Nhìn Tâm Ma Đại Đế bị mình chỉ thanh gậy, Lâm Phàm cũng có chút không đành lòng ra tay rồi. Bất quá bây giờ mọi chuyện đều đã như vậy, Tâm Ma Đại Đế này cũng đã xem mình chính là kẻ thù, chém một nhát cũng là chém, chém thêm mấy lần cũng không thành vấn đề.
Tâm Ma Đại Đế chính là chúa tể của Huyết Giới một phương, lấy tâm ma mà sống.
Trên căn bản xem như là sống bất tử bất diệt, chỉ cần thiên địa có tâm ma, như vậy Tâm Ma Đại Đế sẽ không phải chết.
Bên trong Huyết giới đều là hạng người cực kỳ hung ác Tâm ma của Tâm Ma Đại Đế đã sớm nằm dày đặc ở bên trong Huyết Giới. Mà bây giờ là lần đầu tiên Tâm Ma Đại Đế này tới Huyền Hoàng Giới, còn không có gieo trồng tâm ma ở trong tâm linh nhân loại.
Bởi vậy Tâm Ma Đại Đế coi như bị mình chém giết, cũng sẽ không sống lại ở Huyền Hoàng Giới.
Lúc này nhân côn, năm chi cùng đầu của Tâm Ma Đại Đế bị một đoàn khói đen quấn quanh, từ từ không ngừng sinh trưởng một lần nữa.l
Năng lực nnà cùng "Đoạn chi sống lại" của Lâm Phàm cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Đều là tiêu hao nhân lực của bản thân, bù đắp thiếu hụt của bản thân.
Cũng không biết bây giờ Tâm Ma Đại Đế còn có tinh huyết không. Vị trí này một lần nữa mọc ra tứ chi, có thể ẩn chứa bao nhiêu tinh huyết.
Lúc này, thân thể Tâm Ma Đại Đế đã khôi phục hoàn toàn.
Nhưng Lâm Phàm cầm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ, một nói xán lạn bủa hoa, soi sáng thiên địa, năm chi của Tâm Ma Đại Đế lần nữa bị chém đứt.
- Thiên Địa Dung Lô, luyện hóa.
- Keng, chúc mừng luyện hóa thành công.
- Keng, chúc mừng nhận được năm giọt tinh huyết Tâm Ma Đại Đế.
- Keng, chúc mừng nhận được bốn giọt tinh huyết Tâm Ma Đại Đế.
...
- Ta đi, quả thật là không thể ôm ấp hy vọng quá lớn. Tâm Ma Đại Đế này đã bị nghiền ép sạch sẽ.
Lần này thu góp hai mươi mấy giọt tinh huyết, không biết có thể đem bình phong này phá hủy hoàn toàn không.
Lâm Phàm hơi trầm mặc một hồi, sau đó mắt sáng lên, có rồi...
Bây giờ một năm đã trôi qua.
Huyết Ma Đại Đế khẳng định cũng gần như khôi phục hoàn toàn. Vào lúc này đem lôi ra chém một làn sóng, tuyệt đối càng thêm chắc chắn.
Nghĩ tới đây, Lâm Phàm liền nở nụ cười sâu.
- Đó cũng là một loại tội lỗi a.
Đầu óc có lúc thông minh bất thình lình. Lúc Lâm Phàm vỗ một cái. Trong chớp mắt Huyết Chi Thạch Môn trôi nổi ở trong hư không. Cái văn kia nằm dày đặc ở cửa đá tản ra sức mạnh làm người ta kinh ngạc.
Lúc này những đệ tử kia nhìn thấy một cửa đá màu máu, nội tâm đột nhiên run lên. Từ đáy lòng sinh ra một chuỗi cảm giác ghê rợn.
- Cửa đá này là cái gì? Cái này tỏa ra một loại khí tức khiến người ta không rét mà run.
Không biết, đây là sư phụ làm ra. Chắc là muốn làm gì đó.
- Ai, sư phụ không hổ là sư phụ, đồ vật sư phụ lấy ra, mãi mãi chúng ta cũng không thể hiểu rõ đó là gì??
Đối với những đệ tử này, nếu như không gặp lại sư phụ, trong lòng bọn họ sẽ có một cảm giác tự hào. Dù sao ở trong này hai năm bọn họ cũng nhận được kỳ ngộ, có thêm rất nhiều kiến thức về những đồ vật trước kia chưa từng biết đến.
Nhưng cảm giác tự hào của bọn họ bây giờ trong nháy mắt tan vỡ.
So với sư phụ, bọn họ như ếch ngồi đáy giếng a.
- Tế hiến quy tắc dây chuyền.
- Đi ra đi, Huyết Ma Đại Đế.
Trong chớp mắt, từng sợi dây chuyền từ trong túi đeo lưng bay lượn ra, sau đó xoay quanh mà lên. Giống như Đằng Phi cự long bình thường bay về phía cái kia trong minh minh tồn tại.
Lâm Phàm đã từng có lúc cũng nghĩ, đây rốt cuộc là hiến tế cho ai, nhưng tuyệt đối không phải Thiên Đạo.
- Oanh...
Tại cửa lớn của Huyết Chi Thạch Môn, nguồn sức mạnh kia ầm ầm mở rộng xông bên dưới. Bên trong cái thế giới màu đỏ ngòm kia có một luồng khí tức làm người khác lạnh lẽo đến tận tâm gan đột nhiên tán phát ra.
- Là ai đang triệu hồi bản Đế...
Huyết Ma Đại Đế còn chưa xuất hiện, thế nhưng âm thanh uy nghiêm kia đã tràn ngập rộng rãi. Từ trong cửa đá truyền ra khắp toàn bộ Thương Linh châu.
Ở bên trong Huyết Chi Thạch Môn kia, một bàn chân khổng lồ màu máu mọc đầy vảy đột nhiên bước ra. Bàn chân lớn kia so sánh với Tâm Ma Đại Đế cũng không thua kém bao nhiêu.
Những đệ tử kia của Lâm Phàm giờ khắc này trợn mắt há miệng nhìn tất cả những thứ này.
Bọn họ phát hiện, sắp xuất hiện thêm một nhân vật khủng khiếp từ trong cái cửa đá kia.
Bọn họ không biết tại sao sư phụ lại muốn gọi cái chân lớn màu máu đáng sợ ở phía sau cửa ấy. Chẳng lẽ vì Tâm Ma Đại Đế quá mức mạnh mẽ nên không thể không triệu hoán người này đến để trấn áp Tâm Ma Đại Đế sao?
Ngoại trừ lý do này, bọn họ thực sự không nghĩ ra lý do nào khác.
- Là ta, Tâm Ma Đại Đế, đã lâu không gặp, đi ra đi.
Lâm Phàm nhìn cái Huyết Chi Thạch Môn trong không gian kia, cười nói.
- Ân...
Lập tức trong nháy mắt cái bàn chân lớn màu máu kia đập xuống mặt đất, đột nhiên dừng lại một chút, phảng phất như là nghe được cái âm thanh khủng khiếp.
Lúc này bên trong Huyết Giới.
Huyết Ma Đại Đế trải qua những năm tháng rất nhàn nhã. Một năm trước, từ khi bị cái tên gia hỏa khủng bố kia ngược đãi cho một phen, sau đó Huyết Ma Đại Đế liền hiểu một cái đạo lý.
Làm ma còn có điểm thành thật, khiêm tốn hơn một chút.
Bình thường khi có người hiến tế đồ vật để triệu hồi mình, Huyết Ma Đại Đế cũng chỉ tùy ý duỗi tay ra một cái liền trấn áp tất cả.
Bây giờ vừa chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng cảm nhận được lại có người triệu hồi mình.
Điều này làm cho Huyết Ma Đại Đế rất là hài lòng, cảm giác đây mới là cuộc sống mình cần nhất.
Hơn nữa lần này, người ta tế hiến rất nhiều đồ vật, phải đem bản thể triệu hoán đi qua. Việc này đối với Huyết Ma Đại Đế mà nói, thật sự là quá hưng phấn.
Cuối cùng cũng có cơ hội cảm nhận được phong cảnh của dị thế giới rồi, đồng thời cũng có thể đem hào quang của chính mình lan khắp toàn bộ dị thế giới.
Để vô số người đời cúng bái mình, ngưỡng mộ mình.
Tuy nói lúc có người triệu hồi mình, những tế phẩm kia đều sẽ bị những tồn tại mạnh mẽ trong minh minh kia thu lấy. Nhưng mà Huyết Ma Đại Đế vẫn như cũ làm không biết mệt. Bởi vì mỗi một lần rời khỏi Huyết Giới giáng lâm đến thế giới mới, đều là chuyện để người ta vui sướng.
- Bản Đế đến rồi, giun dế nhỏ bé, kẻ thù của ngươi ở đâu?
Thân thể Huyết Ma Đại Đế triệt để xuất hiện ở Thương Linh châu. Cái thân thể kia cao vút trong mây, nhìn xuống toàn bộ thiên địa, trên mặt lộ vẻ bá đạo uy nghiêm, nụ cười thâm sâu.
Quả nhiên... Không khí nơi này thật mới mẻ a.
Huyết Ma Đại Đế rất là hưng phấn. Chỉ là không biết mình phải đối mặt với kẻ địch như thế nào mà thôi.
Mình nên làm gì để vừa trấn áp đối phương vừa có thể biểu hiện ra sự uy nghiêm của mình. Khiến cho cái sự sống nhỏ bé này đem thân hình cao lớn của mình ghi nhớ trong lòng.
Nhưng vào lúc này, Huyết Ma Đại Đế đột nhiên nghe được một thanh âm thật quen thuộc. Nội tâm đột nhiên khẽ run lên.
Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng cũng có chút xa lạ, thật giống như lâu rồi chúa nghe thấy.
- Huyết Ma Đại Đế, tại sao không nói chuyện?
Vào lúc này, giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy lại lần nữa truyền đến.
Nội tâm Huyết Ma Đại Đế cứng ngắc, hắn đang nhớ lại giọng nói quen thuộc này là ai, sau đó từ từ hỏng mất...
- Không thể có duyên như vậy chứ...
Trong lòng Huyết Ma Đại Đế tựa như mọc một cái mụn nhọt, có loại cảm giác không ổn.
Vì chứng thực ý nghĩ trong lòng mình, Huyết Ma Đại Đế nhìn vào hư không màu xanh lam kia. Sau đó hút một hơi thật sâu, ánh mắt bỡ ngỡ nhìn xuống thiên hạ.
Nhìn thấy người này, Huyết Ma Đại Đế trợn tròn mắt.
Ở phía dưới kia, một bóng người kích thước tương đương như giun dế hướng về phía hắn khoát tay áo một cái.
Phảng phất giống như là bằng hữu nhiều năm không gặp vậy.
- Này, Huyết Ma Đại Đế...
Lâm Phàm thấy nói.
Huyết Ma Đại Đế ngẩng đầu lên, cái vẻ mặt bá khí thô bạo kia một đi không trở lại. Vẻ mặt biến thành có chút chân thật. Trong phút chốc khóe mắt đột nhiên chảy ra hai giọt huyết lệ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua...
Hai giọt huyết lệ bay lả tả ở bên trong trời đất.
Lúc này Huyết Ma Đại Đế biết mình nên làm như thế nào. Bởi vì hắn thấy được Tâm Ma Đại Đế một bên đã bị dằn vặt không giống người cũng chẳng giống ma.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...