vàng chói cắt đứt hư không, im hơi lặng tiếng lao xuống dưới.
……
Lúc này Lâm Phàm nhìn thấy tên Cổ Tộc trước mắt gần như sắp sụp đổ, trong lòng vui mừng, lợi ích cũng đã đạt được rồi, đã đến lúc nên giết hắn.
-Tên NhânTtộc kia, tại sao ngươi lại không gục ngã....
Cổ Hải gào thét giận giữ hỏi, sức mạnh to lớn bộc phát ra từ trong cơ thể một cách mãnh liệt, thậm chí đã có chút hỗn độn.
-Ngươi....
Lâm Phàm bình tĩnh, đang định xỉ nhục đối phương thì đột nhiên trong hư không một luồng sức mạnh không gì cản nổi xuyên hư không lao đến.
-Thôi xong, gặp phải bọn cướp quái rồi.
Sắc mặt Lâm Phàm thay đổi, không thể nhẫn nhịn nổi, tên cổ tộc này chút nữa là bị mình thu phục rồi, nhưng giờ lại có người muốn giết chết tên quái vật đang trong tầm tay của mình, làm sao mà chịu nhịn được.
Mình có được thăng cấp hay không đều phải dựa vào tên cổ tộc trước mắt này.
Đường kiếm không gì cản nổi, xuyên qua từ hư không, Lâm Phàm tin chắc rằng nếu tên cổ tộc không né tránh, chắc chắn sẽ bị chém làm đôi.
Nhưng với tình hình hiện tại của tên cổ tộc, đương nhiên không hề để ý tới đường kiếm ẩn mình trong không trung này.
-Dừng tay lại cho ta....
Trong nháy mắt, Lâm Phàm xông lên phía trước tên cổ tộc, dùng chân đá hất hắn ra.
Ngay lúc đó, đường kiếm kia lập tức xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, chém thẳng xuống mặt đất.
-Nguy hiểm quá....
Lâm Phàm thở phào một cái, may mà chặn kịp, không thì tên Cổ Tộc đã bị đường kiếm này chém chết rồi, đây quả là một tình huống muốn khóc mà không thể khóc nổi.
Hai người trên không trung, nhìn thấy cảnh này, mặt mày biến sắc,
-Chạy mau, hai tên này có khả năng hợp tác với nhau lừa chúng ta xuất hiện đấy.
Trương Húc nhìn thấy Lâm Phàm dùng chân đá Cổ Tộc ra, thì chỉ có một khả năng duy nhất đó là Lâm Phàm không phải là người như họ nghĩ, rất có thể hắn đã sớm thông đồng với tên Cổ Tộc này để diễn một màn kịch.
Nhưng ngay trong lúc hai người họ định nhanh chóng rời đi thì một giọng nói vang lên, khiến hai người họ dừng bước lại.
-Chuyện này không cần phải trợ giúp, tên Cổ Tộc này xỉ nhục Nhân Tộc ta, ắt phải để ta tự tay giết hắn.
Đương nhiên Lâm Phàm không thể nói rằng, tên quái vật này là kinh nghiệm của ta, các người giết nó, sự nỗ lực của ta coi như công toi được.
Trương Húc hơi chau mày, nhìn thẳng vào mắt của cô gái bên cạnh, có chút nghi hoặc đối với Lâm Phàm.
Lúc này, tên cổ tộc sau khi bị Lâm Phàm đá văng ra chao đảo đứng dậy.
-Đáng ghét....
Cổ Hải nhìn Lâm Phàm, rồi lại chuyển ánh mắt nhìn hai con người trên không trung, vẻ mặt trở nên dữ tợn vô cùng.
-Ngươi xỉ nhục Nhân Tộc ta, hôm nay ta phải giết chết ngươi.
Lúc này có người ngoài ở đây, Lâm Phàm đương nhiên không thể cằn nhằn tiếp với tên Cổ Tộc này được.
-Rầm....
Ngay sau đó, bóng dáng của Lâm Phàm biến mất trong chốc lát, rồi lập tức xuất hiện trước mặt tên Cổ Tộc.
-Cái gì vậy?
Tên Cổ Tộc sắc mặt thay đổi, hiện rõ vẻ mặt không dám tin, tên Nhân Tộc này sao lại trở nên mạnh mẽ như vậy.
-Ta chém....
Vĩnh Hằng chi phủ cầm chắc trong tay sau đó chém liên tiếp vào người Cổ Hải.
-Bịch.....-
Con ngươi của Cổ Hải lập tức thu lại, hắn không tin mình lại chết trong tay Nhân Tộc mà còn là một kẻ đã bị mình đánh cho dở sống dở chết.
-Ta vốn là thập phu trưởng trong cổ tộc ý trời bao phủ, ta muốn ngươi đời đời kiếp kiếp sẽ bị cổ tộc truy sát....
Và ngay lúc đó, một khung cảnh khiến Lâm Phàm hết sức kinh hoàng đã xảy ra.
Hai nửa thân của Cổ Hải vốn đã bị rìu chém làm đôi trong chốc lát đột nhiên phát ra một tia hào quang, đôi mắt dữ tợn nhìn Lâm Phàm chằm chằm, dường như để ghi nhớ mãi mãi Lâm Phàm vào trong lòng vậy.
Tia hào quang bay ra từ trong người Cổ Hải, rồi sau đó biến mất trong không gian đất trời.
-Keng, xin chúc mừng đã thích sát người cổ tộc địa thiên vị.
-Keng, chúc mừng tăng thêm 2000 điểm kinh nghiệm.
-Keng, chúc mừng đã thăng cấp.
-Tu vị: Địa Thiên Vị sơ cấp.
……
Lâm Phàm lúc này đang đắm mình trong cảm giác sảng khoái của việc thăng cấp, trong người tràn ngập sức mạnh mãnh liệt.
Cảm giác này mặc dù đã trải qua nhiều lần, nhưng mỗi lần thăng cấp, đều thấy sảng khoái như vậy đấy.
Hai người trong không trung, chứng kiến cảnh trước mắt, vô cùng kinh ngạc, không ngờ Nhân Tộc này lại mạnh đến vậy, sao lại bị tên Cổ Tộc đánh thành ra như thế cơ chứ.
-Lúc nãy cảm ơn hai vị nhé.
Lâm Phàm chắp tay cảm ơn hai người trên không trung, đồng thời trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Hai người này trông không có gì khác so với người tộc.
Nhưng hai người họ toát lên sự sắc sảo.
Hai người trên không trung chậm rãi bay xuống
-Tại hạ ở Kiếm Giới, tên Trương Húc, còn đây là đồng tộc của tôi Hải Lam.
-Huyền Hoàng giới, Lâm Phàm.
Lâm Phàm đáp lời.
Quả nhiên, trong thế giới rộng lớn này không chỉ có Nhân Tộc mới có dáng vẻ như vậy, có rất nhiều người từ những thế giới khác cũng có dáng dấp tương tự.
Nhưng Kiếm Giới là thế giới gì nhỉ, lẽ nào đều là người dùng kiếm sao.
Lâm Phàm lúc này đương nhiên không muốn hai người họ rời đi luôn, Lâm Phàm muốn biết thêm nhiều chuyện hơn nữa.
Xem dáng vẻ hai người họ dường như đã sinh tồn rất lâu trong Cổ Thánh giới này rồi, chắc chắn sẽ biết rất nhiều thứ.
Sau đó Lâm Phàm chủ động bắt chuyện với hai người họ, dò hỏi một số chuyện mà bản thân mình không biết.
-------------------------------
Dịch giả: ThanhThuy.
Biên tập: NgaHoang.
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...